Chương 19: Socola
Đó là một hộp sô cô la từ Đan Mạch, món khoái khẩu của Tử Đằng. Mùi sô cô la trong đắng có ngọt, mỗi viên mang hình dáng của một động vật dễ thương. Kèm theo đó là một tấm thiệp với nét chữ thanh thoát:
*Mẹ biết con thích sô cô la loại này nên đã mua cho con, hãy cố gắng làm việc thật tốt nhé! Thương con.*
Cô khẽ mỉm cười khi nhìn những dòng chữ nắn nót đó. Lấy điện thoại ra gọi điện cho Hà Thanh để cảm ơn bà một tiếng.
“Alo, mẹ ạ. Con cảm ơn mẹ về hộp sô cô la nhé!”
Tử Đằng vui vẻ nói.
“Con thích là tốt rồi. Nhớ giữ gìn sức khỏe nha con.”
“Vâng, mẹ cũng vậy.”
Cô cất điện thoại vào túi, ngắm nghía hộp sô cô la trên tay mình.
Đúng là quà của mẹ có khác, đột nhiên cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn rồi, giống như có làm nhiều việc đến cỡ nào cũng không còn mệt nữa. Mình sẽ mang theo sô cô la bên người, như vậy sẽ có cảm giác mẹ ở bên cạnh mình, Tử Đằng nghĩ, tay vẫn còn cầm hộp sô cô la chạy đến công ty.
Màn đêm buông xuống, đó cũng chính là lúc bữa tiệc bắt đầu. Tử Đằng gặp ngài Smith, cũng uống cùng ông vài ly.
“Uyển tiểu thư, tôi mời cô một ly.”
“Ngài Smith khách khí quá, đáng lẽ tôi mới là người kính ông một ly.”
Cô lịch sự cười nói, cụng nhẹ ly rồi uống một hơi hết sạch. Smith thấy thế thì có ý muốn Tử Đằng uống thêm một ly nữa.
“Xem ra tửu lượng của Uyển tiểu thư đây cũng không phải dạng vừa nhỉ, tôi mời cô thêm một ly nữa.”
“Ah… vâng.”
Tử Đằng cũng vui vẻ cụng ly với Smith. Cứ như thế, hết một ly này lại đến một ly khác, dần dần gộp lại thì cũng thành nhiều ly. Cảm thấy không ổn, cô xin phép Smith rời đi một chút, rồi vội đi vào nhà vệ sinh.
“Thật xin lỗi ngài Smith, tôi cần phải đi rửa tay một chút.”
Tử Đằng cười gượng nói.
“Oh được.”
Vào trong đó, cô nôn thốc nôn tháo đến nỗi xây xẩm cả mặt mày, đầu óc quay cuồng.
Từ trước tới nay mình chưa bao giờ uống rượu, giờ lại uống nhiều như thế này, thật khó chịu quá. Nhưng từ chối cũng không được. Vì dự án hợp tác lần này, mình phải cố gắng thôi, Tử Đằng thầm nghĩ.
Tay chân cô run rẩy, xiểng niểng bước ra ngoài. Hơi men của rượu đã làm cho tầm nhìn Tử Đằng không được rõ nữa, chân cũng không vững mà ngã người ra sau. Cứ ngỡ cô sẽ ngã lăn ra trên sàn, nhưng may thay, Khang Dụ đã nhìn thấy và chạy đến đỡ Tử Đằng.
“Ổn không?”
“Lâm thiếu gia, tôi xin lỗi và cũng cảm ơn anh.”
Cô khẽ cau mày, đẩy nhẹ người anh ra, nhưng chỉ mới vừa không có điểm tựa, Tử Đằng liền đứng không vững, định ngã thêm lần nữa. Khang Dụ ôm lấy eo cô, cau mày nói.
“Tôi đưa cô về.”
Tử Đằng không nói gì, chỉ có thể thuận theo ý của anh. Vì người cô lúc này mềm nhũn, không còn chút sức lực nào để phản kháng nữa.
Ngồi yên vị trong xe, Tử Đằng đưa mắt nhìn Khang Dụ. Trong lòng cảm thấy có lỗi khi rời bữa tiệc đột ngột như thế, đã vậy còn làm phiền anh nữa.
“Lâm… Lâm thiếu gia.”
Cô ấp úng nói.
“Nếu vào thời điểm không cần thể hiện thì đừng thể hiện, sẽ chẳng thu được lợi ích gì đâu.”
Anh nói nhưng mắt vẫn nhìn thẳng, tập trung lái xe.
