Chương 33: Cảm Giác Ghen Tuông
“Kính chào quý khách! Quý khách đi bao nhiêu người ạ?”
Tử Đằng nói:
“Hai người thôi.”
“Vậy xin mời quý khách theo tôi.”
Cô và Hoàng Nam theo chân người phục vụ đó đến một chiếc bàn ăn ngồi gần cửa sổ, có thể ngắm nhìn cảnh vật đẹp đẽ cùng dòng người qua lại tấp nập.
Sau khi kéo ghế cho hai người họ ngồi thì cô ấy lấy thực đơn cho Tử Đằng và Hoàng Nam, sau đó lấy từ trong túi ra một quyển sổ nhỏ cùng cây bút cầm trên tay rồi hỏi:
“Quý khách muốn dùng gì ạ?”
“Cho tôi một phần mỳ Ý sốt bò bằm.” – Tử Đằng nói với phục vụ rồi quay sang hỏi Hoàng Nam – “Vậy anh muốn ăn gì?”
“Chắc là ăn bít tết.” – Anh quay sang nói với phục vụ – “Cho tôi một phần bít tết chín bảy phần, không cay.”
“Vâng, tôi rõ rồi, quý khách có muốn dùng thêm nước không ạ?”
“Anh muốn uống gì không?”
Tử Đằng hỏi Hoàng Nam.
“Tôi uống nước lọc được rồi.”
Người phục vụ ghi chép lại đầy đủ vào cuốn sổ trên tay rồi nói lại món ăn cho hai người nghe.
“Một phần mì Ý sốt bò bằm, một phần bò bít tết chín bảy phần khác trong cay và nước lọc, đúng không ạ?”
“Vâng.”
“Xin quý khách chờ một lát, tôi sẽ mang những món đó lên ngay.”
Cô ấy cúi nhẹ người rồi rời đi. Trong lúc chờ đồ ăn lên thì Tử Đằng và Hoàng Nam trò chuyện với nhau.
“À phải rồi, vết thương của anh như thế nào rồi? Đã đỡ hơn chưa?”
“Vết thương đã lành hẳn rồi, không có gì đáng lo ngại cả.”
Tử Đằng lo lắng nói:
“Vậy thì tốt quá! Thật sự xin lỗi anh nhé, lúc đó tôi chẳng làm gì được cả, ngược lại còn khiến anh bị thương nữa chứ.”
“Không sao đâu, tôi mới là người phải xin lỗi cô mới đúng, tôi đã không bảo vệ được cô mà.”
“Nhưng nói tới nói lui, tôi vẫn nên cảm ơn anh. Anh đã giúp tôi trong công việc rất nhiều đấy, cả việc ngày hôm nay nữa.”
“Cô lại khách sáo rồi.”
Cả hai người đợi một lát thì cuối cùng đồ ăn cũng được mang lên, Tử Đằng ăn được một lúc thì viện đại một lý do để đi thanh toán, vì cô biết chắc nếu nói thẳng ra thì Hoàng Nam nhất định sẽ không giành trả tiền.
Tốt nhất là bây giờ mình nên đi thanh toán luôn, chứ không thôi đợi một lát nữa mới tính tiền thì anh ấy chắc chắn sẽ trả tiền. Mình nên bịa lý do nào nghe sao cho hợp lý đây nhỉ? À, mình biết rồi, Tử Đằng ngẫm nghĩ.
“Anh chờ tôi một lát nhé, tôi đi vệ sinh.”
Với cái lý do đó thì dĩ nhiên Hoàng Nam không chút nghi ngờ cô, anh liền mỉm cười, gật đầu.
“Được, cứ thoải mái.”
Tử Đằng liền đứng lên đi về phía quầy lễ tân. Cũng hên là nhà vệ sinh và nơi thanh toán đều cùng một hướng nên anh cũng chẳng thắc mắc. Cô nhanh chóng tính tiền cho lẹ rồi quay trở lại bàn, tiếp tục dùng bữa với Hoàng Nam.
