Chương 30: Gánh thay
Khi ấy, bà từng nói sẽ vì chính nghĩa mà phấn đấu, dành lại những bất công cho người bị hại, mang theo ý nghĩ ấy làm lẽ sống, giúp sự nghiệp đang lên cao càng thêm vượt xa.
Mặc dù, Trịnh Ý làm vợ Huân Giao không có tình cảm, nhưng vẫn thực hiện tốt nghĩa vụ của một người vợ. Bà ở với Huân Giao được ba năm nữa cũng tin vui, hạ sinh được một bé trai chính là Huân Bạc.
Ngày tiếng khóc của con vang lên bà lại chẳng có lấy một nụ cười, cả nhìn một cái cũng không nhìn, trên khuôn mặt chỉ thể hiện một nét đượm buồn thê lương, cuối cùng thì cũng hoàn thành nhiệm vụ giữ lại huyết mạch cho Huân gia.
Vốn không có tình cảm với Huân Giao, sinh con cũng đã sinh, còn là con trai nên gánh nặng nối dõi đã được trút, mấy tháng sau khi cơ thể Trịnh Ý khỏe liền hạ quyết định đặt vòng tránh thai, còn ít tiếp nhận thân mật của Huân Giao, hoàn toàn xa cách với chồng con.
Huân Bạc được sinh ra bởi nhiệm vụ, không có tình yêu đơm hoa kết trái, cho nên đứa con này cũng không được Trịnh Ý thể hiện tình cảm yêu thương.
Toàn quyền nuôi dạy điều giao cho Huân Giao, khiến cho Huân Bạc từ nhỏ ảnh hưởng tính ngang ngược hống hách từ bố.
Khi còn tiểu học, phần tính cách kiêu căng ấy vẫn chưa bộc phát, Huân Bạc vẫn là đứa trẻ thơ ngây, yếu đuối và có những nỗi sợ riêng của một con người.
Mỗi khi Huân Bạc buồn bã, cô độc hay sợ hãi đều gì đó đều trốn tránh ở một góc, có khi Trịnh Ý sẽ bắt gặp con mình khóc lóc. Thế nhưng, bà lại thật sự rất nhẫn tâm, chỉ liếc sơ dò xét, cố lắm được vài câu an ủi hời hợt.
“A Bạc, có khóc cũng vô dụng!
Thay vì khóc thì hãy mạnh mẽ mà đương đầu!”
“Còn con không thể đương đầu thì đừng cho người khác nhìn thấy bộ dạng yếu đuối này của con.
Thật chướng mắt!”
Đứa bé ngây thơ khi ấy đang ở độ tuổi tiếp thu nhận thức xung quanh, nghe mẹ nói thế Huân Bạc chỉ biết giương mắt dỏng tai lắng nghe.
Một chút an ủi như bao nghe mẹ khác dành cho con cái cũng không có, Trịnh Ý đối với Huân Bạc là sự thờ ơ, nói xong liền lập tức quay lưng rời đi.
Bà không hề để tâm đến cảm giác của con, làm cho Huân Bạc từ nhỏ chỉ biết ôm ấm ức vào lòng.
Chính vì thiếu đi sự quan tâm đó mà khiến cho tính cách của hắn ngày càng thập phần cuồng loạn, hắn theo học sự mạnh mẽ từ bố che đậy sự yếu đuối. Hình thành con người ngang ngược, trong mắt hắn người nào cũng là hạ đẳng, chỉ duy nhất mình hắn thượng đẳng, kể cả bố mẹ có nói gì cũng không thể răn đe được hắn.
Suốt mười mấy năm không đổi, Trịnh Ý vẫn thờ ơ đến mức người khác phải oán trách, bà làm mẹ mà lại vô trách nhiệm, mọi việc đều chỉ biết đổ lên đầu Huân Giao. Bà không phản bác những lời lẽ cay nghiệt ấy, thừa nhận mình vô tâm với chồng con, mặc cho người khác buông lời gièm pha, đầu óc chỉ lưu giữ duy nhất ý tưởng, tìm công lý cho những người bị hại.
Mà, bà lại không hề kiểm điểm lại bản thân mình cũng đang trở thành kẻ xấu, kẻ trực tiếp khiến cho con trai mình biến thành người xấu.
Sau này, khi xảy ra vụ việc giữa Huân Bạc và Hoa Ly, lúc đó Trịnh Ý mới ý thức được bản thân đã có lỗi lầm cực kì lớn với con trai, không dậy dỗ hắn tốt, để hắn đi gây loạn hại đời con gái nhà người ta.
