Chương 43: Một Bài Học
Haiz, lần trước mình chuyển công tác từ chỗ này, nhanh như vậy đã trở lại nơi ban đầu rồi. Từ một nhân viên thấp cổ bé họng, giờ đây quay trở lại đã là một cấp trên rồi, cảm giác có chút không ổn, Tử Đằng thầm nghĩ.
Cô chần chừ đứng ở ngoài cửa một lúc thì Lam Hương, trưởng phòng bộ phận kế hoạch, thấy cô đứng ở đó thì lớn giọng gọi.
“Tử Đằng?!”
“Chào trưởng phòng Lam! Tôi đến thông báo cho mọi người biết về dự án của công ty Vinh Thăng.”
Tử Đằng giật mình quay lại, mỉm cười nói.
“À, về việc đó, tôi cũng mới nhận được thông báo từ Lâm thiếu gia. Vào thông báo cho mọi người biết thôi.” – Lam Hương nói rồi cùng Tử Đằng vào phòng, giới thiệu cô với mọi người – “Mọi người tập trung lên đây một chút!”
Cô vỗ vỗ tay để thu hút sự chú ý của mọi người rồi nói tiếp:
“Về dự án đầu tư của bộ phận kế hoạch chúng ta và công ty Vinh Thăng, Lâm thiếu gia đã cử trợ lý Uyển đến giúp đỡ chúng ta! Mọi người cùng chào đón cô ấy nào!”
Nghe Lam Hương nói về việc Tử Đằng sẽ là người quản lý trong dự án lần này thì bọn họ đều nhìn cô với ánh mắt cực kỳ khó chịu, đặc biệt là Cẩm Hằng. Chắc hẳn cô ta còn ghi thù chuyện Tử Đằng đưa “thư tình” cho Khang Dụ.
“Chào mọi người, mong chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ…”
Cô hơi khó xử khi đón nhận những ánh mắt không mấy chào đón kia, cố gượng cười nhìn mọi người. Hy vọng nó sẽ “vui vẻ” như những gì Tử Đằng nói.
[…]
Cô đang trên đường đi pha cà phê cho Khang Dụ thì vô tình Hoàng Nam nhìn thấy. Anh vội đi nhanh đến bên cạnh, vỗ nhẹ vào vai Tử Đằng.
“Nghe nói em được Lâm tổng giao cho việc phụ trách dự án đấu thầu của công ty Vinh Thăng à?”
Hoàng Nam cười nói.
“Chào giám đốc Lý! Vâng ạ, tôi mới vừa nhận hôm nay.”
Tử Đằng nhẹ giọng đáp.
“Lựa chọn của Lâm tổng lúc nào cũng đúng đắn hết. Tôi tin cô nhất định sẽ làm được.”
“Cảm ơn giám đốc Lý.”
Nói rồi Hoàng Nam rời đi. Nhã Vân từ đâu chạy đến chỗ Tử Đằng, hẳn là cô ấy đã đứng ở góc nào đó để kỹ lưỡng quan sát mọi chuyện rồi.
“Tử Đằng này, giám đốc Lý có phải đã có tình ý với cô rồi không?” – Nhã Vân im lặng một lúc rồi hào hứng nói tiếp – “Mặc dù tôi biết anh ấy là một người hòa đồng và biết quan tâm đến mọi người. Nhưng tôi để ý thấy giám đốc Lý luôn đặc biệt quan tâm đến cô đấy.”
“Làm gì có chuyện đó.”
Tử Đằng lắc đầu ngán ngẩm nói.
“Hm, nhưng tôi vẫn nghi lắm đấy. Cô không động lòng với Lâm thiếu gia, một người tài sắc vẹn toàn, chẳng lẽ… cô đã nhìn trúng giám đốc Lý rồi?” – Nhã Vân gật gật đầu nhìn Tử Đằng rồi nói tiếp – “Cũng đúng thôi, nếu Lâm thiếu gia là một người tài sắc vẹn toàn số một, thì giám đốc Lý chính là người thứ hai đấy.”
