Chương 46 - Tỉnh mộng
Chân trái quờ quạng mãi mới tiếp được mặt đất, cơ thể mềm nhũn cũng từ từ trượt xuống, đúng lúc này cửa phòng đột ngột mở, Huân Bạc trên tay cầm chậu nước ấm chứng kiến chấn động.
*Toang toang…*
Chậu nước tuột khỏi tay, văng tung tóe xuống nền nhà, hắn vốn là định mang nước vào lau người cho Hoa Ly, nhìn thấy người đã tỉnh không kiềm soát được đôi tay, run rẩy đánh rơi mọi thứ.
“Hoa…Ly…”
Âm thanh rất nhỏ dường như chỉ có mình hắn nghe được, còn cô gái đang lồm cồm vì tiếng rơi đồ to lớn tạo thành mà giật mình hoảng sợ nhìn ra, đôi mắt anh đào lúng túng dâng lên hơi nước.
Sau khi mở mắt lại nhìn thấy ác ma là người đầu tiên, 10 phần hoang mang thì 9 phần sợ hãi, cô không dám mở miệng gọi tên hắn.
Hơi thở thô nặng dồn dập, vài giây người đàn ông liền lấy lại ý thức, cơ mặt ảm đạm căng lên hết cỡ, hắn cười toe toét ba chân bốn cẳng chạy đến chỗ cô gái.
“Hoa Ly! Em tỉnh rồi!”
Huân Bạc gấp gáp sờ soạng vào gương mặt ửng hồng, ngón tay lưu luyến ở đôi mắt đen tuyền, sâu thẳm mà long lanh như chứa đựng những vì sao. Hắn cuối cùng cũng chờ được ngày Hoa Ly tỉnh dậy, thất thố xúc động khóc, ôm lấy người còn đang thất thần.
“Hoa Ly, em tỉnh rồi! Cuối cùng em cũng tỉnh rồi!
Mừng quá, may quá, ông trời cuối cùng cũng rủ lòng thương…”
Hắn vui sướng vô thức hôn liên tục lên vầng trán nhỏ, cảm thấy hơn nửa năm Hoa Ly hôn mê cứ như chỉ vừa mới ngủ một giấc ngắn ngủi. Hắn ôm chặt cô vào lòng, vừa cười vừa khóc thập phần hạnh phúc.
Hoa Ly không hề phản kháng, do hôn mê quá lâu nên còn chưa kịp tiếp thu mọi chuyện, cô chỉ nhẹ nhàng khẽ vào bắp tay hắn, nhỏ giọng nói.
“Huân Bạc…nước!
Tôi khát nước quá…”
“Nước! Nước!”
“Hoa Ly, đợi anh một chút!”
Huân Bạc khẩn trương đi lấy ngay cho cô gái nhỏ một cốc nước, vừa đưa đến miệng Hoa Ly đã gấp gáp hớp một ngụm hết sạch, không đủ còn uống thêm.
Hắn kiên nhẫn rót từng cốc, sợ cô sặc mà vừa vuốt lưng nhỏ vừa nhắc nhở.
“Em uống chậm thôi.
Từ từ, cẩn thận sặc đấy!”
Từng ngụm nước mát vào bụng, từ cổ họng cho tới ruột gan đều thản bớt nhiệt nóng nảy, toàn thân thoải mái tới tận lỗ chân lông, Hoa Ly bèn nhắm mắt tận hưởng cảm giác nhẹ nhõm, thở một hơi sảng khoái.
Cô trả chiếc cốc không lại cho hắn, lúc này đầu óc cũng tỉnh táo liền đáu mắt thăm dò, gian phòng đơn sơ lạ lẫm, cả người bên cạnh cũng lạ.
Huân Bạc mặc quần áo lấm lem, đầu tóc có phần bù xù, trên người còn tỏa ra mùi chua chua của mồ hôi, nhìn hắn cứ như đã làm việc rất nặng nhọc.
Hoa Ly bàng hoàng không rõ chuyện gì, ngó xung quanh mà lầm tưởng mới ngủ một giấc dậy mà người này đã phá sản ư ?
“Huân Bạc…chỗ này…là đâu vậy hả?”
Thanh âm nhút nhát lo sợ, đôi mắt anh đào vẫn không ngừng quan sát, Huân Bạc biết cô mới tỉnh còn chưa tiếp thu được mọi việc, hắn thủng thẳng bòng cô lên giường ngồi, rồi kể sơ mọi chuyện cho cô nghe.
Sau một hồi tốn nước bọt mềm cứng, cô gái nhỏ cũng nhận thức được mọi việc, đồng thời cũng rõ những gì mình mơ màng nghe được điều những lời Huân Bạc nói với cô lúc hôn mê.
