Chương 61: Không Làm Được
“Xin lỗi các vị, phó tổng có một chút việc bận nên vẫn chưa thể đến đây, mọi người vui lòng chờ trong ít phút ạ. Mong mọi người thông cảm.”
Tử Đằng cúi người nói với bọn họ. Dĩ nhiên là với sự chân thành của cô thì những người đó sẵn lòng ngồi chờ khi Khôi Vĩ chưa đến.
“Được, không thành vấn đề.”
Ông ấy gật đầu cười đáp.
Tử Đằng cùng những người đó ngồi đợi Khôi Vĩ đến. Kết quả là anh không đến, mặc dù chỉ còn năm phút nữa là tới hai giờ rồi. Tử Đằng vội liên lạc cho Khôi Vĩ thêm một lần nữa, nhưng đáp lại cô là câu nói vô cùng quen thuộc “thuê bao quý khách vừa gọi…”. Hết lần này đến lần khác vẫn như thế, có thể thấy được đối tác của họ cũng sốt ruột, bắt đầu mất kiên nhẫn.
Sự việc Khôi Vĩ trễ nải công việc đã lan đến tai Khang Dụ, hành động của Khôi Vĩ như thế chẳng khác gì làm mất uy tín của Lâm thị, còn khiến cho đối tác nghĩ rằng bọn họ không nghiêm túc, không tôn trọng đối tác. Ngay lập tức Tử Đằng bị gọi đến văn phòng của Khang Dụ.
Đứng trước cửa phòng làm việc, Tử Đằng gõ “cốc cốc” mấy cái, liền nghe thấy hai chữ “vào đi” bằng một giọng điệu nghe có vẻ rất tức giận từ Khang Dụ.
Tính ra sau khi chuyển sang làm thư ký cho phó tổng thì đây là lần đầu tiên mình gặp mặt riêng anh ấy. Ai mà ngờ lần gặp mặt sau một thời gian lại là để khiển trách chứ, Tử Đằng nghĩ thầm rồi đẩy cửa bước vào.
“Lâm thiếu gia.”
Cô đứng trước bàn làm việc của anh, nhẹ giọng nói.
Trái ngược với vẻ điềm tĩnh của Tử Đằng, Khang Dụ tức đến mức đứng dậy đập mạnh tay lên bàn khiến cô giật mình, rũ mắt xuống nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của mình.
“Chắc tôi không cần nói thì cô cũng biết những người đại diện bên Vạn Hoa rất không hài lòng về chuyện lần này. Bọn họ xem hành động này của Khôi Vũ là không tôn trọng lần hợp tác này với họ! Cô định giải thích như thế nào đây?!”
Hàng chân mày anh cau lại, lớn giọng khiển trách Tử Đằng.
“P… phó tổng nói anh ta sẽ về trước hai giờ nên…”
Cô lắp bắp đáp.
“Nên cứ nhởn nhơ không báo lại cho tôi à?”
Khang Dụ nhìn bộ dạng rụt rè ấy của Tử Đằng thì có chút mềm lòng, anh hít một hơi thật sâu để cố gắng nguôi cơn giận. Khang Dụ chầm chậm bước đến chỗ cô đang đứng, trầm giọng nói:
“Em đã ở bên cạnh tôi làm trợ lý cũng một thời gian dài, phép tắc cũng đâu vào đó hết rồi. Vậy tại sao chuyển qua làm thư ký cho phó tổng thì ngay đến chút quy tắc cơ bản nhất cũng không biết vậy? Chẳng lẽ bị nhiễm tính khí đó của anh ta à?” – Khang Dụ im lặng một lúc rồi nói tiếp – “Bất luận là đối phương có hứa hay không, em vẫn nên chuẩn bị trước một số thứ để đề phòng. Chứ không phải phó mặc cho người ta. Vì sự bất cẩn của em mà suýt chút nữa thì làm mất khách hàng. Sự việc ngày hôm nay đã khiến em sáng mắt ra chưa?”
“Vâng, tôi xin lỗi…”
Tử Đằng nhỏ giọng đáp.
”Lại ‘xin lỗi’, chẳng biết là hai chữ này phát ra từ miệng em biết bao nhiêu lần rồi, tôi nghe em nói đến đầy lỗ tai rồi. Tôi hy vọng em sẽ dùng hành động thể hiện chứ không phải nói suông và tôi mong đây sẽ là lần cuối tôi nghe thấy nó.” – Khang Dụ xoay người quay lưng về phía Tử Đằng, nhìn ra bầu trời hoàng hôn rực rỡ qua tấm kính rồi nói tiếp – “Tôi cho em lên làm thư ký của phó tổng thì em hãy thể hiện mình như một người thư ký chuẩn mực. Em và thư ký Hà dã cùng làm việc với nhau một thời gian, sao em không học tập thư ký Hà? Hẳn là em cũng biết cô ấy hoàn thành nhiệm vụ tốt đến mức nào!”
Từ đầu đến cuối buổi, Tử Đằng chỉ đứng cúi đầu nghe Khang Dụ dạy bảo, hoàn toàn không có ý định phản bác. Vì mọi chuyện xảy ra tệ đến như thế này một phần cũng do Tử Đằng. Nhưng khi nghe Khang Dụ so sánh cô với Hà Anh thì cô rất khó chịu. Mặc dù Tử Đằng biết Khang Dụ nói như thế là muốn cô chú ý, muốn cô hoàn thành tốt công việc, nhưng Tử Đằng rất không thích việc bản thân bị mang ra so sánh với người khác.
Bản thân tôi biết mình còn lâu mới có thể sánh bằng cô ấy, đâu có cần anh phải nói đến mức như thế đâu, Tử Đằng ấm ức thầm nghĩ.
“Lâm thiếu gia, tôi thừa nhận lần này là do tôi không đủ chu toàn. Nhưng đúng như anh nói, tôi bây giờ đã là thư ký của phó tổng, vậy thì tôi nên nghe theo chỉ đạo của phó tổng.” – Tử Đằng cúi đầu im lặng một lúc lâu, giống như đang suy nghĩ điều gì đó, cô chợt ngẩng đầu lên nói với Khang Dụ – “Nếu Lâm thiếu gia bổ nhiệm tôi làm chức vụ này, chỉ để muốn tôi theo dõi từng nhất cử nhất động của phó tổng thì e rằng tôi không làm được.”
Khang Dụ nghe Tử Đằng nói thế thì giật mình, quay phắc người lại nhìn Tử Đằng với ánh mắt bất ngờ xen lẫn tức giận. Anh bước nhanh đến chỗ Tử Đằng, khiến cô có chút sợ sệt mà bất giác lùi về sau.