Chương 50 - Nghệ sĩ dương cầm
“Chỉ cần vài bộ là đủ, em không cần lấy nhiều.”
Hoa Ly định tự tay soạn đồ nhưng cô hầu gái hiền lành này lại không cho, Hương Lan vốn rất quý cô, hay tin cô và Huân Bạc ly hôn, dù người không mở miệng an ủi nhưng từ ánh mắt cho tới cử chỉ đều lộ rõ sự lưu luyến.
Hương Lan bỏ vào vali một số nữ trang, toàn là những món có giá trị, Hoa Ly cũng hiểu ý, người là đang lo lắng hiện giờ trong tay cô không có gì, rời đi sẽ gặp khó khăn, mà đợi được chia tài sản thì quá lâu. Hương Lan lo xa nên lấy những thứ đó để cô tận dụng.
“Hương Lan, em ra ngoài gọi Thống Đốc vào đây được không?”
Cô tìm cớ dụ Hương Lan ra ngoài, người không chút nghi ngờ, nghe cô muốn gặp người đàn ông kia lầm tưởng cô sẽ thay đổi quyết định, gấp gáp chạy đi.
Nhân lúc Hương Lan vừa rời khỏi, Hoa Ly lấy số nữ trang kia để về vị trí cũ, đồ vốn chẳng phải do cô làm ra, lấy thứ giá trị như vậy lòng tự tôn của cô không cho phép.
Tự tay cô sắp xếp lại đồ, chỉ món món cần thiết, còn lại cô đều không muốn mang theo. Xong xuôi, cô ngồi ở sofa, tay chân có phần căng thẳng chờ đợi.
Huân Bạc hay Hoa Ly muốn gặp, cũng khẩn trương như Hương Lan, đi rất nhanh tựa như chạy đưa, hắn không muốn bỏ lỡ dù chỉ một chút hy vọng mỏng manh, hy vọng giờ phút cuối cùng Hoa Ly sẽ tiếp nhận hắn.
Kim đồng hồ điểm vào hơn 10h sáng, Hoa Ly ngồi đếm thời gian, mới đợi có 5 phút mà lòng cô lại cảm thấy như đợi đối phương một kiếp, sốt ruột khó tả.
Nội tâm cô xáo trộn đến tột cùng không rõ vì sao cô lại như vậy ? Rõ ràng, cô muốn gặp hắn để dặn dò vài lời liên quan đến tài sản, thế mà…bây giờ điều cô nghĩ đến lại là sự mất mát, như không nỡ buông tay, đầu óc lệch lạc trong một phút muốn tiếp tục cuộc hôn nhân.
– Hoa Ly, mày điên sao ?
– Mày đã ký tên rồi, không quay lại được nữa đâu.
Đúng ! Cô đã ký tên vào đơn ly hôn, nhưng cô quên mất một điều, tờ đơn ly hôn ấy vẫn còn chưa nộp lên tòa án, Huân Bạc vẫn đang cất giữ, nuôi hy vọng trước khi nó chính thức nộp lên ông trời sẽ ban cho hắn một cơ hội, Hoa Ly thay đổi ý định.
Cửa phòng bật vào rất nhanh, vẻ mặt sáng lạng chợt sập tối, mị thái u buồn nồng đượm của cô gái ngồi trên sofa khiến tia hy vọng vừa nhen nhóm vụt tắt tức thì.
Huân Bạc điều chỉnh lại tâm trạng ảm đạm nhất, bình tĩnh đi đến chỗ Hoa Ly, tỏ ra u trầm không vừa ý hỏi.
“Em có gì muốn nói với tôi sao?”
Cô gái hít lấy một hơi thật sâu, từ trong túi cô lấy ra một tờ giấy, bên trong là nội dung cô từ chối tài sản được chia sau khi ly hôn, mặc dù theo pháp luật phải được thừa hưởng, nhưng cô vốn chưa từng dòm ngó, lúc gả cho Huân Bạc trắng tay thì đi cũng phải trắng tay.
“Mọi chuyện sau này…tôi giao toàn quyền quyết định cho anh….”
Cô nhét tờ giấy vào tay hắn, sau đó kéo chiếc vali đã sắp xếp xong đồ, nhẫn tâm lướt qua hắn, cả câu nói tạm biệt thân thiết cuối cùng cũng không có.
Người đàn ông đờ mặt nhìn theo bóng lưng nhỏ, hắn sụt sịt đau đớn, ngậm lấy nước mắt trong tâm chấp nhận an bày.
