Chương 20: Đi "Nghỉ Dưỡng"
Vừa mở cửa ra, đập vào mắt cô là hình ảnh Khang Dụ đang ôm ấp một cô nàng ngoại quốc với thân hình vô cùng nóng bỏng. Nhìn thấy cảnh tượng như thế thì Tử Đằng không khỏi tức giận.
Cái thằng đàn ông trăng hoa này, biết ngay mà! Anh ta cứ hễ thấy gái là bắt đầu “rắc thính” người ta, đúng là cặn bã của xã hội mà, cô cau mày nghĩ thầm, hận không thể nói lớn vào mặt Khang Dụ câu đó.
Cô gái với mái tóc màu nắng, vươn tay ôm lấy cổ anh nũng nịu, Khang Dụ cũng thuận theo cô ấy, ôm nhẹ eo kéo sát vào người.
“Anh yêu, em muốn đi du lịch.”
“Em muốn đi đâu?”
“Đi Úc được không anh, em thấy cảnh ở đó rất đẹp nên muốn đi xem thử.”
Cô ấy vừa nói vừa mở hộp sô cô la được đặt ngay ngắn trên bàn làm việc của anh, tự tiện lấy một miếng ăn.
Tử Đằng đứng đó, thấy hộp sô cô la có chút quen mắt, nhìn một lúc thì biết đó là hộp sô cô la mà hồi tối hôm qua cô đưa cho Khang Dụ. Điều này lại càng khiến cô khó chịu.
Nếu không muốn ăn thì đừng nhận, lấy làm gì rồi cho người khác ăn chứ, Tử Đằng thầm nghĩ.
Cô khó chịu bước đến bàn làm việc của anh, đặt mạnh tập tài liệu xuống bàn.
“Đây là tài liệu của công ty Khai Nguyên mà Lâm thiếu gia đã bảo tôi chuẩn bị, mong anh dành chút thời gian xem qua!”
Nói xong, Tử Đằng hậm hực rời đi. Lúc này, Khang Dụ mới đưa mắt nhìn về phía cô, rồi nhìn sang cô gái trong lòng mình.
Giọng nói anh vô cùng nhẹ nhàng, nhưng cũng có chút nghiêm túc nói.
“Anh chỉ tùy tiện đặt hộp sô cô la lên bàn thôi mà, sao em lại lấy ăn rồi?”
Cô ấy khẽ cười. Mặc dù biết anh không thích đồ ngọt, nhưng vẫn cố tình thêm một miếng nữa đưa lên miệng đút Khang Dụ ăn.
“Anh biết em rất thích đồ ngọt mà. Nè anh, ah… “
Khang Dụ vậy mà lại mở miệng ăn miếng sô cô la trên tay cô ấy. Hành động như thế đã khiến cô gái đó rất bất ngờ, vì không nghĩ anh sẽ ăn nó.
“Một người không thích đồ ngọt như anh mà lại ăn nó ư? Anh thật sự thích sô cô la loại này nhỉ. Khang Dụ, anh mua ở đâu thế? Nếu anh thích thì em sẽ mua cho anh.”
Cô ấy vui mừng, hào hứng nói.
Khang Dụ lặng lẽ đóng hộp sô cô la lại, cất vào ngăn kéo, rồi ôm eo cô ấy đi ra ngoài, hỏi sang chuyện khác.
“Là quà của người khác tặng, anh không biết, đừng nói về chuyện đó nữa. Chẳng phải khi nãy em nói muốn đi Úc sao? Bây giờ chúng ta đi.”
“Thật ạ? Yêu anh nhiều lắm, anh đúng là biết cách tạo bất ngờ cho em mà.”
Cô ấy khúc khích cười.
“Những gì khiến em vui, anh đều sẽ làm.”
Tử Đằng ngồi làm việc, thấy bọn họ tay trong tay, cười cười nói nói với nhau như thế thì càng khó chịu.
Đúng là không ưa nổi, nhìn thấy mà ngứa mắt, Tử Đằng liếc mắt nhìn Khang Dụ.
Anh vừa đi thì Hoàng Nam vào, Anh đến bàn của Khang Dụ, cầm lấy tập tài liệu mà vừa nãy Tử Đằng để lên rồi đi đến chỗ cô, vui vẻ bắt chuyện.
“Lâm tổng mới bàn giao lại cho tôi bản đề nghị hợp tác với công ty Khai Nguyên, cậu ta lại đi ‘nghỉ dưỡng’ nữa rồi à?”
“Chuyện như cơm bữa thôi.”
Tử Đằng trả lời nhưng mắt vẫn dán vào máy tính, nghiêm túc làm việc. Thấy cô có vẻ không để tâm gì đến mình thì Hoàng Nam không những không bỏ cuộc, mà vẫn cố bắt chuyện với Tử Đằng.
“Tử Đằng này, cô có thể pha cho tôi một ly cà phê được không? Lần trước nhờ cô pha giúp một ly cà phê mà Lâm tổng lại không cho, nên giờ tôi muốn uống cà phê do cô làm.”
“Vâng, giám đốc Lý chờ tôi một chút.”
Cô đứng lên pha cà phê cho anh, Hoàng Nam cũng lẽo đẽo theo sau Tử Đằng cứ như cái đuôi của cô. Anh thân mật, đặt một tay lên vai Tử Đằng, cô cũng không phản kháng hay nói gì. Khang Dụ lúc này vẫn chưa rời khỏi đó, mọi hành động của Hoàng Nam đối với Tử Đằng đều thu gọn trong tầm mắt anh. Anh cau mày, nhìn chằm chằm hai người họ một lúc mới rời đi.
“Lần sau cứ gọi tôi là Hoàng Nam đi, gọi giám đốc Lý nghe xa cách quá.”
Anh cười nói.
“Như vậy không hay lắm. Người khác nhìn vào sẽ đánh giá, họ không đánh giá anh nhưng sẽ đánh giá tôi.”
Tử Đằng đáp với chất giọng lạnh tanh, vẻ mặt có chút khó chịu. Hoàng Nam cũng để ý thấy biểu hiện và giọng nói của cô có phần cộc cằn, nhưng anh vẫn mặt dày trò chuyện.
“Không gọi cũng không sao. Vậy chiều nay tan làm cô có rảnh không? Chúng ta đi ăn nhé? Tôi biết một chỗ rất ngon.”
“Xin lỗi, tôi không rảnh.”
Sao anh ta hỏi nhiều vậy nè. Mới sáng sớm bước vào công ty thì lại bắt gặp cái cảnh không nên thấy đó, đã làm cho tâm trạng của mình trái ngược hoàn toàn với ngày hôm qua rồi. Giờ lại đến lượt giám đốc Lý, nếu anh ta cứ tiếp tục nói thì sợ là mình sẽ nạt luôn anh ta mất. Pha nhanh nhanh rồi đi thôi, Tử Đằng thầm nghĩ.
“Cô bận việc gì à? Tôi đưa cô đi nhé?”
Hoàng Nam nói với vẻ mặt tươi rói, khác hẳn nét ảm đạm trên khuôn mặt Tử Đằng.
“Không cần. Cà phê của anh đây, không có việc gì nữa thì tôi đi làm việc đây.”
Cô đưa cốc cà phê cho anh rồi xoay người, lạnh lùng rời đi.
Ôi trời, nhìn bề ngoài thì mình trông cô ấy dễ tiếp cận lắm chứ, nhưng không ngờ là khó khăn tới mức vậy. Bảo sao dạo gần đây Khang Dụ lại để ý đến, Hoàng Nam nhìn theo bóng lưng Tử Đằng thầm nghĩ.