Chương 59: Con Cờ
Huyết Tâm khi được gặp những người bạn thuở nhỏ của mình, dĩ nhiên cô rất vui. Cô đánh nhẹ vào vai Hoàng Nam cười nói:
“Lâu rồi không gặp, cậu vẫn còn sống tốt quá nhỉ?”
“Còn phải nói. Nhưng mà Huyết Tâm này, lần này cô về nước làm mọi người bất ngờ lắm đấy.”
Anh cũng vui vẻ đáp lại Huyết Tâm.
“Sao đấy, không hoan nghênh hay vui mừng gì khi gặp tôi à?”
“Làm gì có chuyện đó. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tại sao cô không thông báo cho chúng tôi trước một tiếng để còn đón cô chứ.”
“Xin lỗi, lu bu công chuyện ở bên đấy nhiều quá nên tôi quên béng mất, lần sau nhất định sẽ báo trước cho cậu một tiếng.”
Nghe Huyết Tâm nói đến đây, Khôi Vĩ liền bĩu môi, anh khoanh tay quay đầu sang chỗ khác, hất mặt tỏ vẻ hờn dỗi như một đứa trẻ lên năm.
“Ah… vậy ra lần này cô về nước không phải là vì tôi sao. Tôi thật sự đau lòng đó nha.”
“Ai vừa nói câu đó vậy. Nếu như đã mong muốn tôi đặc biệt quan tâm vậy thì kể từ bây giờ, tôi sẽ ngày ngày để mắt đến người đó nhiều hơn.”
Huyết Tâm khẽ cười, thuận theo Khôi Vĩ đùa nói.
“Aiya, thế thì tôi xin kiếu, như vậy chẳng phải còn thảm hơn sao?”
“Cậu thì hay rồi.” – Cô lắc đầu nhìn Khôi Vĩ rồi quay sang nói với Khang Dụ – “Dụ, đã lâu rồi không có thời gian họp mặt, hay là trưa nay chúng ta cùng ăn cơm nhé!”
Khang Dụ từ nãy đến giờ chỉ nghe cuộc trò chuyện giữa Huyết Tâm và mấy người bọn họ, hoàn toàn không có ý định xen vào. Khi cô đột nhiên nhắc đến tên anh, Khang Dụ mới sực tỉnh, gật đầu đáp.
“Tôi không có ý kiến.”
“Vậy thì tốt quá! Tôi sẽ đặt chỗ ngồi, có điều… Dụ này, tôi mời nhưng cậu bao nhé.”
Nghe Huyết Tâm nói thế, Khang Dụ khẽ nhíu mày quay sang nhìn cô thì bắt gặp nụ cười hóm hỉnh đó của Huyết Tâm. Khó chịu là thế, nhưng anh cũng chẳng từ chối, chỉ là một bữa cơm thôi mà, anh đâu có nghèo túng đến mức không bao nỗi bữa cơm chứ.
Tử Đằng đứng ở đấy, cách chỗ bọn họ không xa nên có thể nghe thấy hết toàn bộ cuộc trò chuyện vui vẻ của bọn họ. Cô quan sát cả bốn người bọn họ, ai nấy đều toát lên khí chất thanh lịch vốn có, khiến người khác phải ngoái nhìn bọn họ. Thật khác hoàn toàn so với cô.
Đúng là những người thuộc giới thượng lưu có khác. Bình Quý cứ luôn miệng nói mình muốn bước chân vào cái thế giới xa hoa đó, nhưng một con nhỏ quê mùa như mình thì làm gì có cửa, Tử Đằng cười khổ thầm nghĩ.
Khi cả bốn người họ định rời phòng họp thì Hoàng Nam chợt nhớ đến Tử Đằng, anh liền quay lại tiến đến chỗ cô, mời cô cùng tham gia bữa ăn sắp tới với mọi người cho vui.
“Tử Đằng này, hay là em cũng đi ăn cùng với mọi người được không?”
Hoàng Nam cười nói. . Đam Mỹ Hiện Đại
Nghe Hoàng Nam nói thế, cả ba người bọn họ cũng chợt khựng người lại, đồng loạt nhìn về phía Tử Đằng đợi chờ câu trả lời.
“Dạ? Không… không cần đâu, tôi nào dám làm phiền mọi người.”
Tử Đằng lập tức từ chối, cô xua tay, lắc đầu nguầy nguậy.
“Sao em lại làm phiền mọi người được, là tôi mời em mà.” – Hoàng Nam cười nhẹ rồi lại nhìn Tử Đằng với ánh mắt vô cùng nghiêm túc, sau đó cúi người ngang tầm với tai cô thì thầm – “Tử Đằng này, Khang Dụ đã tốn rất nhiều tâm trí về cái tên phó tổng này. Chính vì thế nên em hãy thông báo cho Khang Dụ từng nhất cử nhất động của cậu ta.”
Nghe anh nói như thế thì cô sững người, không đáp lại lời anh. Ánh mắt cô thoáng hoang mang nhìn Hoàng Nam rồi lại nhìn bóng lưng của Khang Dụ.
Ha, ra là thế, mục đích chính khi chuyển mình sang làm thư ký của phó tổng là muốn mình bí mật cung cấp thông tin cho anh ta, Tử Đằng cười khẩy thầm nghĩ.
“Việc này tôi…”
Cô ngập ngừng khó xử, nói được vài chữ rồi lại im bặt.
“Sao lâu thế?”
Huyết Tâm lớn tiếng hỏi.
“Tôi vừa nãy còn nói với thư ký Uyển rằng năng lực làm việc của Huyết Tâm vô cùng tốt, rất đáng để cô ấy học tập cùng cô đấy.”
Hoàng Nam quay lại mỉm cười nói
“Cậu muốn nói gì thì nói, chỉ cần đừng nói xấu tôi là được.”
“Ha ha, tôi nào dám.”
Tất cả mọi người đều ra thang máy, chuẩn bị về phòng làm việc của mình. Huyết Tâm thấy Tử Đằng lặng lẽ đứng ở bên ngoài, cô liền thắc mắc.
“Cô không vào cùng à? Còn bữa cơm thì sao?”
“Cảm ơn ý tốt của mọi người, nhưng thật sự xin lỗi, tôi đã có hẹn với bạn mất rồi.”
Cô nhẹ giọng cười nói.
“Oh, thế thì tiếc quá nhỉ. Vậy để lần sau nhé.”
Huyết Tâm gật gật đầu rồi bấm nút thang máy. Trước khi cửa thang máy đóng lại, Tử Đằng đã kịp đưa mắt nhìn Khang Dụ, nhưng lại bắt gặp ánh mắt sắc bén ấy cũng đang liếc nhìn cô. Hai người cứ thế nhìn nhau không nói lời nào cho đến lúc cửa thang máy đóng lại.
Đúng thật thương trường như chiến trường, anh luôn tận dụng mọi thứ triệt để để đạt được mục đích. Cứ như một ván cờ vậy, và tôi chính là “con cờ” của anh, Tử Đằng mỉm cười chua chát thầm nghĩ.