Chương 50: Thủ Phạm
“Hôm đó… tôi ra về cùng với mọi người. Sao giám đốc Lý lại hỏi như thế?”
Cẩm Hằng dè dặt nói.
“Tôi vẫn chưa hỏi xong, đừng hỏi ngược lại tôi.” – Hoàng Nam khẽ nhíu mày nhìn cô ấy rồi nói tiếp – “Vậy thì tôi muốn biết sau khi cô rời công ty, cô có quay trở lại đây không?”
Thôi xong rồi, chẳng lẽ Lâm thiếu gia và giám đốc Lý đã biết chuyện gì rồi? Mình nên thành thật trả lời hay là nói dối đây, Cẩm Hằng lo lắng ngẫm nghĩ.
“K… không. “
Cô ngập ngừng, nhìn trái ngó phải đáp.
Anh nghe thế cũng chỉ gật gật đầu, không nói năng gì. Hoàng Nam lấy từ trong túi ra một chiếc USB, cắm nó vào chiếc máy tính. Nhấn chuột vài cái, màn hình nhanh chóng hiện lên một khung cảnh quen thuộc. Ra là nó ghi lại toàn bộ sự việc diễn ra vào hôm trước ngày diễn ra buổi đấu thầu.
Mọi người chăm chú nhìn vào thứ hiện trên màn hình. Tất cả mọi người đều đồng loạt rời công ty lúc một giờ sáng, trong đó có cả Cẩm Hằng. Nhưng cỡ khoảng gần hai giờ, camera lại ghi hình được cảnh cô ấy quay trở lại công ty để làm gì đó.
Lạy chúa! Sao mình lại quên mất ở đây có camera giám sát chứ? Bây giờ mình mà giải thích thì cũng chẳng biết mọi người có tin không? Hay là chỉ xem nó như một lời biện hộ đây? Cẩm Hằng lo lắng, khẽ nuốt một ngụm nước bọt thầm nghĩ. Mồ hôi cô bắt đầu tiết ra, chảy ngắn chảy dài trên khuôn mặt tràn ngập nỗi lo âu.
“Người trong đấy là ai thế cô Lam? Chị em song sinh của cô à? Cô định giải thích như thế nào với mọi người đây?”
Hoàng Nam nhướng mày nhìn Cẩm Hằng đang hoang mang tột độ.
“Đ… đúng là tôi có trở lại công ty thật, nhưng tôi chỉ lấy điện thoại đã để quên thôi. Chứ tôi thật sự không làm gì khác cả!”
Cô ấy hốt hoảng nói, cố gắng chứng minh mình thật sự vô tội.
“Nếu chỉ quay lại lấy điện thoại thì tại sao khi nãy tôi hỏi cô, cô lại nói dối?”
“Vì tôi sợ nếu tôi trả lời thật thì mọi người sẽ nghi ngờ tôi. Cho nên tôi mới…”
Khang Dụ nghe cô ấy trả lời như thế thì cau mày khó chịu. Anh trừng mắt nhìn Cẩm Hằng, khiến cô ấy khẽ giật mình, rụt người sợ sệt, không dám nhìn anh.
“Nhưng bây giờ rõ ràng cô đã là người bị tình nghi nhiều nhất ở đây. Tôi không muốn nói nhiều, tự động nộp đơn xin nghỉ việc đi!”
Giọng nói của Khang Dụ trầm khàn, hàng chân mày vẫn còn cau lại thể sự nghiêm túc.
Cẩm Hằng nghe đến hai chữ “nghỉ việc” thì sững người, ngỡ ngàng, ngơ ngác nhìn anh.
Cái gì?! Không được, mình đang làm việc ở Lâm thị, một công ty đứng nhất nhì ở đây, vị trí làm việc cũng tốt như thế này thì làm sao mình có thể đánh mất dễ dàng như thế được. Mình thật sự vô tội mà! Cẩm Hằng hốt hoảng thầm nghĩ.
“T… tôi thật sự không có đánh cắp hồ sơ đấu thầu mà! Những gì tôi nói khi nãy là sự thật, mọi người phải tin tôi!”
