Chương 62 - Bẫy
Người xung quanh ai cũng đồng loạt chúc mừng cho đôi tình nhân tan rồi lại hợp, làm Hoa Ly muối mặt không thôi, chẳng dám thể hiện cảm xúc vui thầm trong lòng.
Thế nhưng cô không biết rằng, họ đều có thể đoán ra được tâm tư đơn thuần của cô. Cô làm ở đây 4 tháng, người đàn ông kia cũng ở đây 4 tháng, đương nhiên tất cả đều biết mối quan hệ mập mờ giữa cả hai, chỉ là họ luôn giữ im lặng, đứng một bên quan sát như xem một thước phim tình cảm đầy trắc trở.
Tụ tập bàn chạy ngoài lề một lúc cũng thôi, Hoa Ly quay lại công việc, Huân Bạc cũng nguyện làm người nghệ sĩ bình thường ở bên cạnh cô, tặng cho cô một bản nhạc Memory B, nhẹ nhàng đầy lưu luyến.
Gần một tháng sau, tình cảm cũng tăng lên, Huân Bạc vì tính chất công việc và vì Hoa Ly mà hắn ngày nào cũng phải siêng năng chạy đôn chạy đáu giữa quân doanh và chỗ của người hắn yêu.
Ban ngày thì làm Thống Đốc lãnh khốc vô tình, ban đêm thì làm chú cún theo hầu bảo bối, làm một nghệ sĩ dương cầm không tên không tuổi, đổi lấy những nụ cười của hoa khôi.
Còn Hoa Ly, cũng đã đắm chìm trong sự dịu dàng của hắn, xác thực bản thân cũng đã sẵn. Hơn nữa, cô còn đang có một tin, một bước tiến để cả hai chính thức là của nhau.
Trong bụng cô, hiện giờ đang mang một sinh linh bé nhỏ, cô còn đang lên kế hoạch tạo bất ngờ cho người đàn ông kia, song cũng tạo bất ngờ cho bố mẹ.
Cô cầm que thử thai cười mãi chẳng ngừng, bên ngoài cửa đột ngột vang lên tiếng gõ giục giã, làm cô giật mình vội vàng giấu ngay que thử.
“Hoa Ly, con có bận gì không? Mẹ vào nói chuyện với con một chút nhé?”
“Vâng ạ.”
Cô gái nhỏ nhanh chóng mở cửa cho mẹ vào, nét mặt của Tư Nhi hôm nay rất lạ, tươi sáng hơn hẳn mọi khi, cũng cười một cách khó hiểu, như trong lòng đang có chuyện vui.
Hoa Ly rót cho bà ta một cốc nước, thủng thẳng ngồi cạnh dò hỏi tâm ý.
“Mẹ, hôm nay có chuyện gì vui sao?”
Tư Nhi hớp một ngụm nước, nụ cười tươi rói còn giữ nguyên trên khuôn mặt, bà ta chậm rãi kéo tay Hoa Ly đặt lên đùi, cử chỉ yêu thương này Hoa Ly đã quen, ngoan ngoãn im lặng nghe bà ta nói.
“Hoa Ly, mẹ thấy còn và Thống Đốc ly hôn cũng đã lâu, mẹ có một người bạn, nhà cũng khá dã, con cũng đã đến tuổi lấy chồng, mẹ muốn con…”
“Không được!”
Hoa Ly bất ngờ phản ứng mãnh liệt, rút tay không chút lưu luyến, trong đầu vẫn ám ảnh Tư Nhi bán cô như một món hàng, vừa nghe bà ta nói đến đó cô đã quyết liệt từ chối.
Người phụ nữ kia thừa biết Hoa Ly kiểu gì cũng sẽ phản ứng thái quá, bà ta không tức giận, kiên nhẫn lời lẽ dụ hoặc.
“Hoa Ly, con đừng mất bình tĩnh như thế, hãy nghe mẹ nói hết đã.”
Tư Nhi lại kéo cô gái, vô về như xoa dịu nỗi sợ hãi.
“Hoa Ly, mẹ biết trước kia không đúng nên con mới có cuộc hôn nhân đỗ vỡ, bây giờ mẹ chỉ muốn con yên bề gia thất, thực sự mẹ không có ác ý.
Mẹ chỉ muốn con cùng mẹ đến nhà người ta xem mặt, nếu con không ưng thì chúng ta sẽ từ chối.”
