Chương 62: Thử Lòng
“Ha, tôi còn tưởng em là loại phụ nữ không bị hoa hồng và socola mua chuộc. Em cũng giỏi quá nhỉ? Hai lần đều từ chối tôi, xem ra kế hoạch lạt mềm buộc chặt của em rất cao siêu.”
Khang Dụ híp mắt, nhìn Tử Đằng bằng cặp mắt lạnh lùng sắc bén. Cô nghe anh nói thế thì sững người trong giây lát, xoay mặt sang một bên để rời khỏi bàn tay anh.
Vậy ra mọi chuyện chỉ là giả tạo, một người cao cao tại thượng như anh mà thích tôi thì quả thật phi lý, Tử Đằng mím môi thầm nghĩ.
“Nếu Lâm thiếu gia nghĩ tôi là con người như thế thì cứ cho là vậy đi.” – Tử Đằng im lặng một lúc vẫn không nghe Khang Dụ nói gì thêm, cô liền cúi người chào anh – “Nếu như không còn việc gì nữa thì tôi xin phép.”
Mặc dù đã muộn, nhưng giờ thì mình đã biết từng hành động, lời nói dịu dàng mà anh dành cho mình chẳng qua là để kiểm tra xem mình có bị dụ dỗ hay không. Cái gì mà “người phụ nữ được Lâm Khang Dụ nhìn trúng” chứ, chẳng qua đó chỉ là một cách nói lịch sự hơn thay thế cho từ “đồ chơi” thôi. Cũng thật may mắn khi mình không quá chìm sâu vào thứ chân tình giả tạo ấy, Tử Đằng cười khổ thầm nghĩ.
Đi đến phòng làm việc của phó tổng, cô đoán chắc bây giờ Khôi Vĩ đang ngồi chễm chệ trên ghế sau khi đi tung hoành ở đâu đó rồi. Đứng trước cửa phòng, Tử Đằng nghe thấy giọng của Huyết Tâm đang trách mắng Khôi Vĩ như cách mà một người mẹ trách mắng con.
“Phó tổng, sao anh có thể trễ hẹn với đối tác? Một người nắm giữ vị trí cao như thế này mà ngay cả giờ giấc cũng không đúng giờ được thì đây chính là biểu hiện không chuyên nghiệp, không lý trí! Sau này tuyệt đối không được như thế nữa!”
Huyết Tâm cau mày, tức giận nói.
“Được được, giám đốc Diệp nói gì cũng đúng hết. Để bày tỏ sự hối lỗi của mình, tối nay tôi mời cô ăn cơm, hóng gió rồi ngắm cảnh đêm nhé?”
Khôi Vĩ cười cười đáp. Chẳng thấy nghiêm túc ở đâu, chỉ thấy anh xem việc này là chuyện nhỏ chẳng đáng bận tâm.
“Dẹp cái điệu cười đó đi! Vì anh mà thư ký Uyển bị khiển trách nặng đấy!”
Nghe Huyết Tâm nói đến đây, đột nhiên hình ảnh trước mắt cô trở nên mờ nhạt như có một tầng sương mỏng. Tử Đằng vội lấy tay lau đi những giọt nước mắt còn chưa kịp lăn trên má mình, hít một hơi thật sâu để điều chỉnh tâm trạng rồi đẩy cửa bước vào.
Khôi Vĩ liền quay đầu nhìn, phát hiện ra đó là Tử Đằng, anh cất giọng cười hỏi:
“Oh, thư ký Uyển, nghe nói cô bị Lâm tổng la dữ lắm hả?”
Khôi Vĩ nở một nụ cười mà Tử Đằng xem nó như một nụ cười chế giễu, cả câu hỏi cũng thế. Mặc dù tâm trạng đã không tốt, nhưng cô vẫn chọn cách nhẫn nhịn.
Phù, bình tĩnh, đừng để bộ dạng đó của anh ta khiêu khích, Tử Đằng thầm nghĩ, cô nhắm mắt để không nhìn Khôi Vĩ.
“Do tôi làm việc không chu toàn nên bị khiển trách thì cũng chẳng có gì lạ.” – Tử Đằng tiến đến gần Khôi Vĩ hơn rồi điềm đạm nói – “Hai giờ chiều nay, anh có hẹn với giám đốc bên công ty điện tử Vạn Hoa.”
“Tôi hẹn với ông ta hồi nào?”
Khôi Vĩ khẽ nhíu mày, hất mặt nhìn cô.
“Đây là Lâm tổng phân phó.” – Không cần đợi anh có đồng ý đi hay không, Tử Đằng liền nghiêm mặt nói – “Đối tác đã chờ lâu lắm rồi. Phó tổng, mời anh đi theo tôi.”
Khôi Vĩ đảo mắt, chậm chạp đi theo Tử Đằng.
Cứ tưởng mọi việc sẽ đúng như kế hoạch ban đầu, đôi bên bàn luận, hợp tác, ký hợp đồng, bắt tay, kết thúc trong êm đềm. Nhưng không, Khôi Vĩ đến phòng gặp mặt đối tác của mình lại càng khiến cho tình hình tồi tệ hơn.
Giám đốc của công ty Vạn Hoa thấy anh bước vào liền giấu vẻ mặt khó chịu, thay vào đó là nụ cười công nghiệp.