Cẩm Hằng ấy nói như muốn gào lên, nhưng đáp lại cô chỉ là sự tĩnh lặng, cùng những cái nhìn kỳ thị, hay thậm chí là làm lơ lời nói của cô. Sự im lặng, vô tâm đến chết người ấy khiến Cẩm Hằng cảm thấy vừa bất lực vừa ấm ức. Nước mắt không tự chủ được mà bắt đầu rưng rưng.
Cẩm Hằng cảm thấy cho dù cô có nói gì thì bọn họ vẫn như thế, Cẩm Hằng bắt đầu quay sang cầu cứu Tử Đằng.
“Tử Đằng, cô nói giúp tôi vài lời đi. Tôi thật sự vô tội, làm ơn cô hãy tin tôi đi!” – Cô ấy cầm chặt lấy vai của Tử Đằng lay mạnh vài cái, rồi lại quay sang nhìn Khang Dụ và Hoàng Nam thảm thiết nói – “Lâm thiếu gia, giám đốc Lý, hai người phải tin tôi, làm ơn đấy! Tôi thề tôi không có làm chuyện thất đức như vậy đâu.”
Bộ dạng bất lực của Cẩm Hằng bây giờ trông rất đáng thương, nhưng không ai bước ra giúp đỡ cô ấy cả. Mặc dù có một số người muốn giúp, nhưng chắc là vô tình nhớ lại bộ dạng hống hách của Cẩm Hằng, thế là bọn họ lại thôi. Còn Tử Đằng thì khác, cô hiểu cảm giác của Cẩm Hằng bây giờ như thế nào. Nhưng không phải chỉ như thế mà Tử Đằng giúp Cẩm Hằng, mà là cô đã có cách giải quyết chuyện này từ trước rồi, nên cô sẽ là người giúp Cẩm Hằng.
“Lâm thiếu gia, giám đốc Lý, tôi có vài lời muốn nói.”
Tử Đằng điềm tĩnh, nhẹ nhàng nói.
Hàng chân mày của Khang Dụ đã dãn ra đôi chút, anh quay sang nhìn chằm chằm cô, ý muốn Tử Đằng hãy tiếp tục nói lên ý kiến của mình.
“Theo tôi nghĩ thì tổ trưởng Lam đây không phải là thủ phạm đánh cắp hồ sơ đấu thầu.”
“Lý do?”
Thấy Tử Đằng nói với giọng điệu tự tin như thế thì Khang Dụ cũng tò mò, không biết cô lấy đâu ra bằng chứng để chứng minh Cẩm Hằng thật sự vô tội.
“Bởi vì không ai lại tự tay phá đi thành quả cực khổ của mình cả. Sau khi biết hồ sơ đấu thầu bị đánh mất, tôi đã đặc biệt giao cho tổ trưởng Lam phụ trách làm lại.” – Cô đưa mắt nhìn Cẩm Hằng đang nhìn mình với ánh mắt tràn đầy sự hy vọng, rồi Tử Đằng nói tiếp – “ Nếu như ngay từ ban đầu cô ấy là người lấy hồ sơ, thì cho dù tôi và Nhã Vân có cố gắng kéo dài thời gian đến mức nào thì cô ấy cũng sẽ phá hủy thôi. Nhưng tổ trưởng Lam đã không làm thế, chính cô ấy là người đã hối thúc mọi người nhanh chóng hoàn thành hồ sơ đấu thầu, và cũng là người tự tay đưa hồ sơ cho chúng tôi vào phút cuối cùng.”
Tử Đằng đi đến trước mặt Cẩm Hằng, như muốn che chắn cho cô ấy trước những lời chỉ trích.
“Đó là lý do tôi có thể khẳng định cô ấy không phải là người đánh cắp hồ sơ đấu thầu.”
Cô thẳng lưng, dõng dạc nói, dáng vẻ rất tự tin. Cẩm Hằng đứng phía sau lưng Tử Đằng cũng thấy cảm động với hành động của Tử Đằng, cô nhìn cô ấy với ánh mắt vô cùng biết ơn. Hy vọng sau vụ việc này, Cẩm Hằng sẽ biết điều mà cư xử tốt hơn, không chỉ với Tử Đằng, mà là với tất cả mọi người.