“Mẹ à…”
Trước vẻ ngoài chân thành làm Hoa Ly lắng xuống nghi ngờ rất nhanh, cộng thêm từ khi Tư Nhi quay lại cũng không còn xấu xa như trước làm cho Hoa Ly mất phòng hờ, nhưng cô vẫn còn kiên quyết từ chối.
“Mẹ, chuyện này mẹ đừng lo được không ạ?
Con vẫn còn trẻ, không cần gấp vậy đâu!”
– Trong lòng con đã có người khác rồi…
Hoa Ly nghĩ như thế lại chẳng chịu nói ra sự thật, cô còn đang liệu tính tạo bất ngờ, nhất thời chỉ có thể từ chối theo cách khác.
Người phụ nữ kia vốn chẳng có ý tốt đẹp, trông Hoa Ly một mực từ chối làm bà ta mất kiên nhẫn, cố gắng hạ mình dụ hoặc Hoa Ly.
“Con gái à, mẹ đã lỡ hứa sẽ cho đôi bên gặp nhau rồi, mẹ phải giữ chữ tính, con người sống còn phải biết giữ lời.
Nếu con thật sự không thích thì có thể vì mẹ mà đến gặp người không?
Xong rồi, trước mặt người ta con cứ từ chối, mẹ sẽ không ép buộc hay cấm cản con đâu!”
Lời lẽ ngọt như mật rót vào tai, Hoa Ly lầm tưởng có lẽ Tư Nhi thật sự vì lo cho cô mới có lòng tìm hôn sự, cô lại là đứa con hiếu thảo, không muốn làm mẹ buồn. Ngẫm nghĩ, cứ làm theo lời bà ta, gặp rồi từ chối, sau đó dẫn Huân Bạc về bàn bạc chuyện hôn sự là được.
Ngày lập tức, cô ngu dốt bị mắc bẫy, gật đầu đồng ý với người phụ nữ ác độc kia.
Đêm tiếp theo, Hoa Ly xin nghĩ ca làm để cùng Tư Nhi đến gặp bạn. Bà ta còn tự tay chải chuốt tóc tai, chọn quần áo chưng diện cho cô, còn bảo cô trang điểm xinh đẹp một chút, Hoa Ly đều làm theo cho bà ta hài lòng.
Hai con người cũng nhanh chóng lên bắt xe đến nhà của đối tượng, xe chạy rất lâu mới đến nơi, đập vào mắt Hoa Ly là dinh thự to lớn xa hoa.
Khung cảnh này làm cô ngớ người, kinh ngạc khi mẹ mình quen biết một người bạn giàu có nức vách đỗ tường, linh cảm liền mách bảo cô chuyện chẳng lành, cô do dự không muốn vào trong.
Tư Nhi thừa biết cô sinh lòng dè chừng, sợ cô thay đổi ý định mà ra sức lôi kéo cô vào trong. Cả hai ngồi đợi thêm một chút liền có một người phụ nữ khác bước ra, chào đón hai mẹ con.
“Bà Hoa.”
Người phụ nữ ăn mặc sang trọng, khí chất có phần hơn người nhưng dáng đi lại có phần lả lướt, làm Hoa Ly chú ý vô cùng.
Bà ta và mẹ cô chào hỏi nhau rất nồng nhiệt, Hoa Ly sau đó mới biết người này là chị gái của đối tượng xem mắt. Cô cũng không mấy để tâm, bởi bản thân đang chờ người kia, chờ đợi cơ hội để từ chối.
Cả ba cùng nói chuyện phím với nhau, nhưng chủ yếu nói về Hoa Ly, được một hồi người phụ nữ lại chủ động mời cả hai mẹ con tham quan ngôi nhà.
Hoa Ly hoàn toàn không có hứng thú, vì mẹ mà cô kiên nhẫn theo sau, tham quan một lúc liền dừng chân ở một căn phòng lớn, bên trong nội thất xa hoa. Hoa Ly đang thẫn thờ thở dài thì hai người phụ nữ kia thế mà lại âm thầm lén rời đi.
Cô mãi bận rộn với những suy tư không phát hiện ra bản thân đã mắc bẫy, từ sau lưng có bóng người to lớn xuất hiện.
Giây tiếp theo là một tiếng *xoảng* vang lên, Hoa Ly giật mình xoay người, ngay tức khắc cô há hốc mồm chấn động.
“Chị?”