Chương 24: Lễ phục
Rất lâu rồi cô không được đi đâu, quanh đi quẩn lại chỉ trong dinh thự to lớn này sớm đã chán ngấy, ở đây chỉ có người làm và lính gác căn bản không thể trò chuyện với ai để giải tỏa tâm trạng.
Mặc dù, Hoa Ly vốn sống nội tâm, không thích tiếp xúc người lạ, nhưng bị nhốt lâu ngày, tù túng cũng khiến cô sinh bức bối, nhìn cảnh lại ham muốn.
Cô đặt khung thêu lên bàn, tựa người vào khung cửa, nắng rọi vào gương mặt diện như quan ngọc, ai ai trông thấy vẻ mĩ miều cũng mê đắm.
Trong dinh thự ảm đạm, nhan sắc của cô hiện giờ mới là trọng tâm gây chú ý với người khác chứ không phải là vị Thống Đốc cao cao tại thượng, nổi tiếng tàn bạo kia.
Lính gác hay người làm mỗi lần đi ngang qua căn phòng của cô gái điều không nhịn được mà trộm nhìn cô vài giây. Họ đánh giá cô đẹp như tiên, bởi vẻ đẹp và sự nhu mì của cô mới làm cho kẻ tàn bạo kia mê đắm.
*Cốc cốc cốc*
“Phu nhân! Thống Đốc sai em đưa người đến xem đồ cưới ạ.”
Bên ngoài là tiếng của Hương Lan đột ngột truyền vào, tâm tình đang lạnh lẽo nghe được Hoa Ly càng thêm u sầu, cô thở một hơi thật não nề, cuối cùng thì khoảng thời gian trói buộc cũng đi vào điểm kết, đi vào địa ngục không lối thoát.
– Không! Từ đầu đã không có lối thoát, làm gì còn sự lựa chọn hả Hoa Ly?
Làn môi mọng khẽ nhếch một chút ngặt nghẽo, Hoa Ly hít lấy một hơi thật sâu, nặng bước ra ngoài.
*Cạch*
“Phu nhân!”
Cô gái mặc đồ hầu, nét mặt hiền hậu cúi người cung kính, Hương Lan nhanh chóng hối thúc.
“Phu nhân, Thống Đốc đã chuẩn bị đồ lễ xong hết rồi ạ!
Xin mời người theo em.”
“Ừm, em dẫn đường đi!”
Hoa Ly ảm đạm đáp, không chần chờ đóng cửa lại, cô hầu gái bước trước cô, bước chân chậm rãi để cô theo kịp.
Hương Lan lén lút nhìn ra sau, trông vẻ ảo não, buồn tủi của cô gái mà thấy chạnh lòng, lỡ miệng nói vài câu.
“Phu nhân, người đừng buồn như thế!
Thống Đốc thật sự rất thương người, ai trong dinh thự cũng biết điều đó!
Ngài ấy chờ người 9 năm rồi, cái gì cũng vì người…”
Bước chân đột nhiên dừng lại, chỉ có Hương Lan là đang bước, tiếng lải nhải cũng tự nhiên nhỏ dần, cô quay đầu nhìn ra sau, cô gái nhỏ đang ngẩng cao đầu nhìn vào bức tranh sơn dầu trên thành tường, mị thái ảm đạm điều hiu.
Hương Lan chú ý, bức tranh ấy là tranh vẽ chính chân dung của Hoa Ly, được vẽ theo kí ức của Huân Bạc, người trong tranh so với ở ngoài không khác gì là mấy, chỉ khác ở chỗ sắc thái người trong tranh cười rất tươi, đồng tiền trên má lộ rõ, còn người hiện tại mỉm cười nhẹ nhàng cũng chẳng có.
Hoa Ly duỗi tay chạm vào mặt nhám của tranh, dường như trong lòng nặng trĩu chẳng thể nói nên lời.
Hầu gái nghĩ mình có lẽ lại khiến cô thêm buồn, chóng đi đến hạ mình hèn mọn dỗ dành.
“Phu nhân, Thống Đốc phu nhân, em xin lỗi…em…”
“Không sao, ai là chủ thì người đó được nói tốt!
Em chỉ đang làm tròn trách nhiệm của mình, tôi không bận tâm đâu!
Mau đi thôi!”
Hoa Ly nén nhịn nước mắt, nuốt tủi nhục vào trong tâm can, cô không hề trách cứ bất kì người nào trong dinh thự này, kể cả Huân Bạc cô cũng không muốn trách, có trách chỉ trách bản thân mình không tốt, hồng nhan bạc phận.
