Chương 24: Cuộc Hẹn
“Xin chào Lạc Thiên tiên sinh, về chuyện hợp đồng giữa hai công ty chúng ta đấy ạ, không biết trong ngày hôm nay ngài có thể dành chút thời gian cho chúng tôi để bàn về hợp đồng không ạ?”
Tử Đằng dùng chất giọng nhẹ nhàng nói.
“À về việc đấy thì… ừm, hay là cô và giám đốc Lý nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa đi. Hai người hẳn đã mệt vô cùng rồi đúng không? Mới nghỉ ngơi có nhiêu đó thôi thì cũng như không thôi.”
“Chuyện đấy thì ngài không cần phải lo, tôi và giám đốc Lý đã nghỉ ngơi như thế là đủ rồi ạ, và cũng đã quyết định hôm nay sẽ gặp ngài rồi. Cảm ơn ngày đã quan tâm đến vấn đề sức khoẻ của chúng tôi.”
Lạc Thiên ở đầu dây bên kia ậm ừ một lúc rồi mới ngập ngừng nói:
“Ừm… hiện tại tôi vẫn chưa có thời gian. Cô có thể gọi lại vào lần khác không? Thực sự xin lỗi.”
Dù gì cũng mới đến, thôi thì để bữa khác gọi lại cho ông ấy cũng được, Tử Đằng ngẫm nghĩ.
“Oh ra vậy, thế không sao đâu ạ. Nếu như ngài không có thời gian thì tôi đành liên lạc vào lần khác vậy.”
Tử Đằng cúp máy, đi đến chỗ Hoàng Nam đang bắt chéo chân ngồi trên ghế sô pha xem ti vi để thông báo tình hình. Nhưng chưa kịp lên tiếng gọi thì anh đã quay sang hỏi rồi.
“Ông ấy nói sao?”
“Ngài Lạc Thiên hiện giờ không có thời gian rảnh nên ông ấy hẹn chúng ta bữa khác ạ.”
Cô vừa nói vừa đến ghế ngồi cạnh anh. Hoàng Nam nghe vậy thì gật gật đầu thay cho câu trả lời rồi nói:
“Hai ngày nữa cô gọi lại cho Lạc Thiên, xem ông ấy trả lời như thế nào.”
“Vâng, tôi rõ rồi.”
Đúng hai ngày sau, Tử Đằng liên lạc lại với Lạc Thiên thì câu trả lời vẫn như cũ. Cứ kì kèo mãi, hết ngày này lại đến ngày khác, lần nào cũng hẹn nhưng chẳng gặp được nhau. Thế là hết nguyên một tuần mà vẫn chưa làm được cái gì, sợ rằng có khi bản hợp đồng còn bị mọt ăn mất.
Trước hoàn cảnh như thế thì Tử Đằng bất lực toàn tập. Đến cả một cuộc hẹn gặp mặt cũng không có thì làm gì được chứ. Cứ kéo dài như vậy mãi cũng không được, cô liền nói cho Hoàng Nam biết để nghĩ cách giải quyết.
Tử Đằng cầm trên tay ly cà phê đưa cho anh, lo lắng nói:
“Giám đốc Lý, đã hơn một tuần rồi mà Lạc Thiên tiên sinh vẫn chưa chịu ký hợp đồng với chúng ta, vì sao lại thế ạ?”
“Đây được xem là chiến thuật kéo dài, ông ấy rõ ràng là muốn kéo đầu tư xuống mức thấp nhất có thể, làm như vậy thì lợi nhuận đạt được cũng sẽ tăng lên.” – Anh khẽ cười, húp một ngụm cà phê rồi nói nhàn nhạt nói tiếp – “Cô lập tức đặt vé máy bay. Sau đó liên lạc lại cho Lạc Thiên, bảo Lâm tổng vừa mới gọi điện báo ở công ty có việc cần hai chúng ta giải quyết. Chính vì thế không thể ở lâu được, thời gian hiện giờ đang rất gấp rút.”
