Chương 23: Kẻ Gây Rối
Ngồi chờ một lúc lâu thì loa lại thông báo lần nữa.
“Quý hành khách đi chuyến bay JK197 từ Hong Kong đến Nhật Bản vào lúc mười hai giờ ba mươi phút xin hãy tập trung ở cổng A, máy bay sẽ hạ cánh trong năm phút nữa. Xin nhắc lại…”
Nghe thấy thông báo, Tử Đằng và Hoàng Nam vội đứng lên, không quên mang theo hành lý của mình. Thấy cô đi theo sau mình, một tay kéo vali, tay còn lại cầm theo túi xách thì anh liền lên tiếng muốn phụ Tử Đằng.
“Hay cô đưa vali cho tôi đi, để tôi phụ cô kéo.”
Hoàng Nam cười nói, giơ một tay ra chờ Tử Đằng đưa vali cho mình, nhưng cô liền ngại ngùng lắc đầu từ chối.
“Kh… không được đâu ạ, tôi tự mang được mà. Sao lại để giám đốc Lý mang hành lý giúp tôi được chứ.”
“Không sao, không sao, tôi chẳng quan trọng mấy cái đó. Mấy việc nặng nhọc như này phải để cho đàn ông con trai như tôi đây làm chứ.”
Không đợi cô trả lời, Hoàng Nam vừa nói vừa cầm lấy chiếc vali trên tay Tử Đằng kéo đi một mạch. Cô cũng chỉ có thể chạy theo sau anh thôi.
“Ah… cảm ơn anh.”
Lên máy bay, Hoàng Nam cũng giúp Tử Đằng bỏ túi xách lên trên rồi kiếm chỗ ngồi. Khi máy bay cất cánh, anh lấy vài viên kẹo từ trong túi ra đưa cho cô.
“Có cảm thấy khó chịu hay buồn nôn gì không? Ngậm chút kẹo này sẽ đỡ hơn đấy.” – Hoàng Nam cười rồi nói tiếp – “Ráng ngủ một chút nhé, bay từ đây đến đó mất một khoảng thời gian khá lâu đấy.”
“À vâng, cảm ơn anh.”
Xem ra anh ấy cũng tốt chứ nhỉ? Tốt hơn gấp vạn lần cái tên khó ưa kia, Tử Đằng thầm nghĩ, tay mân mê viên kẹo mà Hoàng Nam mới vừa đưa cho.
Ngồi một lúc thì cô cảm thấy hơi mệt nên quyết định ngủ một giấc. Nhưng chỉ vừa chợp mắt được vài ba tiếng thì Tử Đằng bị đánh thức vì sự rung lắc của cái ghế.
Sao vậy nè, muốn ngủ một chút cũng không xong nữa, cô thầm nghĩ khó chịu. Nhìn ra phía sau thì thấy người đàn ông ngồi sau lưng Tử Đằng đang gác chân và đạp vào ghế cô.
Như vậy thì cũng đủ biết “chấn động” vừa nãy là từ đâu ra rồi. Tử Đằng quay xuống, khều nhẹ chân anh ta rồi ngập ngừng nói:
“Anh có thể bỏ chân xuống được không? Nếu anh cứ đạp ghế tôi như thế thì tôi không ngủ được.”
Nghe cô nói thế thì anh ta không những không bỏ chân xuống mà còn hống hách nạt Tử Đằng.
“Gì? Ghế này của cô chắc, tôi gác chân lên đây thì dính líu gì đến cô!”
Cái quái gì vậy?! Sao lại có thể mất lịch sự như thế chứ? Tôi có lòng nhắc nhở mà còn nạt nộ tôi nữa à? Cô cau mày thầm nghĩ, cố nén cơn giận lại.
Có vẻ như giọng của anh ta khá lớn nên cũng đã làm phiền đến mọi người xung quanh đang ngủ, Hoàng Nam cũng là một trong số đó. Quay sang nhìn Tử Đằng thì thấy cô có vẻ khó chịu, anh liền lên tiếng hỏi.
“Có chuyện gì mà anh ta ồn ào thế?”
“Tôi đang ngủ thì anh ta đạp ghế tôi, tôi chỉ nói với anh ấy đừng đạp nữa nhưng anh ấy không chịu nghe.”