Khi nhà của Hoa Ly kiện cáo, Trịnh Ý vì không muốn con trai chịu tội, muốn chuộc lại sự thiếu sót của người làm mẹ mà phá vỡ quy tắc của một luật sư công chính liêm minh, bảo vệ hắn. Dùng đủ cách để thắng kiện, thậm chí còn đánh tâm lý của Hoa Ly năm đó, khiến một cô gái đơn thuần vì xấu hổ mà chịu thua trước quyền lực, ôm tủi nhục bỏ đến nơi khác sinh sống.
Cũng vì thế, Trịnh Ý suốt 9 năm qua luôn canh cánh tội lỗi với Hoa Ly, không khi nào bà thôi tự dằn vặt bản thân.
Còn Huân Bạc, sau khi Hoa Ly rời đi thì càng điên cuồng hơn, Trịnh Ý cố gắng uốn nắn lại hắn đều hoàn toàn vô nghĩa. Ở cái tuổi đã đủ nhận thức, còn mang trong mình tính cách kiêu căng, lời dạy dỗ của bà trong mắt Huân Bạc chỉ là gió thổi mây bay.
Cộng thêm, sau này bà và Huân Giao đột ngột ly hôn, Huân Bạc càng trở nên ghét bỏ, hiện giờ mẹ con có nói chuyện thì chỉ cho có lệ qua lại vài câu tình nghĩa.
Hoa Ly nghe xong những dòng tâm sự mà tâm tư càng thêm bộn bề, cô biết câu chuyện này nói ra đều có mục đích. Chính vì biết rõ mục đích ở sau lòng cô càng khó chịu.
Vốn là người mang tâm thiện lương, nghe vài dòng tâm sự khổ tâm của Trịnh Ý cô lại dao động, như cảm thấy Huân Bạc không hề muốn trở thành kẻ xấu, tất cả đều do ảnh hưởng từ cách nuôi dạy của bố mẹ mà ra.
Cô đồng cảm cho Huân Bạc, bởi bản thân cũng có người thân vô tâm, cũng hứng chịu sự ghét bỏ từ chính người thân. Nhưng chí ít, hắn cũng còn có một người mẹ biết hối lỗi quay đầu bảo vệ hắn hết lòng.
Không như cô, người mẹ của cô nhẫn tâm hơn trăm lần Trịnh Ý. Tư Nhi nhẫn tâm đến mức bán cả con gái vì tiền, cũng một phần vì sự vô tâm đó của bà mà Hoa Ly trở thành kẻ nhút nhát như bây giờ.
Hoa Ly không cầm được nước mắt mỗi khi nghĩ đến chuyện Tư Nhi bán cô cho Huân Bạc, tủi nhục để lệ rơi đầy mặt.
Trịnh Ý tinh mắt, cẩn thận dùng khăn nhẹ nhàng lau đi nước mắt, đợi cô bình ổn một chút bà mới dám mở lời.
“Hoa Ly, ta biết cháu rất giận, thậm chí là hận ta, nhưng lúc đó ta không thể không bảo vệ Huân Bạc.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cuối Cùng Vẫn Bỏ Lỡ Nhau
2. Bác Sĩ Kiều Xin Đừng Manh Động
3. Chiều Hư
4. Bỉ Ngạn Hoa
=====================================
Ta cũng là người làm mẹ…không thể nhìn con mình chỉ mới 17 tuổi phải chịu tội…cho nên, ta đã ích kỷ hại cháu…”
“Giờ đây ta chỉ muốn cúi xin cháu, mọi tội lỗi của Huân Bạc hãy để ta gánh thay cho nó!”
“Gánh thay sao?”
Thanh âm rưng rức thê lương, Hoa Ly cười lên ngặt nghẽo, vừa giận vừa buồn, giận vì những gì họ gây ra khiến cuộc đời cô rơi vào bế tắc, buồn vì Trịnh Ý càng bảo vệ con trai, Hoa Ly càng nghĩ đến Tư Nhi mà oán thán.
Cô nhìn chăm chăm vào gương mặt kì vọng của Trịnh Ý dò xét.
Người phụ nữ này còn biết bảo vệ con mình, không như Tư Nhi, vì tiền mà sẵn sàng bán con gái như một món hàng. Hoa Ly phải khâm phục tình mẫu tử thiên liêng, nhưng dù chuyện cũ trước kia đã qua, nhưng vết thương lòng vẫn nằm đó, thật tâm cô khó mà tha thứ cho họ.