Chương 36: Nhà hoang
Một lúc sau, lính gác ở ngoài cổng lớn cũng hớt hải chạy vào trong báo cáo.
“Thưa Thống Đốc, khi nãy chúng tôi có nhìn thấy xe của Trịnh tiểu thư rời đi rất vội vã, còn tưởng người dự tiệc xong ra về, nhưng giờ nhớ lại rất đáng nghi…
Có khi nào…”
“Rời đi vội vã sao?”
Linh tính tức khắc mách bảo hắn chuyện chẳng lành, như nhận ra Hoa Ly bị bắt cóc, hắn liền cho người xem lại camera, chứng kiến toàn bộ sự việc.
Quả nhiên, thước phim trong màn hình ghi lại hình ảnh Hương Lan bị kẻ khác dụ đi, Hoa Ly vừa ra ngoài, kẻ mai phục sẵn tấn công tức thì, đánh ngất cô gái rồi kéo đi.
Trên chiếc xe của Trịnh Hà Anh chờ sẵn, Hoa Ly bị bỏ vào cóp rồi đưa đi ra khỏi dinh thự. Vì Trịnh Hà Anh và Huân Bạc mấy hôm trước đã giảng hòa với nhau, nên hắn vẫn coi cô ta là em gái, cho phép tự do ra, mọi hành động của cô vẫn được đặt cách muốn làm gì thì làm, không một ai dám làm trái.
Trước khi cô ta cho xe vào khu vực phòng cô dâu đã sử dụng đặt cách của mình mà đuổi lính gác ở đó đi hết. Cho nên, Hoa Ly dễ dàng bị bắt cóc một cách lộ liễu.
Mà, Huân Bạc bấy giờ mới biết rõ mục đích Trịnh Hà Anh chủ động giảng hòa, hóa ra cô ta từ trước đã lên kế hoạch hãm hại Hoa Ly, nhưng…
– Bắt cóc người lộ liễu như vậy được lợi gì?
Nơi này là dinh thự của Thống Đốc, đâu đâu cũng có camera ghi lại hành động kia, Trịnh Hà Anh sao lại ngu dốt công khai chuyện xấu chứ?
Người con gái này đúng là thật điên rồ, ở dinh thự của Thống Đốc lại dám bắt cóc vợ của hắn một cách công khai, làm cho hắn điên máu, không dư thời gian để suy nghĩ, hắn phát lệnh truy đuổi xe của Trịnh Hà Anh, còn sai người gửi thông báo cho Trịnh gia.
“Chỉ cần Hoa Ly mất một sợi tóc, Trịnh gia trên dưới tắm máu!”
Người ta chưa bao giờ thấy hắn giận dữ đến như vậy, một khi kẻ này đã nói nhất định sẽ làm, không một ai dám hó hé, kể cả những người có máu mặt khác cũng không muốn vay vào kẻ nguy hiểm.
Hôn lễ đang tốt đẹp bị hủy giữa chừng, một đoàn xe chạy với tốc độ rất nhanh lần theo dấu vết của chiếc xe bắt cóc Hoa Ly. Mọi con đường có cảnh sát trực thuộc đều nhận thông báo của hắn, ghi nhớ biển số xe, báo cáo tình hình.
Trước đó họ đã nhìn thấy xe của Trịnh Hà Anh đi vào khu vực rừng cao su, ở đó có rất nhiều nhà bỏ hoang. Huân Bạc nhận được tin nội tâm sốt sắng không ngừng, đến nơi hoang vắng như vậy, chẳng lẽ…
Hắn không dám nghĩ đến diễn biến xấu, đều động người gần khu vực đó đến trước để ứng cứu kịp thời cho Hoa Ly.
Trong khu vực rừng cao su, Hoa Ly bị chở đến một trong những căn nhà hoang nằm gần nhau, người bị kéo lê từ cóp xe vào đến bên trong. Cô bị bọn xấu vứt ra đất, vẫn còn đang bất tỉnh.
Trịnh Hà Anh khoanh hai tay đứng ngạo nghễ, ra hiệu cho thuộc hạ tạt nước vào người Hoa Ly, đánh thức cô gái tỉnh dậy.
Dòng nước lạnh buốt miễn cưỡng Hoa Ly mở mắt, cô lồm cồm dưới nền đầy đất cát, thần trí mơ hồ chưa kịp tiếp thu, đồng tử tối tăm co rúm đến giá trần nhà hoang tàn.
“A!”
Hoa Ly cuối cùng cũng có lại ý thức, giật mình kinh hãi, cô đảo mắt khắp nơi dò xét, một căn nhà hoang to lớn hiện rõ từng khung cảnh.
