Chương 37: Đỡ viên đạn
“Hoa Ly, đúng là mày rất đẹp nha.
Chắc vì cái nhan sắc này nên Huân Bạc bỏ tao bất chấp lấy mày nhỉ?
Mày có nhớ không? Lần trước tao đã cảnh báo nhất định không để yên chuyện này.
Hoa Ly mày nghĩ thử xem, liệu giờ mày bị làm nhục, Huân Bạc còn thèm đếm xỉa đến mày không?”
Hai mắt anh đào tức thì mở to như mắt ếch, Hoa Ly cuối cùng cũng hiểu được ý đồ của Trịnh Hà Anh, cô dùng hết sức bình sinh đẩy cô ta ra, gấp gáp đứng dậy trốn chạy.
Thế nhưng, người của cô ta đã vây kín, phía sau là đường cùng, Hoa Ly bị dồn ép không có lối thoát.
Trịnh Hà Anh khoanh tay cười tà, hả hê giương mắt xem Hoa Ly sợ sệt.
“Mấy người…mấy người không được bước tới!
Tôi là vợ của Thống Đốc, mấy người làm vậy nhất định Huân Bạc không tha cho mấy người!”
Hoa Ly mạnh miệng cảnh cáo, ý thức hỗn loạn chẳng thể thanh tỉnh, người ở trước mặt không hề sợ hãi, kẻ nào kẻ nấy cũng một mặt biến thái cười lên, làm cho Hoa Ly liên tục rùng mình.
Lời cô nói ra chẳng hề có chút uy quyền nào, Trịnh Hà Anh còn rất hống hách đáp trả lại cực gắt.
“Đợi Huân Bạc biết thì mày chẳng còn gì đâu!
Tao nói rồi, thứ tao không có được thì người khác đừng hòng có!
Huân Bạc mà biết mày bị một đám đàn ông chơi qua, anh ấy còn cần người vợ không sạch sẽ nữa không?”
“Không, mấy người tránh ra!
Không được lại đây!”
Cô gái cởi ngay đôi giầy cao gót ra, bối rối đưa gót nhọn ra hăm dọa.
Những kẻ trước mặt làm gì sợ hãi một cô gái yếu đuối, chúng bắt đầu buông những lời dơ bẩn đánh giá cơ thể của cô.
Trịnh Hà Anh vô cùng vui sướng, tia tàn ác cuối cùng chĩa vào người Hoa Ly, nhả giọng lười biếng.
“Xử nó đi! Làm mạnh vào, tao muốn nó không còn gì!”
Cô ta cứ thế mà ra lệnh, đám đàn ông liền bu lấy Hoa Ly, cưỡng chế cô ra đất, kẻ thì nắm tay, kẻ thì nắm chân, còn ngồi lên người cô xé từng tấc vải.
“KHÔNG! BUÔNG RA! ĐỪNG MÀ!!!!”
“CỨU TÔI VỚI! HUÂN BẠCCCCC!!!”
Hoa Ly gào thét chống trả, Trịnh Hà Anh nghe cô gọi tên Huân Bạc càng điên máu, miệng ác ý nói ra.
“Quay phim nó cho tao! Làm mạnh vào!”
“KHÔNG!”
Áo cưới bị xé rách tan nát, sắp lộ gần hết chỗ nhạy cảm, mình mảy Hoa Ly bị đám đàn ông dơ bẩn chạm môi, còn đánh cô không nương tay nếu dám phản kháng.
*Đùng*
Cô gái nhỏ khi sắp bị đám đàn ông kia váy bẩn thì bất ngờ có tiếng súng vang lớn, dọa tất cả giật mình dừng lại hành động.
Một đoàn người mặc quân phục cầm vũ khí chạy đến, bao vây tất cả. Sắc mặt của Trịnh Hà Anh lập tức tái mét, không còn một giọt máu, không ngờ đám người của Huân Bạc lại đến nhanh hơn cô ta dự tính.
Đoàn người chĩa súng khiến kẻ trước mặt phải đứng dậy giơ hai tay đầu hàng không dám nhúc nhích, Hoa Ly ở dưới đất ôm thân mình còn đang xướt mướt, mơ hồ nhìn thấy bóng người quen thuộc từ sau những người mặc quân phục bước đến.
“Bắt hết họ lại!”
Giọng nói đanh thép, Hoa Ly nở nụ cười tức thì, Huân Bạc đã đến kịp lúc, chỉ chậm một chút nữa cô sẽ mãi không còn mặt mũi sống trên đời. Rất may ông trời còn thương xót, Hoa Ly lồm cồm ở dưới đất, ôm lấy thân thể tàn tạ khóc nức nở, gọi.
“Huân Bạc!”
