Chương 49 - Ly hôn
Người đàn ông xúc động không chờ đợi được Huân Bạc đến nơi, ông chạy một mạch đến đón con gái.
“Ly Nhi!”
“Bố!”
Hoa Ly nhỏm người, khóe mắt cay xòe vương tay đón nhận, Huân Bạc liền thả cô xuống đoàn tụ với bố. Sau bao nhiêu ngày gian nan cuối cùng cũng có được tiếng cười, Hoa Ly ôm chầm lấy người thân, khóc nghẹn ngào.
“Bố ơi…”
“Ly Nhi, may quá! Tạ ơn trời con đã tỉnh!”
Hoa Ưu siết mạnh vòng tay chặt chẽ, gần như muốn khảm cô gái nhỏ vào người, cảm xúc dâng trào trong lòng khiến ông mất kiềm chế, rơi lệ mừng rỡ theo cô.
Trịnh Ý và Huân Bạc đều đứng một bên nhìn cảnh bố con thắm thiết, có lẽ người khác không để ý sắc mặt của hắn, nhưng Trịnh Ý lại rất quan tâm con trai, bà nhìn ra dường như hắn có rất nhiều tâm sự.
Màn đoàn tụ nhanh chóng kết thúc ngay sau đó, Hoa Ly được về dinh thự, trong đầu cô không ngừng mông lung, trước đó không lâu Huân Bạc đã từng nói sẽ buông bỏ cô. Thế nhưng, hiện giờ hắn lại đưa cô về địa ngục xa hoa, Hoa Ly nghĩ ngợi chốc chốc lại rơi vào thất vọng, xem ra chỉ là lời hoa mỹ, miễn cưỡng cô cũng thôi không nhắc, chấp nhận số phận bị giam cầm.
Một ngày ở Huân gia không khác gì so với hơn nửa năm trước, từ cảnh vật tới người làm đều không thay đổi. Hương Lan vẫn như xưa, tận tình chăm sóc cô, đêm đến cô và Huân Bạc vẫn ngủ chung một phòng.
Nửa đêm, cô mơ màng tỉnh giấc liền giật mình, hắn thế mà lại nằm cách xa cô, hai tay gối đầu ôm muộn phiền. Hoa Ly cảm thấy lạ lẫm, mọi khi hắn vẫn luôn ôm cô chặt chẽ như sợ mất, ôm rồi sẽ ngủ rất ngon, nhưng sao giờ…người lại không còn cần cô nữa ?
– Chẳng lẽ hắn sẽ buông tay…?
Đầu óc Hoa Ly rối rắm lên, cả đêm cô khó ngủ, đến sáng hôm sau trời tờ mờ hắn đã vội rời khỏi phòng, cô cũng không thắc mắc, cũng chẳng thể ngủ tiếp, thức dậy đồng hồ chỉ mới 4h30, nhàn rỗi chẳng có việc gì làm sửa soạn xong cô lại lấy bộ khung thêu giết thời gian.
Nửa buổi sáng, Hoa Ly đang đọc sách trong phòng, Huân Bạc lại tìm đến, hắn không nói gì, chậm rãi ngồi cạnh cô, tay giấu sau lưng đưa ra một tờ giấy, đặt trên bàn.
– Đơn ly hôn…
Hoa Ly trợn tròn mắt kinh ngạc, còn chưa kịp tiếp thu Huân Bạc ngồi cạnh đã lấy bút, trước mặt cô dứt khoát ký tên mình vào, sau đó đặt bút sang bên cô, khàn giọng nói.
“Em ký đi, tôi đã ký xong rồi…
Hiện giờ em cũng đã ổn, cũng đến lúc tôi thực hiện lời hứa!
Hoa Ly…sau này tôi không đeo bám em nữa, trả em lại tự do mà tôi đã lấy mất.”
Hơi thở có phần trì trệ, Hoa Ly vương tay có phần run run cầm tờ đơn bàng hoàng không hết, đọc từng chi tiết nội dung, hắn dễ dàng chấp nhận ly hôn, còn chia hơn một nửa tài sản Huân gia cho cô.
“Huân Bạc…anh…thật sự…buông tha tôi?”
Giọng ngắc ngứ, ý thức hỗn loạn chẳng thể thanh tỉnh, không hiểu sao tim cô lại co thắt khó thở, đáy mắt ửng hồng hơi nước, cô nhìn hắn chòng chọc, còn hắn một cái liếc mắt bủn xỉn cũng không có.
Hắn đẩy tờ đơn đã ký về phía cô, nhẹ cười bi thương, quay mặt đi chỗ khác rất nhanh, chỉ có thanh âm văng vẳng trong bầu khí ám muội.
