Chương 39: Lặng lẽ rơi nước mắt
Cô gái nhỏ nằm ngoan ngoãn trên giường bệnh, Hoa Ly bây giờ so với mọi khi chẳng khác biệt gì mấy, người luôn không ồn ào. Huân Bạc ngồi ở mép giường áp bàn tay lạnh lẽo của cô gái nhỏ vào má, nước mắt của hắn không rơi nữa, bắt đầu mạnh mẽ trở lại.
“Hoa Ly, em đừng lo, tôi nhất định sẽ tìm mọi cách cứu em.
Bao nhiêu năm cũng được, tôi chờ em tỉnh dậy, cả đời này tôi sẽ chờ em.”
Hắn nói những lời động viên, chỉ mong cô gái nhỏ sẽ nghe được dù chỉ một chút, hắn chồm tới nhẹ hôn lên mắt cô gái.
Làn da nhợt nhạt khiến hắn chua xót, hắn chưa từng sợ hãi đến tột cùng như vậy, kể cả đạn có ghim vào người hắn, có cận kề với cái chết thì với hắn có là gì? Thứ duy nhất làm hắn sợ, trên đời chỉ có một, hắn sợ mất đi người mình yêu thương, sợ mất Hoa Ly hơn cả mạng sống của hắn.
“Hoa Ly, đừng sợ, đừng lo, anh sẽ bảo vệ em, nhất định sẽ giúp em tỉnh dậy.”
…..
Mấy ngày sau, Huân Bạc đưa Hoa Ly về lại dinh thự, mời tới rất nhiều bác sĩ có danh tiếng xem bệnh tình của Hoa Ly, nhưng ai xem rồi cũng lắc đầu ngán ngẩm.
“Thống Đốc, phu nhân của ngài thật sự rất khó tỉnh lại.
Không ai có thể đảm bảo được đâu ạ!
Phần trăm tỉnh dậy rất hiếm hoi, nếu ngài vẫn chưa từ bỏ thì hãy cố gắng trò chuyện, kích động tâm trí, biết đâu sẽ có phép màu.”
– Phép màu…
Ai mà chẳng biết đó chỉ là hy vọng, người nào đến cũng những lời nói ấy, Huân Bạc nghe nhiều sớm đã không muốn nghe nữa. Hắn cũng không mời bác sĩ tới xem bệnh tình của Hoa Ly nữa, lặng lẽ làm những gì có thể giúp cô tỉnh lại.
Ngày đêm hắn đều ở cạnh cô, đi đâu, làm bất cứ việc cũng mang theo cô, có khi đến khu quân sự hắn cũng bòng theo cô.
Hoa Ly bây giờ so với lúc trước không khác biệt gì mấy, người luôn ảm đạm, không nhiều lời, không chống đối, chỉ khác biệt ở đôi mắt đẹp đẽ không mở nữa.
Người đàn ông mỗi sáng, mỗi đêm đều hôn lên mắt cô, dùng những lời lẽ ngọt ngào nhất dỗ dành cô.
Đôi chân nhỏ của cô bao lâu rồi chẳng chạm đất? Cả tiếng nói trong trẻo bao lâu rồi không thốt lên?
Hắn cũng không nhớ rõ ngày tháng cho đến khi Hương Lan nhắc tới, đã trôi qua nửa năm, Hoa Ly ngủ một giấc thật dài, dài đến mức Huân gia hình thành thói quen, coi cô như một búp bê sống.
Cơ thể vốn không to lớn, từ ngày cô ngủ mê man thì da thịt bắt đầu hao mòn đi, cô ốm đến độ người khác nhìn phải xót thương, da dẻ xanh xao chẳng khác nào một cái xác chết. Huân Bạc càng thêm lo, không nỡ buông người cô, chỉ sợ hắn buông tay cô sẽ bị gió cuốn đi mất.
Mỗi ngày, Huân Bạc đều ôm cô tắm nắng, có lúc ôm cô làm việc, một tuần 7 ngày hết 5 ngày hắn đánh đàn cho cô nghe. Hắn không ngừng ra sức nói chuyện với cô, sợ cô sẽ buồn, sợ cô cô đơn mà không tỉnh lại nữa.
