Chương 60 - Cảm ơn em đã cho anh cơ hội
“Huân Bạc…”
Thanh âm ngọt ngào uyển chuyển, hắn vô thức “ơi” một tiếng làm cô gái đỏ mặt ngượng ngùng, bao nhiêu can đảm đều dồn hết tống ra ngoài cùng một lúc.
“Huân Bạc, nếu anh đủ kiên nhẫn…
Hay là…
Chúng ta thử quen nhau đi!
Anh đường đường chính chính theo đuổi tôi…có được không?”
Lỗ tai lùng bùng nhức nhối tức thì, vì âm thanh văng vẳng vừa thốt ra khiến hắn nhất thời đứng hình, chớp mắt liên tục nhìn chòng chọc và cô gái nhỏ.
Hoa Ly bị hắn nhìn đến mức quẫn bách, tựa như sự kinh ngạc của hắn như đang trêu chọc, làm cô bắt đầu hít thở khó khăn, môi run. Tính cô vốn nhút nhát, chỉ gan dạ khi uống say, người tỉnh rồi ngốc nghếch như một đứa trẻ, đã thế còn bị cặp mắt thâm ý kia soi mói càng bứt rứt trong tâm.
Những ngón tay không ngừng cọ vào nhau, ngay trước mắt người đàn ông, cô thể hiện sự e thẹn vượt qua kiểm soát. Hắn thì ngơ ngác đắm đuối nhìn cô, còn cô thì phải cố gắng bình tĩnh chuẩn bị tinh thần chờ hắn mở miệng.
Ý thức hỗn loạn thanh tỉnh vài phần, làn môi bạc câu lên vài phần hạnh phúc, trong lòng hắn không khỏi nhốn nháo, chẳng thể miêu tả được cảm xúc của hắn hiện giờ, vô vàng thứ chi phối thân thể hắn.
Cảm giác sướng vui là cảm giác mạnh mẽ nhất trong hắn, làm hắn cười càng lúc càng lớn, bất giác nắm chặt chẽ tay của Hoa Ly, tham lam yêu cầu.
“Hoa Ly, cưới nhau được không?
Em về làm vợ anh nhé?”
Biểu tình trên khuôn mặt Hoa Ly lập tức khó coi, thừa biết tình cảm của Huân Bạc dành cho cô rất lớn, hắn yêu chỉ một lòng muốn cô làm vợ. Tuy nhiên đề nghị cưới nhau gấp như vậy khiến cô cảm thấy vẫn chưa đủ an toàn mà chấp nhận.
Cô không rút tay né tránh như trước kia, cũng thản đi nét mặt sợ sệt, dịu dàng mà giải thích rõ với hắn.
“Huân Bạc…tôi cần thời gian để quan sát lòng thành của anh.
Chúng ta…từ từ được không?
Nếu anh không đồng ý theo đuổi tôi thì…”
“Anh đồng ý!”
Lời còn chưa dứt hắn đã vội đáp, hắn sợ vuột mất cơ hội, cũng biết bản thân có phần quá gấp gáp, cần phải cho cô gái nhỏ thêm thời gian, cần phải cho cô có thêm lòng tin tưởng.
Vậy nên, dù là trước kia âm thầm bảo vệ hay hiện giờ là theo đuổi một cách quang minh chính đại, cái nào hắn cũng nguyện ý, một lòng vì Hoa Ly làm tất cả.
Hắn dùng sức kéo hai tay nhỏ nhắn của cô áp lên mặt, hơi khom người gần sát với cô, thỏ thẻ.
“Tiểu Ly, bất cứ điều kiện gì anh cũng đồng ý!
Anh xin lỗi, bản thân nóng vội làm em sợ rồi!”
Ngón tay ôn nhu của hắn xoa xoa trên da trắng mịn, vừa hôn vào lòng bàn tay ửng hoa sửa hồng hồng, vừa nói.
“Tiểu Ly, đừng giận nhé?”
Cô gái nhỏ bị cử chỉ dịu dàng này làm cho không chống cự nổi, khẽ gật đầu cho qua, hắn chầm chậm dí sát gần mặt cô, ngón tay lần nữa chạm vào đôi má mềm như bánh bao, vân vê không hết yêu chiều.
“Tiểu Ly, cảm ơn em, cảm ơn em đã cho anh cơ hội cuối này.
Sau này, dù em muốn anh lên núi đao hay xuống biển lửa anh đều sẽ tình nguyện vì em.”
“Tôi đâu có ác vậy!”