Hắn theo bước cô gái, tiễn người ra cổng, Hoa Ly cùng bố kể từ giờ phút này sẽ dọn ra khỏi dinh thự, trước khi đi Huân Bạc đưa cho cô một số tìm để trang trải trong một thời gian.
Số tiền này không lớn, Hoa Ly có thể chấp nhận, cô cũng hiểu rõ được hoàn cảnh khó khăn của sau này nên không từ chối.
“Cảm ơn Thống Đốc…”
“Hoa Ly.”
Người xoay lưng liền bị hắn gọi, cô quay đầu cũng là lúc hắn nhào đến ôm chầm lấy cô, âm thanh nhịp tim hối hả không ngừng van lên, hắn đang sợ. Hoa Ly nghe ra điều đó, âm thầm đón nhận cái ôm cuối cùng này, vòng tay nhỏ bé vòng quanh hông hắn, từ từ di chuyển lên lưng rộng vỗ vài cái.
“Tạm biệt…”
Giọng nhu mềm day dứt, Hoa Ly chóng buông lỏng vòng tay, Huân Bạc còn đang níu kéo, ôm cô chặt chẽ, phủ bên tai cô câu cuối.
“Tiểu Ly…hãy bảo trọng…”
Cuối cùng hắn cũng buông bỏ, Hoa Ly cùng bố lên xe mà hắn đã gọi sẵn, hắn lo chu toàn mọi thứ cho cô đến bước cùng của ly hôn.
Tiếng động cơ giòn giã vang dội, Hoa Ly ngồi nghiêng mặt né tránh ánh mắt tiếc nuối, cô quả thật nhẫn tâm hơn một ác ma như hắn. Đợi bóng xe khuất tầm, người đi rồi hắn liền dở khóc dở cười, tháo nhẫn cưới, cùng nhẫn của cô đeo vào dây chuyền.
– Hoa Ly…tôi vẫn ở phía sau chờ em…
Cô gái nhỏ đi đến đâu thì hắn cũng âm thầm dõi theo, nguyện kiếp này ở phía sau bảo vệ cho cô.
Rất lâu sau đó, Hoa Ly cùng người bố già cũng chuyển đến tỉnh khác ở, dùng số tiền Huân Bạc đứa thuê một ngôi nhà đơn sơ, ngày đầu hai bố con phải chật vật dọn dẹp. Đến tối mới được an nhàn, Hoa Ly rời xa được ác ma nhưng gương mặt cô lại không hề thể được niềm hạnh phúc.
Thậm chí, Hoa Ưu còn trông thấy cô rầu rĩ hơn trước gấp mấy lần, lúc đi ngủ, Hoa Ly bắt đầu liệu tính cho tương lai, người không nghề ngỗng, chỉ biết dựa vào thêu vá sống tạm bợ, mà nơi này quá xa lạ, muốn tìm chỗ làm phù hợp khá khó khăn.
Trước mắt, Hoa Ly chỉ có thể chọn làm phục vụ ở các quán ăn, nhà hàng hay quán nước để có thu nhập. Tiền của Huân Bạc đưa cho chẳng còn lại bao nhiêu, bố của cô lại còn đang bệnh, bắt buộc cô phải tìm cho ra việc làm sớm nhất.
Nghĩ là làm, ngày hôm sau Hoa Ly dành cả một buổi sáng đi đến những nơi cần nhân viên ứng tuyển, cô được nhận vào làm tại một phòng trà, chủ yếu hoạt động vào buổi chiếu đến tối.
Thời gian còn lại cô có thể dành để chăm sóc bố, cô không hề biết Huân Bạc luôn cho người giám sát nhất cử nhất động của cô. Hắn hay tin cô làm trong phòng trà, nơi này thường xuyên có đàn ông qua lại, lúc nào cũng có mấy gã hay trêu hoa ghẹo nguyệt.
Hắn lo cho an nguy của Hoa Ly mà đã đích thân đến đó, mua chuộc chủ quán, không cho bất cứ người đàn ông nào đụng vào người cô, càng không cho cô làm những công việc nặng nhọc, giới hạn cho cô làm nhân viên thanh toán.
Huân Bạc là kẻ lo xa, sợ Hoa Ly xinh đẹp bị những tên sở khanh nhìn trúng, để đảm bảo an toàn, hắn còn đích thân giả làm nghệ sĩ dương cầm trong phòng trà. Đánh đàn vào những khung giờ Hoa Ly làm việc, mỗi lần hắn làm việc đều có một tấm rèm che lại, không cho cô gái nhỏ phát hiện ra.