Hoàng Nam nghe thế thì quay xuống nhìn, anh ta bắt gặp ánh mắt đó thì lại càng hống hách hơn, chân càng đạp mạnh hơn.
“Sao? Nhìn gì?”
Hắn đáp với vẻ mặt rất ngông cuồng.
Lúc này, tiếp viên dường như đã nghe thấy sự náo động ở đó nên đã đi kiểm tra xem có chuyện gì xảy ra không. Thấy người đàn ông đó tỏ ra thiếu tôn trọng những hành khách khác như thế thì cô ấy đến nhắc nhở.
“Phiền quý khách hãy hạ chân xuống ạ, và hãy tôn trọng những người xung quanh nữa.”
Cô tiếp viên nhẹ nhàng nói với một nụ cười trên môi. Nhưng anh ta càng lấn tới, buông lời xúc phạm đến cô ấy. Tuy đây không phải là trường hợp đầu tiên gặp những hành khách như thế này, nhưng cô tiếp viên ấy vẫn rất khó chịu.
“Lại làm sao nữa? Tôi thích như vậy đấy, thì sao nào? Làm gì được tôi? Hay là la làng lên như mấy con lợn bị cắt tiết giống con đàn bà kia?”
Hắn vừa nói vừa hất mặt nhìn về Tử Đằng.
“Mong anh giữ bình tĩnh và trật tự để tránh làm phiền các hành khách khác.”
Cô ấy vẫn kiên nhẫn, nhẹ giọng nói. Nhưng có vẻ như tình hình vẫn không tốt lên chút nào, mà còn tệ hơn khi hắn lại doạ nạt và có biểu hiện muốn tấn công tiếp viên, gây nguy hiểm đến mọi người xung quanh.
Sau khi tiếp viên trưởng nắm bắt được tình hình thì cô nhanh chóng thông báo cho cơ trưởng biết và họ buộc phải quay lại sân bay. Chính vì hành vi chống đối của anh ta mà đã làm cho chuyến bay trễ hơn hai tiếng so với ban đầu.
Lúc này, Hoàng Nam quay sang nói vài lời với Tử Đằng để mong cô đừng bận tâm đến chuyện đó nữa.
“Đừng để tâm đến anh ta nữa nhé, với hành vi vừa rồi thì chắc chắn anh ta sẽ bị cấm bay và phạt tiền thôi.”
Hoàng Nam cười nhẹ nói.
“Oh, nếu vậy thì cấm bay bao lâu thế?”
“Việc có lời lẽ xúc phạm, gây rối loạn trật tự công cộng và muốn tấn công tiếp viên hàng không sẽ bị cấm bay một năm, số tiền phạt thì chắc khoảng mười triệu.” – Anh im lặng một lúc rồi nói tiếp – “Lần đầu tiên đi công tác với tôi mà đã khiến cô chịu nhiều thiệt thòi rồi.”
Tử Đằng vội lắc đầu nói:
“Tôi không có vấn đề gì đâu, chỉ sợ ảnh hưởng đến công việc thôi.”
“Nếu cô sợ như thế thì mau ngủ đi. Ngủ không được thì bảo tôi, tôi vỗ cô ngủ.”
Anh vừa nói vừa xoa đầu Tử Đằng, còn cô chỉ biết cười ngượng nghịu, rồi cố gắng chìm vào giấc ngủ sau sự việc rối ren kia.
Hàng tiếng trôi qua, cuối cùng Hoàng Nam và Tử Đằng cũng đến Nhật Bản. Cả người cô dường như cứng lại vì ngồi quá lâu, tay chân cũng bị tê.
Vừa xuống sân bay, cô và anh đã thấy, Lạc Thiên tiên sinh, người của công ty Dương Hải đang đứng chờ bọn họ. Nhìn thấy Hoàng Nam và Tử Đằng, ông ấy niềm nở chào.
“Xin chào giám đốc Lý, cảm ơn hai người đã vất vả lặn lội đường xa đến đây, công ty chúng tôi vô cùng biết ơn.”
Ông ấy bắt tay Hoàng Nam cười nói.
“Vâng, chào ngài, công ty chúng tôi cũng mong lần hợp tác này suôn sẻ.”
Kết thúc màn chào hỏi xã giao thì cô và anh đến khách sạn để nghỉ ngơi sau một chuyến bay dài. Còn việc ký hợp đồng thì hôm sau sẽ giải quyết.