Chương 36: Té Ngã
“Lâu rồi không gặp, Uyển tiểu thư.”
Cẩm Như nở một nụ cười lộ rõ vẻ khinh bỉ.
“Vâng, chào cô.”
Cô đảo mắt rồi đáp qua loa cho xong chuyện. Cảm thấy Tử Đằng có vẻ không chú ý đến mình thì Cẩm Như cau mày khó chịu, kênh kiệu nói:
“Đồ ăn hôm nay toàn là đầu bếp năm sao nấu đấy, có lẽ cả đời cô cũng không ăn được đâu. Nhân cơ hội ngày hôm nay cứ ăn thỏa thích đi.”
“Ờ, cảm ơn.”
Tử Đằng thờ ơ đáp.
“Xì, bày đặc làm giá.”
Cẩm Như lẩm bẩm, hất tóc rời đi. Hà Thanh lúc này cũng đi tới chỗ cô.
Trái ngược với dáng vẻ khi thấy Cẩm Như, vừa thấy bóng dáng bà từ xa đang đi tới thì Tử Đằng đã đứng bật dậy, nét mặt tươi rói nhìn Hà Thanh.
“Tử Đằng, con đã ăn gì chưa?”
“Con chào mẹ… à không, An phu nhân. Con chỉ mới ăn chút chút thôi.”
Bà sững người nhìn khi nghe cách xưng hô có phần xa cách của cô, ánh mắt thoáng đượm buồn. Hà Thanh hiểu lý do tại sao Tử Đằng gọi như thế nhưng vẫn có chút tủi thân.
“À thế à… cũng đã một thời gian dài rồi không gặp, con gái của mẹ vẫn xinh đẹp như ngày nhỉ.”
Hà Thanh vươn tay định vuốt khuôn mặt bầu bĩnh đó của cô, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó. Bà khựng tay lại, dời xuống cầm lấy vài lọn tóc xoa nhẹ.
Ở đây nhiều người nên mình phải chú ý hành động mới được, Hà Thanh thầm nghĩ.
Bà vừa mở miệng, chưa kịp hỏi gì thì Cẩm Như đi đến nói:
“Dì Thanh, ba kêu dì qua kia một lát.”
“À ừm, dì biết rồi.” – Bà gật đầu rồi quay sang nói với Tử Đằng – “Con ở đây chờ mẹ một chút nhé, trong thời gian đó thì con kiếm gì đó ăn thêm nhé.”
“Vâng.”
Cô mỉm cười gật đầu rồi đi loanh quanh bữa tiệc kiếm gì đó ăn. Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên làm Tử Đằng giật mình.
“Lâm tổng kìa!”
Cái gì vậy trời?! Chắc không phải là người mình đang nghĩ đâu nhỉ? Làm sao mà có chuyện trùng hợp như vậy được, cô lo lắng nghĩ thầm.
Tử Đằng chầm chậm quay đầu lại thì thấy đó chính là người cô không mong chờ, Khang Dụ.
Thôi rồi, sao lại gặp nhau trong cái hoàn cảnh này chứ! Phải chuồn đi lẹ mới được, cô lo lắng nghĩ.
Chắc có lẽ chỗ Tử Đằng đứng bị che khuất bởi những người khác nên Khang Dụ không chú ý đến cô.
Sự xuất hiện của anh tại bữa tiệc đã thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người trong khán phòng. An tổng vừa nhìn thấy Khang Dụ thì vội vàng đến chỗ anh chào hỏi.
“Lâm tổng đích thân đến đây quả thực thật vinh hạnh cho lão già này.”
“An tổng quá lời rồi.”
Ông bắt tay với Khang Dụ cười cười nói nói. Thừa dịp, ông ấy kéo Cẩm Như đang đứng gần đó, giới thiệu với Khang Dụ.
“Đây là cô con gái xinh xắn của tôi, An Cẩm Như.”
Đứng trước một nam thần trong mơ của hầu hết các cô gái, trong đó có cả Cẩm Như. Cô không khỏi ngượng ngùng, thoáng đỏ mặt, nở một nụ cười e thẹn chào anh.
“Ch… chào Lâm tổng, rất vui được gặp anh.”
“Chào An tiểu thư.”
Khang Dụ nở nụ cười xã giao đáp. Chỉ một hành động nhỏ đó của anh thôi mà đã làm Cẩm Như múa mây trong lòng rồi.
Trong lúc Tử Đằng lén lút định rời khỏi bữa tiệc thì Hà Thanh lại đến, làm cô một phen giật mình.
“Con đi đâu thế? Đã ăn thêm gì chưa?”
“Dạ con ăn rồi, nhưng mà bây giờ con phải về rồi, không thể chung vui cùng mọi người được. Mai con phải đi làm sớm.”
Cô cười ngượng nói.
Bà nghe thế thì khẽ cau mày, níu kéo Tử Đằng ở lại thêm một lúc.
“Con không ở lại thêm được một chút nữa à? Lâu lắm rồi mẹ mới được nhìn thấy mặt con, mẹ muốn được trò chuyện với con.”
“Việc này… con…”
Tử Đằng ấp úng không biết nên xử lý như thế nào. Hà Thanh thấy dáng vẻ đó của cô thì cũng không muốn làm khó cô nữa.
“Vậy thì con nói vài lời với chú An trước khi đi đi.”
Bà vừa nói vừa nhìn sang chỗ khác, vẻ mặt có chút tủi thân.
“Con đi nhé! Dịp khác gặp lại, An phu nhân.”
Tử Đằng gật đầu, nhìn Hà Thanh một lát trước khi đi đến chỗ của An lão tiên sinh đang đứng trên bậc thềm cao kia. Ông ấy thấy cô đến gần thì vô cùng vui vẻ.
“Chúc mừng sinh nhật, chú An. Món quà của con không có giá trị lớn, mong chú vẫn hài lòng về nó.”
Tử Đằng vừa cười nói vừa đưa món quà cho ông.
“Con tới là vui rồi, không quan trọng nó là cái gì, quan trọng là tấm lòng. Con cứ tự nhiên tham gia bữa tiệc đi nhé.”
“À ừm… chú An, con phải về rồi… ngày mai con phải đi làm sớm.”
Ông thoáng bất ngờ vì cô từ chối lời mời của ông. Không may Cẩm Như cũng đứng gần đó, nghe thấy những lời nói đó của Tử Đằng thì rất bực mình.
Cô ta dám coi thường ba mình à?! Cẩm Như cau mày nghĩ thầm. Cô ta tức tối bước nhanh đến chỗ của Tử Đằng đẩy một cái.
“Cô dám ăn nói như thế với ba tôi à?!”
“Ah!”
Tử Đằng mất thăng bằng liền ngã xuống dưới, đụng trúng người phục vụ làm vỡ hết ly trên tay anh ta. Nghe thấy tiếng đổ vỡ, mọi người ngay lập tức chú ý đến nơi phát ra âm thanh đó, bắt đầu xì xào bàn tán.
“Xem ra cô gái kia gây họa rồi.”
“Phải, lại còn ngay trước mặt An lão tiên sinh nữa chứ.”
Khỏi phải nói lúc đó Tử Đằng cảm thấy như thế nào, chỉ muốn chạy nhanh ra khỏi chỗ này thôi.
Xấu hổ chết đi được, mình không muốn ở đây thêm một giây một phút nào nữa, cô cúi gằm mặt xuống không dám đối diện với những ánh mắt không mấy tốt đẹp kia.