Cánh tay trắng tinh như ngó sen rời khỏi bức tranh một cách luyến tiếc, Hương Lan cũng không dám nhiều lời, im lặng dẫn bước.
Dinh thự to lớn đâu đâu cũng có người hầu đứng phục vụ như những bức tượng, diện vô biểu tình, yên tĩnh thế lại làm người khác ngột ngạt.
Hoa Ly dù đã quen nhưng không mấy thích sự lạnh lẽo âm u này, cứ như nơi này là một lâu đài của quái vật trong truyện cổ tích, mọi thứ xung quanh đều vô thanh vô tức.
Còn cô, người đẹp bị quái vật giam cầm, không biết kết cục là tốt hay xấu, hiện giờ cô lại không muốn nghĩ nữa, bình tâm theo chân Hương Lan, đi mãi mất 10 phút cũng đến một căn phòng lớn.
Cánh cửa nặng nề đẩy vào, bên trong là 5 bộ lễ phục cưới dành cho cô dâu với 5 màu sắc thơ mộng đập vào mắt.
Cô gái nhất thời thơ thẩn, sự việc ngoài sức tưởng tượng, từng bộ lễ phục được thiết kế theo từng kiểu cách khác nhau, ôm trọn body có, bồng bềnh như công chúa cũng có, sa hoa lộng lẫy như hoàng tộc cũng không thiếu.
5 màu sắc, hồng, xanh, trắng, đỏ, tím, phù hợp từng kiểu dáng, còn có khăn trùm đầu kèm theo cũng cực kì lộng lẫy.
Tú chân mảnh khảnh từng bước chậm rãi tiến đến, ngón tay khẳng khiu khẽ lướt trên từng tấc vải, bộ nào cũng lựa chọn vải tốt may nên, còn đính thêm rất nhiều hạt ngọc tạo thành hình.
Mùi của vải mới hoàn toàn bị lấn át bởi mùi nước hoa xa xỉ ướm lên, đánh giá sơ bộ thì những thứ này phải tính bằng triệu đô. Hoa Ly có mơ tưởng về đám cưới cũng không dám nghĩ nó lại vượt quá những cô mong đợi.
Người đàn ông này thật sự phun phí tiền của chỉ để cô thật sự trở thành cô dâu đẹp nhất nước sao?
– Xứng với danh xưng hoa khôi….
Sắc mặt của Hoa Ly khó coi hẳn, Hương Lan sai người cầm đến từng khay trang sức đứng ở mỗi bộ lễ phục, trịnh trọng nói.
“Phu nhân, đây là váy thiết kế riêng cho người đó ạ!
Còn có trang sức được đi kèm mỗi bộ, tất cả đều do chính Thống Đốc tự suy nghĩ thiết kế cho người trong suốt 9 năm qua đó ạ.
Em giúp người thử váy nhé?”
“Ừm.”
Hoa Ly ảm đạm đáp, thở dài cũng có chút cảm thán, không biết họ nói thật hay chỉ muốn lấy lòng cô, nhưng dù sao người đàn ông kia cũng đã cất công chuẩn bị mọi thứ, cô không thể cứ thế mà từ chối.
Váy hoa lệ, trang sức bắt mắt, cả giày cho từng bộ cũng được chuẩn bị, món nào cũng là tâm huyết của Huân Bạc, bao nhiêu yêu thương hắn đều dành cho cô. Chỉ là cô nhẫn tâm trong lòng không muốn tiếp nhận, thử từng bộ đồ một cách hời hợt.
Bộ nào cũng kiêu sa vừa khít cưới dáng người của cô, một ly sai sót cũng không có, thế nhưng cô chỉ nhìn sơ trong gương rồi nhanh chóng kết thúc.
Hương Lan lại đưa cô trở về phòng, ngày hôm đó Huân Bạc đột nhiên bận bịu không về, đêm cô không phải chịu trận hoan ái với hắn, nhưng không thể nào ngủ yên.
Nghĩ đến đám cưới sắp diễn ra, cô buồn đến mức thúi ruột thúi gan, nhớ đến bố, sầu càng thêm rầu. Bởi cô biết nếu hôn lễ không xảy ra, cả đời cô sẽ không được gặp lại người thân. Hoa Ly nằm gác tay lên trán, trầm luân hàng tá mông lung, rất lâu mới chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ màng cô lại thấy người đàn ông quay về, bàn tay ấm áp đặt lên trán cô, nụ hôn trìu mến áp lên mắt.