“Phó tổng, chào anh.”
Ông ấy vừa nói vừa giơ tay muốn bắt tay theo lẽ lịch sự, nhưng Khôi Vĩ lại làm ra những hành động khiến Tử Đằng ở phía sau còn muốn đánh cho anh ta một cái, chứ nói gì vị giám đốc kia.
“Ờ, chào.”
Khôi Vĩ hờ hững bắt tay, đáp.
Trời ơi! Anh ta làm cái gì vậy?! Người ta đã ngồi chờ từ nãy đến giờ mà chẳng có lấy một lời xin lỗi, đã vậy còn… còn như thế nữa! Tử Đằng bất lực thầm nghĩ khi thấy Khôi Vĩ cư xử như thế.
Khi cả hai bắt đầu bàn luận, hay nói đúng hơn là chỉ có người bên Vạn Hoa là trình bày ý kiến thôi, còn Khôi Vĩ thì ngồi nhìn trời nhìn đất, khi thì nghịch móng tay, thậm chí còn ngoáy tai nữa cơ. Ông giám đốc thấy điệu bộ dửng dưng, chẳng thèm quan tâm đến việc làm ăn của anh thì vô cùng tức giận.
Sự nhẫn nhịn tích tụ từ nãy đến giờ cuối cùng cũng bùng phát, ông ấy lớn giọng nói:
“Phó tổng, anh đây là có ý gì?”
“Chẳng qua mấy người chỉ là một công ty nhỏ, việc gì tôi phải nghiêm túc nghe đàng hoàng chứ. Không có mấy người đến hợp tác thì cũng có hàng tá công ty khác đến, chỉ là do công ty các ông may mắn nhanh chân hơn thôi.”
Khôi Vĩ nghênh mặt tỏ ra khinh thường, ngay lập tức khiến giám đốc bên công ty Vạn Hoa ngày càng tức giận, đứng lên bỏ đi về.
“Nếu như Lâm thị không tôn trọng chúng tôi thì chúng tôi lập tức về!”
Ông ấy cau mày khó chịu, hằng giọng nói.
Trời ơi! Anh làm cái quái gì vậy hả?! Tử Đằng hốt hoảng thầm nghĩ, vội chạy theo ông ấy.
“Khoan đã giám đốc! Những lời phó tổng nói thật sự không phải những gì Lâm thị muốn đâu!”
Cô bước được vài bước thì bị Khôi Vĩ nắm tay kéo lại, không cho cô đuổi theo.
“Chạy theo đám người đó làm gì? Chỉ là một công ty nhỏ nhoi thôi mà, dù gì cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn đến công ty. Chi bằng dùng thời gian này bàn luận với công ty khác lớn hơn có phải tốt hơn không?”
Nghe Khôi Vĩ nói mấy lời như thế, Tử Đằng không khỏi tức giận, hoàn toàn bỏ qua việc cấp trên cấp dưới mà lớn giọng “dạy bảo” anh.
“Phó tổng! Tại sao anh lại có những suy nghĩ thiển cận như vậy?! Công ty dù lớn hay nhỏ một khi chúng ta đã quyết định hợp tác thì chắc chắn sẽ mang lại lợi nhuận cho công ty. Chỉ khi nào ta chẳng may ký kết với những công ty làm ăn không liêm chính mới gây ảnh hưởng đến chúng ta thôi!”
Nói xong, cô liền giật tay mình ra khỏi tay Khôi Vĩ, vội vàng đuổi theo người bên Vạn Hoa, bỏ anh lại đang ngơ ngác sau khi nghe những lời Tử Đằng vừa nói giống như được khai sáng vậy.
“Xin ngài đừng vội rời đi, Lâm thị thực sự rất tôn trọng lần hợp tác này!”
Cô vội vàng giải thích.
“Nếu như thái độ đó của phó tổng mà được gọi là tôn trọng thì tôi cảm thấy rất thất vọng về Lâm thị. Cái thái độ “tôn trọng” ấy, chúng tôi không cần!”
“Không phải như vậy đâu ạ, phó tổng… phó tổng không cố ý nói như thế. Bấy lâu nay về phương diện điện tử, Vạn Hoa luôn đứng đầu.” – Tử Đằng cúi gập người thành khẩn xin lỗi – “Chúng tôi thật lòng muốn hợp tác với ngài, và cũng xin lỗi ngài. Mong ngài lượng thứ bỏ qua cho lời nói bồng bột ấy của phó tổng.”
“Thứ lỗi cho tôi nói thật, cho dù hành động ấy của phó tổng là vô tình hay cố tình đi chăng nữa, tôi vẫn coi thường thành ý của Lâm thị.”
Nói rồi ông ấy toan bước đi, nhưng lại bị giọng nói của Khang Dụ kéo lại.
“Vậy thì đích thân tôi sẽ tự mình bàn bạc, như vậy đã đủ thành ý chứ?”
Khang Dụ từ phía sau Tử Đằng bước đến, nở nụ cười tiêu sái. Lời nói của anh đã khiến vị giám đốc ấy có chút chần chừ, đắn đo suy nghĩ. Cả không gian yên tĩnh chờ đợi câu trả lời từ ông ấy, nhưng cho dù ông ấy có từ chối thì Khang Dụ vẫn sẽ có cách thuyết phục vị giám đốc kia.