“Em ký đi! Đừng hỏi nữa…
Từ giờ chúng ta không còn liên can, tài sản sau khi ly hôn xong sẽ có người lo liệu cho em.
Yên tâm, em từng là vợ Thống Đốc, nhất định tôi không để em chịu thiệt.”
Giây phút này, lồng ngực của hắn đau nhói vì khó thở, nhịp đập trái tim từ lúc bước vào vốn đã chậm giờ lại gần như sắp ngừng lại. Hắn đau không tả được, ở nơi người không nhìn thấy cười khổ đau thương, trong một khắc hắn như muốn dừng lại quyết định, nhưng hắn biết, bản thân là nguyên nhân, còn giam giữ Hoa Ly thì chỉ khiến cả hai đau khổ, chịu tổn thương nhiều nhất sẽ là người hắn yêu.
Hắn không muốn, kết thúc như vậy…chẳng phải tốt hơn sao ?
Huân Bạc nghĩ rồi không nghĩ nữa, gắt gao vo tay, nhẫn nhịn cơn đau tận tâm can cùng cực đè né trong tim, nuôi ý chí xóa bỏ tình yêu chiếm hữu.
“Hoa Ly, họ nói tình yêu là trăm vạn cảm xúc, nhưng sao với em chỉ toàn là nỗi đau?
Chúng ta…nếu không kết thúc còn đau đến khi nào nữa?
Đừng do dự, đừng để tôi thay đổi ý định.”
Hai mắt dán chặt vào tờ đơn ly hôn, cô gái nhỏ còn đang quan sát người đàn ông, dường như quyết định này là thật, hắn không níu giữ cô nữa, ngay cả quay mặt lại nhìn cô hắn cũng không muốn.
Tự do mà cô mong đợi đã đến, thế sao…tay cô lại run bần bật không muốn cầm bút lên, thậm chí đại não còn đột nhiên nảy lên ý nghĩa.
– Mày có muốn kết thúc như vậy không ?
– Người cũng hối lỗi rồi, Hoa Ly mày nhẫn tâm sao ?
– Không ! Hắn vẫn là hắn, là Huân Bạc chà đạp cuộc đời mày, hắn đã cho mày cơ hội rồi…đừng để mất…
Hai luồng suy nghĩ đối kháng tựa hồ ác quỷ và thiên thần đang quyết chiến, làm cho Hoa Ly trầm tư rất lâu, tâm cô day dứt không yên. Thế nhưng, cuối cùng cô cũng nhẫn tâm, không do dự ký vào.
Thời khắc bút đặt xuống Huân Bạc liếc nhìn gần như chết lặng, hắn cảm nhận được trong cuốn họng là một ngụm máu tươi đang phun trào, tanh đượm đáng sợ. Ruột gan đau đớn như chứa hàng tá con dao trong bụng, hắn cố đè nén không cho huyết thổ ra ngoài.
Mắt đỏ ngầu đợi cô ký xong hắn liền gấp gáp cầm tờ giấy rời đi, một câu nói cũng chẳng cô, hắn rảo bước rất vội. Hoa Ly nhìn sau bóng lưng run rẩy, tưởng chừng hắn đang khóc, nhưng cô không thể ngờ…hắn yêu cô đến thổ huyết.
Khoảnh khắc hắn bước ra khỏi cửa một ngụm máu chảy từ khóe môi rỉ xuống chiếc áo sơ mi xanh thẫm, thành một vệt tím hãi hùng. Hưu An tận mắt chứng kiến, chẳng kịp la lên hắn đặt ngón tay ngay trước phiếm môi đỏ, ám hiệu cho người im lặng.
Ông khẩn trương đến đỡ lấy hắn, đợi đến lúc Hoa Ly đi theo hắn đã biến mất, cô trầm tư trước cửa một lúc mới quay về phòng. Cô ngồi ở khung cửa sổ trông ra ánh mặt trời gay gắt, tự động viên bản thân, hất hủi tình cảm đang dần nảy sinh trở lại.
– Hoa Ly, mày không còn yêu hắn như trước, ở bên cạnh chỉ có nỗi đau…cuộc hôn nhân này…vốn không thể tiếp tục.
Ngày hôm đó, Huân Bạc vẫn tỏ ra như chẳng có chuyện ly hôn, hắn đối xử với cô rất tự nhiên, có lẽ vì là ngày cuối cùng làm vợ chồng, Hoa Ly cũng nhu thuận theo tương kính như tân, tối còn chung giường với hắn…chỉ có điều khi ngã lưng xuống mỗi người mỗi bên, chẳng có lấy cái ôm thân thiết.