Chương 26: Gặp Chuyện
Đang ngồi trước gương đánh một chút son thì Tử Đằng thấy hình ảnh Hoàng Nam loay hoay kiếm gì đó phản chiếu trên gương. Cô liền quay người lại hỏi:
“Anh tìm gì vậy?”
“À, tôi tìm thắt lưng với cái cà vạt. Mới vừa để trên giường, quay qua quay lại vài phút rồi chẳng thấy đâu.”
Hoàng Nam vừa nói vừa mở va li ra tìm. Tử Đằng nghe thế cũng vội đánh son cho xong rồi tìm phụ anh. Sau một lúc thì cô cũng tìm thấy hai thứ mà Hoàng Nam kiếm từ nãy đến giờ.
“Oh, đây nè.” – Tử Đằng lấy nó từ dưới gối rồi quay sang anh hỏi – “Giám đốc Lý, có phải hai cái này không?”
“À phải phải, cảm ơn cô nhiều. Tôi kiếm từ nãy đến giờ vẫn không thấy. Cô tìm thấy nó ở đâu thế?”
“Ở dưới gối đấy.”
Hoàng Nam vừa nói vừa cầm lấy thắt lưng và cà vạt mang vào. Vì sự hấp tấp nên anh thắt cà vạt bị sai và nó thành một hình thù rất kì lạ. Tử Đằng thấy thế thì bật cười, giúp Hoàng Nam thắt lại cà vạt.
“Ha ha, anh cứ từ từ thôi, gì mà vội thế, vẫn còn nhiều thời gian mà. Để tôi giúp anh sửa lại cho.”
Cô nói rồi thắt lại chiếc cà vạt giúp anh. Hoàng Nam lúc này đột nhiên thoáng đỏ mặt, tròn mắt nhìn Tử Đằng đang đứng sát vào người mình.
Ôi mẹ ơi, nhìn từ góc độ này trông cô ấy đẹp quá! Nhưng mà… mình gần thấy ngực cô ấy luôn rồi, anh nghĩ thầm. Vội nhắm mắt lại, quay sang chỗ khác rồi mở mắt ra, mặt Hoàng Nam lúc này vẫn còn ửng hồng lên.
“Xong rồi đấy!”
Tử Đằng sửa xong cà vạt, ngước lên thấy mặt anh đỏ như thế thì không khỏi thắc mắc.
Sao mặt anh ấy đỏ thế? Do mình đứng gần quá nên nóng à? Hay là do mình siết cà vạt chặt quá? Cô thầm nghĩ.
“Anh có sao không vậy? Mặt anh đỏ quá! Tôi siết cà vạt chặt quá nên anh khó thở à?”
Tử Đằng lo lắng hỏi.
“À không, không phải. Trong này hơi nóng chút thôi.” – Hoàng Nam nhìn vào đồng hồ rồi nói tiếp – “Cũng gần đến giờ rồi, chúng ta đi thôi.”
“Vâng.”
[…]
Ngồi trong một căn phòng với những ánh đèn sặc sỡ đủ màu sắc. Tiếng nhạc xập xình ồn ã ở bên ngoài vẫn vang vọng vào phòng, mặc dù căn phòng đó ở vị trí khá xa sàn nhảy.
Tử Đằng ngồi bên cạnh Hoàng Nam, vì tửu lượng không được tốt nên cô chỉ uống nước ép cam. Đối diện với Tử Đằng là vị đối tác làm ăn của mình, Okura tiên sinh. Ông đang cầm ly rượu trên tay, trái ôm phải ấp hai cô gái trông rất xinh đẹp.
“Okura tiên sinh, cảm ơn ngài đã chiêu đãi chúng tôi tốt như thế này. Để tôi kính ngài một ly.”
Hoàng Nam vừa nói vừa đưa ly về phía trước cụng ly với Okura. Ông ấy cười khanh khách, uống một ngụm sau khi cụng ly với anh.
“Ha ha, đây là việc nên làm mà, giám đốc Lý khách sáo quá!” – Okura dời mắt sang nhìn Tử Đằng, thấy cô im lặng từ nãy đến giờ nên ông liền lên tiếng hỏi – “Sao Uyển tiểu thư đây trầm tĩnh thế? Chung vui với bọn tôi vài ly nào, chẳng lẽ cô định để cho hai thằng đàn ông này uống mãi với nhau như vầy à?”
Trông cô ta “ngon nghẻ” phết! Da thì trắng trẻo, vòng nào ra vòng nấy, còn có cả hàng xương quai xanh mê người đó nữa kìa. Mặc dù nhan sắc chỉ tầm trung nhưng cơ thể thì đẹp quá đấy chứ! Cố tình ăn mặc như thế đến nơi này thì khác gì đi khiêu khích người khác chứ, Okuda đưa mắt lướt nhìn một lượt Tử Đằng rồi thầm đánh giá.