Nửa năm trôi qua, không những mình hắn động viên Hoa Ly, còn cả bố của cô cũng thường xuyên tâm sự. Từ ngày cô ngủ, Trịnh Ý cũng quay về Huân gia giúp hắn chăm sóc người.
Hoa Ly ngủ mê như công chúa trong rừng, lắm lúc Huân Bạc có suy nghĩ hoang tưởng, hôn lên môi cô sẽ đánh thức được người, nhưng hắn có làm trăm lần thì đôi mắt kia vẫn nhắm.
Ban ngày hắn ôm cô không rời, đêm đến lại ôm cô ra hồ sen, cho cô hóng gió, người tựa lên xích đu trạm sơn đỏ hồng, còn hắn ở bên cạnh nắm chặt chẽ bàn tay lạnh lẽo, trò chuyện chẳng được hồi đáp.
“Tiểu Ly, em nhìn xem, sen trắng hôm nay rực rỡ lắm!
Nửa năm rồi Tiểu Ly, chưa gì mà cái hồ này đã mọc nhiều sen rồi.
Chúng đẹp lắm, là loài hoa mà em thích nhất, em có muốn anh bẻ hoa cho em không?”
Cần gì đợi người trả lời, bởi người đâu thể mở miệng được nữa, hắn tự biên tự diễn, bước ra chỗ hồ sen chọn một đóa nở rực rỡ, bẻ nó mang vào cho cô gái nhỏ.
“Tiểu Ly, em xem, hoa đẹp lắm!
Rất thơm, giống như em vậy!”
Hắn ôm cô gái nhỏ tựa vào lồng ngực, đóa sen đặt trên đùi cô, mùi hương thanh mát thoang thoảng trong gió, không có âm thanh phát ra nữa, chỉ có người đàn ông lặng lẽ rơi nước mắt.
Từng giọt nặng trĩu khảm lên mái tóc sương lê, không biết đây đã là lần thứ mấy Huân Bạc rơi lệ, mỗi lần hắn khóc được một lúc liền lập tức quẹt đi nhanh chóng, trấn tĩnh lại tinh thần, cố nói chuyện để cô gái nghe được.
“Tiểu Ly khi nào em mới chịu tỉnh đây?
Em dậy đi, đừng nhõng nhẽo nữa có được không?
Anh hứa với em, tỉnh rồi anh sẽ không giam lỏng em nữa, bố đã đến đây ở rồi, mẹ cũng về Huân gia, từ giờ chúng ta sẽ sống như một gia đình thật sự có được không?”
“Tiểu Ly, em tỉnh lại có được không?
Anh không muốn cứ độc âm một mình mãi như thế!”
Huân Bạc nói rất nhiều, bao nhiêu tâm sự đều thổ lộ ra hết, còn có những lời hứa, chỉ mong Hoa Ly có thể tỉnh dậy, hắn chắc chắn vì cô mà thay đổi.
Sương đêm dần buông xuống, sợ Hoa Ly sẽ nhiễm bệnh hắn gấp gáp đưa cô về phòng. Hắn ngồi ở mép giường nhìn cô một cách trầm ngâm, thi thoảng lại thở một hơi thật dài khiến người ta não nề.
Người ngoài nhìn thấy hắn khổ sở suốt nửa năm mà cũng phải động lòng trắc ẩn. Hưu An không nỡ nhìn hắn cứ u sầu, miễn cưỡng tìm đến hiến một cách không mấy khả quan cho hắn.
“Thống Đốc, lão đây biết có một người lương y rất giỏi, từng cứu rất nhiều ca bệnh thực vật như phu nhân.
Hay…ngài thử đến đó xem.”
“Thật sao? Người đó ở đâu?”
Huân Bạc lập tức chấn động, như vớ được ngọn cỏ cứu mạng gấp gáp, tra hỏi.
Hưu An từ tốn trình bày rõ ràng cho hắn, Bạch Thương chính là vị lương y mà Hưu An đề bạc, là người có tính tình vô cùng cổ quái, có thói quen sống như người thời xưa, không thích thị phi bên ngoài nên hoàn toàn tách biệt ở trên núi cao.
– Núi cao?
Mày rậm không khỏi nhíu chặt, hắn không ngờ thời buổi này lại còn có người sống ẩn cư như mấy đạo sĩ tu hành trong phim, làm cho hắn bán tính bán nghi, nhưng vẫn nghe Hưu An nói cho hết.