“Thành thật xin lỗi anh.”
“Xin lỗi? Về chuyện gì?”
“Về việc tôi tự ý rời bữa tiệc, còn làm phiền Lâm thiếu gia đưa tôi về nữa. Tôi cảm thấy bản thân mình thật ngạo mạn.”
Tử Đằng cúi mặt nhìn xuống hai bàn tay đan xen vào nhau.
“Những việc đó đều do tôi quyết định, cô chỉ việc làm theo thôi thì không được tính là ngạo mạn đâu.” – Khang Dụ im lặng một lúc rồi nói tiếp – “Kể từ hôm nay tập uống rượu đi, mỗi ngày một ly rượu vang đỏ. Dần dần sẽ làm quen được.”
Đầu óc cô bây giờ nửa tỉnh nửa mơ, cho dù Khang Dụ có nói gì thì Tử Đằng cũng chỉ vâng vâng dạ dạ vài chữ thôi.
“Vâng.”
Tử Đằng gật gù nói.
“Nếu cô thật sự không thể uống rượu thì hãy mỉm cười, lịch sự từ chối, đó cũng là quy tắc cơ bản trong nghi thức xã giao.”
“Vâng.”
“Kiểu người như cô dễ dãi quá đấy, có miệng để làm gì mà không biết từ chối. Nếu là tôi trong trường hợp của ngài Smith thì tôi cũng sẽ liều mạng ép cô uống, đến khi nào mà cô không phân biệt được đâu là trời là đất mới thôi.”
Lúc này, đôi mắt của Tử Đằng đã lim dim, trông có vẻ là buồn ngủ lắm rồi. Nhưng vẫn cố mở miệng trả lời anh với cặp mắt đã nhắm nghiền.
“Vâng.”
Cô nhỏ giọng đáp.
Lúc say thì ngoan ngoãn một cách lạ thường luôn, nếu như ngày nào cũng vậy thì tốt biết mấy, Khang Dụ thầm nghĩ.
Đến nhà Tử Đằng, Khang Dụ quay sang nhìn thì thấy cô đã ngủ rồi. Khuôn mặt ửng hồng vì men say của rượu, đôi môi căng mọng hồng hào khép hờ, đôi lúc mấp máy theo từng nhịp thở. Cùng với dáng vẻ không phòng bị đó nữa, cứ như đang khiêu khích anh vậy.
Khang Dụ nhìn chằm chằm vào đôi môi đầy sự cám dỗ kia, anh khẽ nuốt một ngụm nước bọt.
Nhìn bờ môi kìa, muốn cắn một cái quá đi, Khang Dụ thầm nghĩ. Anh chồm người sang gần bên Tử Đằng ngắm nghía nó.
Cảm giác má mình có hơi nóng phà vào, cô lờ mờ tỉnh dậy. Thấy khuôn mặt điển trai của Khang Dụ đập thẳng vào mắt mình thì Tử Đằng giật mình tỉnh dậy, theo phản xạ mà giơ hai tay chắn trước mặt anh.
“Ờ ừm Lâm thiếu gia, tôi có cái này muốn đưa cho anh.”
Cô lấy từ trong túi mình hộp sô cô la sáng nay mới nhận từ mẹ, đưa cho Khang Dụ.
“Anh cứ xem như đây là quà cảm ơn đi.”
Khang Dụ tròn mắt nhìn hộp sô cô la trước mặt mình một lúc rồi cầm lấy nó.
“Chỉ vì tôi đưa cô về thôi á?”
“Cảm ơn anh vì đã giúp tôi trong cuộc hội nghị với công ty Khai Nguyên, anh còn đưa tôi và bạn tôi đến chỗ ăn nữa, và cuối cùng là lý do anh vừa nói đấy.”
Tử Đằng hấp tấp nói.
“Hm, nếu cô đã tặng thì tôi sẽ nhận.”
Khang Dụ nở một nụ cười lãng tử nhìn cô nói.
Tử Đằng gật đầu rồi mở cửa xe chạy vào nhà, mặt cô lúc này đã đỏ ửng lên.
Trời ạ, rượu làm mình ảo tưởng hay sao mà mình lại nghĩ lúc đó là anh ta định hôn mình chứ. Khang Dụ phong lưu đa tình như thế, thì ai mà biết có bao nhiêu phần trăm là thật lòng. Mình đúng là điên mới nghĩ anh ta có tình cảm với mình, chắc chắn là do rượu, Tử Đằng tự nhủ.