Hoàng Nam nghe thế thì vội lên tiếng nói giúp cô. Dù sao thì loại rượu này cũng khá nặng, để cho một người có tửu lượng kém như Tử Đằng uống cũng không phải chuyện hay.
“Tửu lượng của cô ấy không tốt, rất nhanh sẽ khiến Okura tiên sinh chán đấy. Tốt nhất vẫn để tôi uống cùng ngài.”
“Gì chứ! Không sao không sao, có chơi có chịu, Uyển tiểu thư đây say thì cũng không phiền tôi đâu.” – Ông ấy rót một ly rượu đưa cho Tử Đằng rồi nói tiếp – “Nào! Uống chứ?”
Hoàng Nam định mở vài lời với Okura để ông suy nghĩ lại nhưng chưa kịp nói gì thì cô đã ngăn anh lại. Tử Đằng nhận lấy ly rượu từ tay ông ấy, Okura lại nhân cơ hội lúc đó mà sờ soạng tay cô.
“Nhưng…”
“Không sao đâu, Okura tiên sinh nói chí phải, là tôi suy nghĩ không thấu đáo. Thật có lỗi với ngài quá.”
Tử Đằng lúc này có chút hoảng, cô vội rụt tay lại rồi cười đầy gượng gạo nhìn ông ấy.
Cái ông biến thái này, hai người bên cạnh ông ta chưa đủ để khiến ông thoả mãn hay sao mà còn đụng chạm tôi vậy hả?! Vì hợp đồng nên nhịn vậy, Tử Đằng thầm nghĩ.
“Không sao! Hết ly nhé!”
Tử Đằng miễn cưỡng, nhắm mắt nhắm mũi ráng uống cho hết ly đó.
“Xong rồi! Như vậy đã khiến ngài hài lòng chứ?”
Okura thấy cô uống như thế thì được lấn nước lấn tới, lời nói có phần ép buộc cô.
“Ối chà, Uyển tiểu thư đây thật khiêm tốn, rõ ràng là uống mạnh như thế mà. Tiểu thư nên uống thêm một ly nữa chứ nhỉ?”
Trong đầu cô đột nhiên nhớ đến lời của Khang Dụ nói lần trước. Tử Đằng phải học cách từ chối, không nên để đối phương thúc ép mình như thế.
“Thật sự xin lỗi nhưng đây đã quá giới hạn của tôi rồi, tôi thật sự không thể uống được nữa.”
Cô gắng gượng nói, khuôn mặt lúc này đã hơi hồng hồng rồi, cổ họng thì nóng rát, thật sự rất khó chịu.
“Uyển tiểu thư đang khinh tôi đấy à?”
Vẻ mặt ông ấy đột nhiên trầm xuống, khiến Tử Đằng có chút hoảng, cô lại một lần nữa, dễ dãi chấp nhận lời Okura.
Tay Tử Đằng run rẩy nuốt từng ngụm rượu cay nồng xuống cổ họng mình, để lại cảm giác nóng rát ở cuống họng. Cứ ngỡ ông ta sẽ tha cho cô, nhưng không ngờ lại bắt Tử Đằng uống thêm một ly nữa.
Hoàng Nam ngồi bên cạnh mà nóng ruột nóng gan, thấy cô ở trong thế bị động. Anh khó chịu, cầm lấy tay Tử Đằng kéo ra ngoài. Nhưng Okura lại nổi giận, làm mình làm mẩy khiến mọi chuyện lộn xộn cả lên.
“Hợp đồng này chúng ta bàn sau, bọn tôi không tiện để ở lại với Okura tiên sinh.”
Vừa đi được vài bước thì anh nghe tiếng miểng chai vỡ. Ông ta đã đập chai rượu gần đó khiến nó vỡ tan tành, Okura cầm phần cổ chai rượu, chĩa phần mũi nhọn về phía hai người đe dọa.
Lúc này, vệ sĩ của ông ta đứng bên ngoài phòng nghe tiếng động lớn thì vội chạy vào, tách Tử Đằng và Hoàng Nam ra.
“Hai người rõ ràng hành động như thế là đang khinh thường Okura này đấy à?!” – Ông nói rồi ra lệnh cho đám người vệ sĩ – “Xử lý đi. Mang đứa con gái lên phòng ta.”
Nhận được lệnh, đám người đó không nhân nhượng mà ra tay đánh Hoàng Nam đến mức chảy cả máu, còn cô thì đứng đó chẳng thể làm gì khi hai tay đã bị giữ chặt, đã thế còn bị bọn họ cho hít một loại thuốc mê khiến Tử Đằng mất ý thức.
Chết rồi, anh ấy bị như thế thì phải biết tính sao đây?! Tinh thần cô hoảng loạn rồi từ từ khép mắt khi đang nhìn anh đang nằm trên sàn.
Hoàng Nam đã dùng chút sức lực cuối cùng của mình để liên lạc cho Khang Dụ đến cứu Tử Đằng.
“Tử Đằng… xảy ra chuyện rồi.”