– Chuyện gì thế này?
Cô gái còn chưa kịp định thần, nhìn ra phía trước Trịnh Hà Anh đang đứng nhìn cô chòng chọc bằng ánh mắt chứa đựng toàn sợ oán hận, phía sau cô ta còn có cả chục tên đàn ông, mặt mày kẻ nào cũng bậm trợn, xăm mình khắp nơi, hệt như những phường du côn.
“Trịnh…tiểu thư?”
Môi mọng mấp máy, Hoa Ly ý thức được cảm giác nguy hiểm, cô nhanh chóng đứng dậy, bước chân lùi ra sau.
Trịnh Hà Anh tiến đến, không ngừng dò xét toàn thân của Hoa Ly, rồi cười tà đạo.
“Hoa Ly, áo cưới đẹp nhỉ?
Nhưng tao nghĩ mày không xứng để mặt nó đâu!”
Lời nói hàm ý, Hoa Ly có vài phần chấn động, không rõ nguyên nhân gì bản thân bị đưa đến nhà hoang, nhưng nhìn tình cảnh hiện giờ cô không thể không lo sợ.
“Trịnh tiểu thư, rốt cuộc cô đang làm gì vậy? Tại sao lại bắt tôi tới đây?”
Người con gái kia không vội trả lời, nhếch môi cười khinh bạc.
Hoa Ly bị cô ta kia ép lùi bước liên tục, lùi cho đến khi nhìn thấy phía sau cô là ngỏ cục trong nhà hoang, ba phía là bức tường vững chắc, trước mặt là thanh mai trúc mã của chồng mình, nói trắng ra là tình địch, còn có những kẻ bậm trợn ở sau lưng cô ta.
Bọn chúng cứ thế mà dồn ép cô, không muốn lo sợ, không muốn nghĩ đến điều xấu thì cũng bị đại não ép buộc phải suy nghĩ, đây rõ ràng là Trịnh Hà Anh muốn hại cô.
“Trịnh tiểu thư, vì cớ gì lại bắt cóc tôi chứ?”
“Mày còn không hiểu sao?”
Trịnh Hà Anh mất hoàn toàn hứng thú dọa nạt, hung hăng nhào tới tóm lấy cổ tay kiều của Hoa Ly, trực tiếp vào thẳng vấn đề.
“Hoa Ly, mày không xứng với Huân Bạc, tao mới là người nên làm vợ anh ấy!
Mày chẳng có gì cả, một đứa nghèo hèn mà cũng được anh ấy lại chọn làm vợ?
Mày vốn không xứng! Thứ mà tao không có được thì người khác đừng hòng!”
Lực đạo từ bàn tay của Trịnh Hà Anh làm Hoa Ly đau nhói, không nhịn được mà vùng vằng chống trả.
“Buông ra!”
Cô mạnh hơn Trịnh Hà Anh vài phần, đẩy một lực liền làm cô ta suýt ngã, những kẻ ở sau trông thấy liền lập tức cưỡng chế tay chân Hoa Ly, đá vào chân cô, ép người phải quỳ gối dưới đất.
“Con khốn nạn!”
*Bốp*
Hoa Ly lãnh ngay một bạt tay từ Trịnh Hà Anh, cả vòm miệng tức thì đau rát, má ửng đỏ có chút sưng sưng. Còn chưa kịp tiếp thu mọi chuyện thì một mảng da đầu bất ngờ bị ghịt đau đớn.
Trịnh Hà Anh nắm lấy tóc cô giựt ngược, ép cô ngẩng mặt giương mắt nhìn cô ta hung hăng như mảnh hổ moi tim.
“Con đ.iếm! Mày dám đẩy tao!
Được lắm, để tao coi mày còn dám xấc xược không?”
Mấy cái tát liên tục đánh vào mặt Hoa Ly, khóe miệng rớm đầy máu tươi, cô gái nhỏ bị đánh đến xây xẩm mặt mày, bị bọn đàn ông kiềm hãm không thể phản kháng.
Hai bên gò má đỏ lựng dấu tay, còn có vết xước nhỏ bởi móng nhọn vô tình rạch vào, nước mắt đau đớn từng chuỗi nhỏ xuống như thác đổ. Đầu óc Hoa Ly rối ren, mỗi lần mở miệng kêu liền bị tát không thương tiếc.
Trong nhà hoang yên tĩnh vang lên toàn tiếng khóc thống thiết của cô gái, Trịnh Hà Anh đánh đã tay liền lập tức sai người buông Hoa Ly.