Thế mà, bấy lâu nay cô cứ ngỡ mình chỉ đang nằm mộng, một giấc mộng trốn chạy người đàn ông, cô đi qua từng giai đoạn, từ việc bị hắn cưỡng đoạt cho đến việc hắn quỳ dưới chân cô van cầu tha thứ đều chân thật như thực tại. Đến cuối cùng khi bóng người quay lưng chấp nhận từ bỏ cũng là lúc cô tỉnh mộng trở lại hiện thực, cũng ý thức được tất cả đều chỉ là một cõi mộng bi thương.
– Hóa ra, giấc mộng này được tạo ra từ những lời nói của hắn….
Hoa Ly nghĩ cũng không muốn nghĩ, bởi hiện giờ cô vô cùng mệt mỏi, nằm lâu như vậy cơ thể cô chẳng còn chút năng lượng nào, miễn cưỡng cô phải ngoan ngoãn tựa vào hắn, kêu than.
“Huân Bạc…mệt…”
Thanh âm ngọt ngào nho nhỏ, cô không đủ sức, nói chẳng thành câu trọn vẹn, bụng nhỏ liền réo rắt thay tiếng lòng.
Âm thanh *òng ọc* làm Hoa Ly đỏ mặt, Huân Bạc tinh ý, vuốt nhẹ lên mái tóc sương, khẽ giọng hỏi.
“Hoa Ly, em đói không? Anh lấy chút thức ăn cho em nhé?”
Hoa Ly lập tức gật đầu, quả thật cô rất đói, người yếu đuối không thể chống đỡ nổi, còn tiếp tục nhịn có khi cô sẽ chết thật.
Huân Bạc yêu chiều cô vô hạn, cẩn thận đỡ cô người tựa vào thành giường, trước khi đi còn lưu luyến vén tóc qua tai, dặn dò.
“Em ngồi yên ở đây chờ anh một tí nhé!
Đừng đi lung tung, em vẫn chưa thể di chuyển được đâu đấy!
Em mà té bị thương thì anh xót lắm!”
“Ừm.”
Cô gái miễn cưỡng cười nhẹ với hắn, người liền chóng quay đi.
Ít phút sau, hắn mang đến một chén cháo, tự tay đút cho cô gái từng muỗng, Hoa Ly ăn rất ngon, trong chốc lát liền hết sạch sẽ, có lẽ vì quá đói mà cô ăn không thấy no, bắt hắn lấy thêm mấy chén nữa cho cô.
Cũng may, hôm nay hắn có nhã hứng hầm xương nấu cháo, còn nấu rất nhiều nên có đủ cho cô gái nhỏ lấp đầy bụng đói.
Cô ăn đến bụng căng tròn, ngửa cổ thở có phần nặng nề, ăn no người cũng tỉnh táo hơn, cô còn chưa kịp phản ứng gì thì bất ngờ Bạch Thượng hay tin cô gái tỉnh, chờ sẵn ở ngoài cũng vào xem xét.
“Cô gái nhỏ, đã ổn rồi à?”
Thanh âm trầm thấp đột ngột vang lên, Hoa Ly đang ngửa cổ thư thả liền giật mình ngó ra, đập vào mắt là một ông lão đang vuốt râu trắng, tác phong điềm đạm nhưng không thiếu phần khí chất thoát tục, như một bậc tiên ông, làm cho Hoa Ly ngớ người vài giây.
Rất nhanh, cô định thần, nhớ đến những lời Huân Bạc kể lúc nãy cô cũng nhận ra người trước mắt là ân nhân cứu mạng mình, dần dần buông lỏng sự cảnh giác, mấp máy vài tiếng.
“Ông là…”
“Tôi là Bạch Thượng, là người trị bệnh cho cô.
Hãy để tôi bắt mạch kiểm tra cho cô nhé?”
Bạch Thượng cùng học trò chậm rãi tiến đến, Hoa Ly cũng không phản đối, ngoan ngoãn để ông bắt mạch kiểm tra.
Sau một hồi thăm khám, nét mặt của ông lão bỗng cười nhẹ ưng bụng, mị thái của ông như ám hiệu điều tốt lành, làm cho Huân Bạc trông thấy sốt sắng vô cùng.
“Ông à, vợ cháu sao rồi ạ?”
Ông lão rời tay khỏi người Hoa Ly, nét cười càng lúc càng nở rộ như hoa hướng dương đón nắng, vui vẻ đáp.
“Chúc mừng cậu, vợ đã vượt qua nguy hiểm, bây giờ chỉ cần tịnh dưỡng để cơ thể khỏe lại là được!”