“Tiểu Ly!”
Chỉ vài bước chân người đàn ông lập tức đến ôm lấy cô gái nhỏ, nhìn người cô đầy vết thương, áo cưới do hắn tận tâm thiết kế bị xé rách mà nổi cơn thịnh nộ.
“Chừa mạng Trịnh Hà Anh lại, còn lại xử tử hết!”
Một mệnh lệnh không thể bất tuân ban ra, đám người bấy giờ mới biết thế nào là đến cửa địa ngục, không ngừng van cầu khẩn xin khoan thai. Nhưng, những kẻ đó dám to gan lớn mật làm hại bảo bối nhỏ của hắn làm sao hắn tha?
Hắn cởi ngay áo khoác phủ lên người Hoa Ly, kéo đầu cô gục vào lồng ngực rộng lớn, thấp giọng nói.
“Hoa Ly, nhắm mắt lại đi!”
Dứt lời, chỉ một cái phẩy tay của hắn, tiếng súng lập tức vang lớn, hắn ôm lấy Hoa Ly chặt chẽ trong lòng, không cho cô nhìn cảnh máu me, còn liên tục thì thầm bên tai cô.
“Đừng nghe chúng hét, đừng sợ!
Chồng của em đã đến, tôi đảm bảo không một kẻ nào có thể làm thương hại em!”
Đợi đến khi không còn tiếng hét hắn mới buông thõng, Hoa Ly vẫn khóc xướt mướt, hắn đỡ cô đứng dậy, cô vẫn dựa vào lồng ngực hắn rấm rứt nói.
“Huân Bạc…bọn chúng…bọn chúng muốn…
Cô ta…”
Giọng nấc nghẹn ngào chua chát, Hoa Ly chỉ tay vào Trịnh Hà Anh đang bị Hưu An cầm súng chĩa vào người canh giữ.
Đôi mắt nhỏ toát lên vẻ hung tợn, Huân Bạc vừa nhìn đã điên tiết, hắng giọng với Hưu An.
“Phát lệnh, trên dưới Trịnh gia, toàn bộ đánh đến nhập viện cho tôi!”
“Trịnh Hà Anh, đưa đến hộp đêm cho nếm mùi bị c.ưỡng bức.
Không được để cô ta chết! Tôi muốn cô ta cả đời làm gái cho người ta mua vui!”
Mệnh lệnh như sét đánh ngang tai, Trịnh Hà Anh chết chân tại chỗ, mặt ngọc tái mét, lúc này mới ngộ ra nguy hiểm, thế lực của Huân Bạc vô cùng lớn mạnh, lớn hơn Trịnh gia cô ta gấp mấy lần. Là cô ta ngu dốt làm chuyện không suy nghĩ, chẳng những tự hại bản thân còn hại cả gia đình.
Lính lập tức kéo người đi, Trịnh Hà Anh bần thần vài phút liền trấn tĩnh, gian nan vùng vẫy ra khỏi sự kìm hãm của lính, hét lớn.
“Huân Bạc, anh là bội bạc!
Em thật lòng thật dạ với anh, chúng ta cùng nhau lớn lên, em mới xứng làm vợ anh!
Sao anh có thể vì con nhỏ đỏ mà hại em?”
Đến giờ phút này mà người con gái kia vẫn chưa nhận ra lỗi lầm, cố chấp giữ vững suy nghĩ lệch lạc, làm cho Huân Bạc càng thêm chướng tai gai mắt, tình nghĩa anh em sớm đã bị hắn dẹp bỏ tất cả, lạnh lùng nói.
“Đưa cô ta đi! Cho người giám sát cô ta bị làm nhục, gọi 20 người đàn ông tới cùng chơi đùa với cô ta!”
“Huân Bạc, anh là đồ tồi! Buông tôi ra!”
Trịnh Hà Anh vẫn còn trỗi dậy bản tính tiểu thư đỏng đảnh, kịch liệt phản kháng, thành công thoát khỏi tay lính, chạy đến ngay cạnh Hưu An đang đứng, bất thình lình giật ngay súng trong tay ông, bắn một phát vào người Hoa Ly.
*Phằng*
Viên đạn lao đến như mũi tên, Huân Bạc nhanh nhẹn dùng thân đỡ ngay tức khắc, thế nhưng Hoa Ly lại phản ứng nhanh hơn hắn, cô chồm ra trước, xoay lưng dùng thân đỡ viên đạn đó.
Một tiếng ngắc ngứ âm nhẹ, đạn bay cắm ngay vào lưng, Hoa Ly ngã tức khắc.
“HOA LY!”
Người đàn ông hét lớn, luồng tay đỡ lấy thân cô gái nhỏ.