[…]
Sau khi dùng bữa xong, quả đúng như Tử Đằng nghĩ, anh liền gọi phục vụ đến để anh thanh toán bữa ăn.
“Phục vụ! Tính tiền.”
Hoàng Nam lấy thẻ từ trong ví ra và đưa cho người phục vụ, nhưng cô ấy chỉ khẽ cười rồi lắc đầu nói:
“Bàn của quý khách đã được thanh toán rồi ạ.”
Lúc này anh mới ngẩn người nhìn cô phục vụ rồi lại quay sang nhìn Tử Đằng, Hoàng Nam chẳng thể làm gì ngoài việc nở một nụ cười bất lực.
“Cô thật là… đàn ông con trai ra ngoài đường ăn cơm ai lại để con gái trả tiền chứ.”
“Tôi đã nói là mời anh ăn mà, có sao đâu chứ.”
“Thôi thôi, tôi xin kiếu, cô cứ như vậy thì đấng nam nhi như tôi còn đâu mặt mũi chứ. Thôi thì để lần sau tôi sẽ mời cô ăn một bữa xem như lấy lại danh dự vậy.” – Hoàng Nam nhìn xuống chiếc đồng hồ trên tay mình, thấy cũng đã khá trễ rồi nên anh đề nghị muốn đưa Tử Đằng về – “Trời cũng tối rồi, để tôi đưa cô về nhé!”
“À vâng, cảm ơn anh.”
Sau mười lăm phút đi đường thì cuối cùng cũng đến nhà cô. Trước khi bước xuống xe, Tử Đằng chào tạm biệt Hoàng Nam rồi đi vào nhà.
“Cảm ơn anh đã đưa tôi về nhé!”
“Không có gì. Tạm biệt cô.”
Sau khi anh rời đi, cô mới vào nhà, nhưng vừa bước đến cửa thì đã thấy Khang Dụ đứng đó, cầm điếu thuốc hút phì phèo.
Anh ấy làm cái gì ở trước cửa nhà mình vậy?! Tử Đằng bắt đầu hoảng, thầm nghĩ.
Nhìn thấy cô đứng đó, Khang Dụ mới dập điếu thuốc, chậm rãi bước đến vài bước. Anh nhanh chóng chú ý đến giỏ quà trên tay Tử Đằng.
Còn mua quà cho nữa à?! Hẳn là hai người họ đang quen nhau nhỉ? Khang Dụ khẽ nhíu mày thầm nghĩ.
“Uyển Tử Đằng, em đã là người phụ nữ của Hoàng Nam rồi nên mới từ chối tôi có phải không?”
Nghe xong câu hỏi đó, cô sững sờ nhìn anh vì không nghĩ Khang Dụ lại có những suy nghĩ như thế về cô. Thấy Tử Đằng không trả lời, anh liền áp sát cô vào tường.
“Nhà cửa, xe hơi, kim cương, vàng bạc, đồ hiệu, em muốn cái gì, tôi có thể cho cái đó.”
Anh ấy nghĩ mình là thứ con gái ham hư vinh, vật chất như thế ư?! Tử Đằng thầm nghĩ.
“Sao không trả lời? Em vẫn không thích à? Chẳng lẽ em thích cậu ta?”
Cô siết chặt lòng bàn tay, ngước mặt lên đối mặt với Khang Dụ, thẳng thừng nói:
“Có gì sai khi thích anh ấy chứ. Anh ấy không bê tha, dịu dàng, biết cách chăm sóc người khác, lại còn đẹp trai,… Chẳng có gì lạ nếu như tôi có tình cảm với anh ấy.”
Đôi mắt trong sáng của Tử Đằng ánh lên sự cương quyết, giọng nói dõng dạc, chắc như đinh đóng cột. Nhìn thấy cặp mắt đó của cô, nó lại làm Khang Dụ cảm thấy vô cùng bức rức, khó chịu.