Chương 23: Tôi dậy em đánh đàn
Nhưng chỉ được quen âm thầm, hắn không hề cho phép cô công khai chuyện tình cảm, lúc nào cũng đối xử rất lạnh nhạt với cô. Trước mặt người khác cô là kẻ mặt dày bám theo hắn, sau lưng cô làm bạn gái mà cả cái nắm tay thân mật đối với cô cũng cực kì sa hoa.
Tình cảm chỉ bắt nguồn từ một phía, hắn cư nhiên trêu chọc những nữ sinh khác, cô cũng không ngoại lệ, người ta chỉ thấy cô một lòng theo đuổi hắn, chỉ có cô và hắn mới biết giữa cả hai là quan hệ gì, cũng chỉ có cô mới biết bản thân bị hắn xem thường đến nhường nào.
Hắn vốn xấu xa từ trước, là cô ngu dốt đâm đầu vào nguy hiểm, để rồi hậu quả ấy theo cô đến tận bây giờ chưa dứt, cô tự hỏi.
– Có phải cả đời này mình sẽ là của hắn, mãi mãi không thể rời đi?
Hoa Ly nghĩ cũng không dám tin, ông trời đối đãi với cô thật bất công, bất công từ khi sinh ra, mẹ đã không yêu thương còn lận đận trong đời sống.
Nước mắt tủi nhục vô thức lặng lẽ tuôn rơi, ngón tay như ngọc bấu chặt chẽ vào thành cửa, phiếm môi hồng hào mím nhẹ chua chát. Tiếng sụt sịt của bản thân tự đánh thức đầu óc, cô chợt nhận ra có khóc cũng vô dụng.
Bởi…đâu có ai xót cho cô?
Cô gái nhỏ chóng lau đi giọt lệ chi phối cảm xúc, ý thức xao lãng dần khôi phục, dáng người cũng không còn lấp ló, ánh mắt thanh lãnh nhìn thêm vài giây.
Người đàn ông ở bên trong vẫn còn say sưa đánh đàn, ngắm cũng đã ngắm, hồi tưởng cũng đã hồi tưởng, đâu còn gì để lưu luyến. Hoa Ly sợ mình ở lại lâu làm phiền hắn, người không vui lại không biết sẽ hành hạ cô trò gì bèn xoay lưng rời đi.
“Hoa Ly!”
Bước chân khựng lại tức thì, toàn thân phản ứng mãnh liệt với âm thanh, Hoa Ly rúng mình một cái. Hóa ra Huân Bạc sớm đã biết cô đứng ngoài nhìn lén, là hắn cố ý im lặng đàn cho cô nghe, khi thấy cô muốn bỏ đi hắn sinh khó chịu trong lòng gọi cô dừng bước.
“Xem tôi biểu diễn cho đã rồi muốn đi là đi sao?”
Hắn độc âm trong miệng, mắt nhỏ híp nguy hiểm, hắn xoay người ra cửa nhìn chòng chọc đánh giá.
Bóng lưng cô gái nhỏ tự dưng lại run rẩy, cảm giác cho cô bất an, đúng là gần ác ma như gần cái chết, không biết hắn định làm gì nhưng Hoa Ly đã sợ đến mức mắt thường có thể nhìn thấy chân cô run bần bật.
*Ực* cô nuốt một ngụm khí lạnh, tay chân căng thẳng, xắm nắm vào vạt váy hoa lệ, cô không dám quay đầu, nhưng không thể giả vờ như không nghe hắn gọi.
Sợ hãi xâm chiếm đầu óc làm cô nhất thời rối rắm.
“Quay vào đây!”
Thanh âm sắc lạnh, hắn mất kiên nhẫn, một màu đen ngòm bao phủ khắp mặt, ánh mắt vừa lạnh vừa nóng, mâu quang nguy hiểm dữ tợn nhìn cô gái không chớp.
“Nhanh lên!”
Như một mệnh lệnh không thể kháng, Hoa Ly chầm chậm xoay người, sắc mặt một màu trắng bệch không còn một giọt máu. Cô không ngừng nuốt nước bọt, không hiểu sao nghe thanh âm cứng ngắc kia cô lại sợ kịch liệt đến như vậy.
“Nhanh!”
Tiếng nói thứ ba, biết hắn sắp nổi cơn thịnh nộ, cô cũng không dám đứng yên nữa, rùng mình cẩn thận từng bước vào trong, trước mặt hắn cô luôn nửa cúi đầu không dám nhìn thẳng.