Thanh âm có phần nhút nhát nhưng mê li, yêu vào thì con người thay đổi hẳn, trước đây cô sợ hãi hắn mới tránh né, hiện giờ vì ngại ngùng mà không dám nhìn thẳng vào mắt hắn nói chuyện.
Cô cúi đầu xấu hổ như lần cô tỏ tình hắn ở phòng nhạc, hắn thì nhìn cô đăm đăm tà mị, còn cô vì lần đầu thổ lộ tình cảm với nam giới mà thẹn đến đỏ mặt.
Biểu cảm chân thật của cô làm cho hắn thêm yêu, cả hai đồng điệu nhớ lại thời gian tươi đẹp của thời học sinh. Tuy có nhiều mất mát nhưng ít ra giờ cũng đã rõ được tâm ý của đối phương.
10 năm trước cô yêu hắn không được đền đáp, 10 năm sau hắn yêu cô chỉ nguyện một nụ cười, tất cả đều đã được thời gian giúp họ cởi bỏ khuất tất trong lòng.
Hoa Ly cuối cùng cũng đón nhận lại tình cảm mất mát khi xưa, lấy hết dũng khí ngẩng mặt đối diện với hắn, 4 mắt chạm nhau hình thành một dòng điện chạy trong người.
Hắn phủ lên mắt cô nụ hôn trìu mến, ba phần hồi hộp, bảy phần tình tứ hỏi.
“Tiểu Ly, em có thích anh không? Có yêu anh không?…”
Hơi thở của hắn nóng rực phủ khắp mặt cô gái, làm cho trái tim mong manh không ngừng đập xáo trộn, Hoa Ly không chống đỡ được sự mê hoặc của hắn, mấp máy trả lời.
“Thích…”
Giọng tuy nhỏ nhưng đủ cả hai đều nghe, hắn không nhịn được mà hôn lên má mềm mại, Hoa Ly không né tránh, tiếp nhận nụ hôn ấm áp dần dần di chuyển lên chiếc mũi tinh tế.
“Tiểu Ly, yêu anh không…?”
Hơi thở nóng bừng của hắn thổi vào mặt, đôi mắt đẹp đẽ thu vào toàn bộ gương mặt đầy nhu tình, khác hẳn với bộ dạng hờ hững của thời niên thiếu, làm Hoa Ly ngại ngùng quẫn bách thốt ra.
“C…ó…”
Thanh âm ngắc ngứ có chút đáng thương, mắt cô long lanh chẳng khác gì viên ngọc hút hồn, là mê cung khiến hắn lạc lối, ở mãi trong trái tim cô chẳng muốn tìm lối ra.
Hắn nguyện yêu cô bằng cả sinh mệnh, ôm cô vào lòng cũng cảm thấy không đủ.
“Tiểu Ly, từ giờ anh sẽ theo đuổi em bằng chân tình, không bao giờ để em chịu tổn thương nữa.
Những gì em đã trải qua hãy để chúng lên lưng anh, để anh gánh thay em quãng đường còn lại.”
Nói xong, hắn liền phủ lên môi mềm của cô, lần đầu Hoa Ly đón nhận cuồng nhiệt, đầu óc hiện giờ hoàn toàn tỉnh táo để cô biết rõ mùi vị của tình yêu được giải tỏa.
10 năm trước là tình đầu của nhau, 10 năm sau là tình khắc cốt ghi tâm, cô và hắn đều chỉ có một người duy nhất.
Hoa Ly chìm đắm trong hương vị đường mật, đáp trả hắn nồng nhiệt, cơ thể bị kích thích, ngoan ngoãn để hắn tùy ý hôn khắp nơi.
Hắn đè cô nằm xuống giường, đôi ngươi đen láy sâu thâm đầy tình cuộn trào, nhìn cô mê đắm nói.
“Hoa Ly, anh từng nghe qua câu nói của Đức Phật.
Tu trăm kiếp mới chung thuyền, tu ngàn kiếp mới chung chăn gối, kiếp trước ngoái đầu 500 lần đổi lại kiếp này một lần gặp gỡ.
Chúng ta là duyên nợ được định sẵn, anh không mong đợi kiếp sau còn được nên duyên, chỉ mong kiếp này một đời trọn vẹn che chở cho em.”
“Hoa Ly, 9 năm anh chờ đợi, hơn một năm trải qua giông bão, anh chỉ nguyện nhìn thấy em cười, đổi lấy má lúm đồng tiền này của em.
Hoa Ly, cảm ơn em đã cho anh cơ hội.”
Hắn nói rất nhiều, nhiều đến mức khiến cô gái cảm động cằm lòng không đặng mà khóc lóc.