Làm sao mà cô ấy có thể có những suy nghĩ đó ở trong đầu thế?! Aiya, đúng là một người lúc nào đầu óc cũng mơ mộng về tình yêu thì luôn có những suy nghĩ ảo mộng như thế, Tử Đằng đảo mắt thầm nghĩ.
“Sao có thể có chuyện đó chứ? Là cô nghĩ nhiều rồi.” – Tử Đằng cười ngượng đáp rồi cố đổi sang chủ đề khác để Nhã Vân dừng việc đề cập đến chuyện này nữa – “Thôi, chúng ta cùng đi ăn trưa nhé!”
“Ý hay đấy! Đi thôi, tôi cũng đói lắm rồi.”
Cô ấy hào hứng vừa nói vừa cầm lấy tay Tử Đằng kéo đi xuống nhà ăn.
Cả hai người cố ăn nhanh hết mức có thể để về văn phòng tranh thủ làm hồ sơ sớm hơn một chút.
Trong lúc Tử Đang đang làm việc thì Nhã Vân đến đưa bản hồ sơ đấu thầu cho cô kiểm tra.
“Tử Đằng, cô xem qua hồ sơ nhé?”
“Ừm, cô cứ để đó rồi tiếp tục công việc của mình đi. Một lát nữa tôi sẽ kiểm tra lại.”
Cô gật đầu, mắt vẫn nhìn màn hình mà trả lời. Thấy thế, Nhã Vân cũng không nán lại lâu nữa, để làm tiếp công việc của mình và để tránh làm phiền Tử Đằng.
Một lúc sau, khi đã giải quyết xong những công văn kia, cô lại tiếp tục xem qua bản hồ sơ đấu thầu với công ty Vinh Thăng. Những trang dự toán trước của hạng mục có vẻ được làm rất tốt, nhưng cho đến phần cuối hạng mục, Tử Đằng phát hiện ra lỗi sai trong đấy. Nên cô liền đi đến bộ phận kế hoạch để hỏi chuyện.
Ủa, sao ở phần cuối lại có sai sót thế? Phải đến đó để hỏi xem ai là người đã thẩm định cuối cùng, cô khẽ cau mày ngẫm nghĩ rồi đứng lên, đi nhanh đến đó.
Vừa mở cửa bước vào, Tử Đằng đã nghiêm mặt, lớn giọng hỏi:
“Trang dự toán cuối cùng của hạng mục này có sai sót, ai là người đã thẩm định cuối cùng vậy?”
“Là Cẩm Hằng đấy.”
Một người nhân viên liền lên tiếng. Thế là mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người Cẩm Hằng đang đứng ở tư thế ngẩng cao đầu, khoanh tay đứng nhìn Tử Đằng với vẻ mặt kênh kiệu. Tử Đằng chầm chậm bước đến chỗ của Cẩm Hằng, rồi đưa bản hồ sơ cho cô ấy.
“Người phụ trách kiểm tra không phải chỉ có một mình tôi, mà còn có Nhã Vân. Sao cô không đi hỏi cô ta trước?”
Cẩm Hằng cau mày khó chịu nói.
Đối mặt với sự “khó chiều” của cô ấy, Tử Đằng chỉ nhẹ giọng trả lời mà đã khiến Cẩm Hằng sững người.
“Vì cô là tổ trưởng.” – Tử Đằng nhìn cô ấy một lúc rồi nói tiếp – “Người ta thường nói ‘đánh kẻ chạy đi không đánh người chạy lại’, chắc hẳn cô cũng biết ý nghĩa của câu nói đó là gì. Thừa nhận sai lầm không khó khăn như vậy đâu, làm sai là làm sai, lần sau kiểm tra kỹ lưỡng thêm một vài lần nữa là được rồi.”
Cẩm Hằng tròn mắt nhìn Tử Đằng rồi ngượng ngùng cầm lấy bản hồ sơ đấu thầu từ tay của cô để mang đi sửa lại.
Có vẻ như mọi chuyện hiện tại đang có vẻ tạm ổn, hy vọng nó sẽ tiếp tục phát huy đến cuối, Tử Đằng khẽ cười, gật gật đầu hài lòng.