Hai tay để ở trước, những ngón tay cọ cọ vào nhau, biểu hiện của người mất bình tĩnh, căn phòng yên ắng làm cô khó thở, rộng rãi như vậy sao lại ngột ngạt đến thế kia?
Hoa Ly như bị ai đó bóp cổ, thiếu dưỡng khí một cách lạ lùng, vì không chịu được sự soi mói của kẻ đối diện mà cô phải mở miệng.
“Huân Bạc…gọi tôi…có chuyện gì?”
Giọng ngắc ngứ, nói xong liền lập tức xoay đầu sang hướng khác, khó khăn hít thở.
“Nhìn tôi!”
Hắn u trầm không vừa ý, yêu cầu.
Cô gái nhỏ đã nuốt không biết bao nhiêu khí lạnh, miễn cưỡng xoay mặt đối diện với hắn, vốn đã sợ nhìn trực diện đôi mắt chết chóc, hắn còn bắt ép làm cô suýt hồn phi phách lạc bởi sát khí của hắn.
Huân Bạc khoanh hai tay trước ngực bộ dạng ngả ngớn như thiếu niên bất lương, nhún vai lười biếng nhả giọng.
“Qua đây ngồi!”
Cánh tay mạnh mẽ đập đập vài cái lên đùi, Hoa Ly không dám chần chừ, cắn chặt môi trong dè dặt bước đến.
Người còn chưa ngồi hắn nóng lòng kéo cô nhào vào, động tác thuần thục xoay cô ngồi lên đùi hắn.
“Á!”
Do hoảng, đôi tay mềm yếu theo bản năng kháng cự nhẹ, cô đẩy vòm ngực rắn rỏi ra xa.
“Ngồi im!”
Hắn trầm lãnh không vừa ý hắng giọng một tiếng, Hoa Ly lập tức ngậm miệng, hành động tự vệ cũng dừng lại tức thì, cả người cô cứng đờ như khúc củi, vội vàng cúi đầu, mắt anh đào không ngừng đảo khắp nơi trong vô định.
Bàn tay lạnh lẽo của hắn nâng mặt cô lên, vẻ ngoài hung dữ trong một cái chớp mặt lại biến đâu mất hết, Hoa Ly hoang mang thật không theo kịp cảm xúc của kẻ này.
Ngón tay đẹp đẽ của hắn quẹt một đường nhẹ nhàng từ bọng mắt dọc xuống cằm, vừa sủng vừa yêu, nói.
“Tôi dậy em đánh đàn.”
“Hả?”
Có chút bất ngờ, như sét đánh ngang tai, Hoa Ly nhìn chòng chọc vào gương mặt ưu nhã của người đàn ông mà há hốc mồm. Cô không nghe lầm chứ?
Người này sao nay lại tự dưng lại có nhã hứng muốn dạy cô đánh đàn, Hoa Ly định từ chối nhưng nhìn vẻ độc đoán của hắn lại phải nuốt lưỡi, gật đầu cam chịu nghe theo.
“Thả lỏng đi, đừng sợ.
Tôi dạy em đàn.”
Hắn nắm lấy tay cô đặt lên phím, kiên nhẫn chỉ cho cô từng nốt nhạc cao thấp theo con số.
Hoa Ly bản chất thông minh, nên hắn chỉ cần nói qua một lần cô đã hiểu, còn ghi nhớ rất rõ.
Hắn đích thân dạy cô cách cảm thụ thanh âm mỗi khi dòng nhạc vang lên, lúc này cô lại thấy hắn rất ôn nhu dịu dàng, không giống với vẻ ngoài Thống Đốc tàn ác mọi khi.
Hoa Ly bấy giờ mới biết, con người ai mà không có lúc hiền lành, nhưng nó chỉ lưu lại trong một khắc ngắn ngủi.
Lần đầu tiên cô nớ lỏng sự gò bó, tiếp nhận một mặt tốt của hắn, đồng điệu trong từng phím đàn ngâm lên.
Học đàn mệt hắn lại gọi người mang trà bánh tới cho cô thưởng thức, vừa đọc sách vừa nghe hắn ngâm nga tiếng đàn.
Gần hai tháng giam cầm, có lẽ hôm nay là ngày nhẹ nhàng nhất trong suốt thời gian qua.