Oh, ra là anh ấy muốn lật ngược tình thế, thật không ngờ cách giải quyết đơn giản như vậy, Tử Đằng thầm nghĩ.
Sau đó cô nhanh chóng đặt vé máy bay rồi liên lạc lại cho Lạc Thiên. Từng hồi chuông vang lên, một lúc sau thì đã có người bắt máy. Cô nói đúng như những gì mà Hoàng Nam đã dặn cô cho ông ấy nghe.
Tử Đằng dùng chất giọng kiên quyết nói, thể hiện sự nghiêm trọng của vấn đề để đánh trúng vào tâm lý Lạc Thiên. Dĩ nhiên là sau khi ông ấy nghe thế thì đành phải sắp xếp cuộc hẹn thôi.
“Lạc Thiên tiên sinh, tôi gọi lại cho ngài là vì Lâm tổng vừa thông báo với chúng tôi là ở công ty có việc gấp nên cần phải sắp xếp thời gian để quay về. Hy vọng ngài có thể giành thời gian cho chúng tôi trong hôm nay, nếu không thì tôi e rằng bọn tôi sẽ phải quay về nước cho dù hợp đồng vẫn chưa được giải quyết.”
Lợi nhuận đạt được bây giờ ít hay nhiều gì thì cũng chẳng quan trọng nữa, hợp đồng đáng giá như vậy thì phải ký mới được. Ngay trước mắt mà để vụt mất thì uổng chết, Lạc Thiên nhíu mày, ngẫm nghĩ một lúc.
“Thế thì tôi sẽ sắp xếp lịch xem sao. Cô chờ tôi một chút nhé.”
“Vâng.”
Nói rồi Lạc Thiên liền nối máy gọi cho thư ký của mình để sắp xếp thời gian gặp mặt với Tử Đằng và Hoàng Nam.
“Chiều nay tôi có lịch trình nào không?”
Người ở đầu dây bên kia lật lại lịch trình xem một lúc rồi nói:
“Ừm… giám đốc có buổi gặp mặt xã giao nhỏ lúc mười bốn giờ và kết thúc lúc mười sáu giờ. Thời gian còn lại thì trống ạ.”
“Hủy đi. Đặt lịch hẹn gặp mặt với Lâm thị vào lúc mười lăm giờ.”
“Vâng.”
Kết thúc cuộc gọi với thư ký, ông lại nối máy sang nói chuyện với Tử Đằng.
“Cô và giám đốc Lý có thể đến vào lúc mười lăm giờ hôm nay nhé.”
Cuối cùng cũng chịu gặp mặt, Tử Đằng khẽ thở dài thầm nghĩ.
“Vậy thì tốt quá rồi. Hẹn gặp lại ngài chiều nay.”
“Chào cô.”
Tử Đằng ngắt máy rồi thông báo cho Hoàng Nam biết.
“Giám đốc Lý, cách của anh đúng là hiệu quả thật. Lạc Thiên tiên sinh cuối cùng cũng đã sắp xếp lịch cho chúng ta gặp mặt rồi.”
Cô vui mừng nói.
Thấy vẻ mặt hớn hở của Tử Đằng thì Hoàng Nam bật cười vì độ đáng yêu của cô. Tử Đằng thấy anh đột nhiên cười như thế thì nghiêng đầu khó hiểu.
“Haha, thế là tốt rồi. Chúng ta gặp mấy giờ thế?”
Trông bộ dạng vui mừng của cô ấy khi được hẹn gặp mặt với đối tác còn vui hơn khi ở gần Lâm tổng nữa. Lần đầu tiên cậu ấy đứng sau thứ khác trong đầu của phụ nữ, Hoàng Nam thầm nghĩ.
“Mười lăm giờ ngày hôm nay ạ.”
Anh ấy đột nhiên cười cái gì vậy? Chắc là do hợp đồng sắp được ký nên mừng à? Tử Đằng thầm nghĩ.
“Ừm, cô nhớ chuẩn bị đầy đủ nhé.”
Hoàng Nam gật đầu, mỉm cười nhắc nhở cô.