Chương 22: Piano
Từ lúc cô gái đến nơi này, người đàn ông chu đáo đã cho người làm một hồ sen trắng dành cho cô ngắm nghía mỗi khi buồn chán. Huân Bạc còn dặn dò, người hầu phải thường xuyên cắt hoa sen chưng trong phòng cho Hoa Ly, bởi hắn biết cô rất thích.
Hơn một tháng cô ở đây hắn rất để ý từng động thái, biểu cảm của cô, dù là nhỏ nhất hắn cũng rất để tâm, tự tin bản thân nắm rõ sở thích của cô hơn bất kì ai.
Mỗi buổi sáng đều đặn của nửa tháng sau trôi qua, Hoa Ly lim dim thức dậy luôn cuộn thân trần trong vòng tay to lớn, do người nằm cạnh có thói quen ngủ mở điều hòa rất thấp, khiến toàn thân cô lạnh như băng, bắt buộc phải tìm hơi ấm từ cơ thể của hắn.
Dạo gần đây kẻ này lại thường xuyên ở nhà, do công việc trong quân doanh đang vào thời điểm nhẹ nhàng, hắn không cần phải đi làm mỗi ngày, có đi thì cũng chỉ vài canh giờ. Ban ngày rảnh thì kè kè bên cạnh cô, đêm thì triền miên với những cuộc giao hoan, báo hại cô lúc nào ngủ cũng mơ ác mộng.
Những lúc như thế, cô giật mình tỉnh giấc hét toáng hắn sẽ ôn nhu xoa dịu, bàn tay thô sạm không ngừng vỗ về tấm lưng nhỏ, cử chỉ dịu dàng hơn bao giờ hết.
“Tiểu Ly, đừng sợ, anh không làm hại em! Tiểu Ly ngoan, đừng sợ.”
Thanh âm nói ra như mê hồn hương, cứ như thế cô sẽ ngoan ngoãn ngủ lại trong lòng hắn, đầu óc lúc đó chỉ lưu lại cảm thấy ấm áp vô cùng. Tay của hắn giống như tay của bố cô, ân cần vuốt nhẹ trên mái tóc dỗ dành cô mỗi khi bị bệnh.
Đến khi tỉnh giấc mọi thứ lại đâu vào đấy, hắn trước mặt cô luôn lãnh khốc vô tình, lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm. Tính cách biến hóa này thật sự cô không tài nào lường trước được, nóng lạnh thất thường, không thể nào đo bằng nhiệt kế.
…..
Tiếng đàn Piano vang lên nhu hòa, một bản nhạc Daylight nhẹ nhàng mê đắm lòng người, Hoa Ly đang dạo ở ngoài hồ sen nghe được, lòng hiếu kì trỗi dậy. Đến đây đã lâu, đây là lần đầu tiên cô nghe được tiếng đàn, nơi này lúc nào cũng ảm đạm yên tĩnh, một dòng nhạc bay bỗng ngân lên thành công thu hút cô.
Hoa Ly mặc váy hoa lệ, bước chân loắt choắt tìm nơi phát ra âm thanh, tiếng đàn du dương truyền tư phòng thư viện ra bên ngoài.
Chỗ này, trước đó cô từng vào vài lần, ghi nhớ được chi tiết bên trong, nó cũng trang trí rất sa hoa, đèn pha lê soi sáng mọi ngóc ngách, sách vớ đầy ắp được sắp xếp hết cả căn phòng, văn học, tiểu thuyết, truyện tranh…không thiếu bất cứ thể loại gì.
Ngoài bàn ghế dành để đọc sách nằm ở một góc thì trung tâm căn phòng còn có một cây đàn Piano rất lớn là điểm nổi bật, nó là loại dành cho những quý tộc chơi.
Hoa Ly căn bản chưa từng học qua Piano, hiển nhiên cô không thể đàn, chỉ có thể ngắm nhìn, sờ lên từng phím lạnh lẽo tiếc nuối. Thứ mà cô có thể hòa nhập trong căn phòng này là những quyển sách chưng trên kệ.
Cô không thường xuyên đến, nhưng đến sẽ ở lại một lúc để đọc sách, người hầu riêng Hương Lan hay theo trông chừng luôn ở cạnh phục vụ chu đáo trà nước cho cô nhâm nhi.
Nơi rộng lớn nhiều sách vở như vậy, lại chẳng có bóng người qua lại, lần nào Hoa Ly tới cũng một mình, khiến cô phải thắc mắc với Hương Lan.
Cô hầu gái luôn cung kính hết mực, không hề giấu diếm thành thật nói ra một chuyện mà đối với cô đó là chuyện chấn động.
“Ngoài phu nhân, còn có Thống Đốc tới ạ!
Em theo hầu Thống Đốc từ nhỏ, 9 năm rồi, ngài ấy rất hay vào đây đọc sách giết thời gian ạ!
Ngài ấy rất thích nơi này, thích đọc sách và chơi đàn.”
– Thích đọc sách ư?
Khi ấy Hoa Ly đã sững sờ, Huân Bạc rất thích đọc sách giết thời gian và chơi đàn, cho nên đây là nơi để hắn giải tỏa tâm tư suốt 9 năm cô đơn.
Hoa Ly không dám tin vào những gì mình nghe được, bởi cô ấn tượng nhất hồi còn đi học hắn là thiếu gia ngang ngược, một badboy suốt ngày chỉ có đi đánh nhau, trêu chọc nữ sinh, học hành thì dở tệ, còn lười biếng đọc sách. Vậy mà, hắn lại thay đổi đến kinh ngạc.
– Vì điều gì chứ?
Tự hỏi trong tâm nhưng lại không cần câu trả lời, căn bản cô không muốn biết, chỉ sợ biết thì lại có thêm nguy hiểm cho bản thân.
Vành tai tai mềm mại không ngừng rục rịch, Hoa Ly đứng lấp lấp ló ló ngay cánh cửa, bộ dạng như thỏ con trốn sói hoang.
Âm thanh vang lên du dương, tiếng đàn Piano không mấy lạ lùng, từ thời đi học cô biết Huân Bạc chỉ giỏi duy nhất về năng khiếu âm nhạc, không có gì đặc biệt đối với cô hiện giờ. Chỉ là rất lâu rồi, ở nơi ảm đạm yên tĩnh này mới có một chút thay đổi thu hút Hoa Ly đứng trước cánh cửa, lén lút nhìn vào trong.
Ánh nắng của buổi sáng rọi đúng vào vị trí của người đàn ông, như ánh đèn hướng tới người nghệ sĩ đang biểu diễn trên sân khấu.
Bàn tay kia rất đẹp, ngón tay thon dài rõ rệt từng khớp xương như bay lượn trên phím đàn vô cùng điêu luyện, người nét ngoài nghiêm túc cao lãnh của mọi khi không còn thấy, thay vào đó là thiếu niên đa sầu đa cảm, mang sắc thái của một nghệ sĩ.
Tóc hắn không còn vuốt gọn gàng, lõa xõa như một badboy chính hiệu, nhưng lại cực kì hút ánh nhìn. Cả quân phục sắc xanh mọi hôm cũng chẳng thấy đâu, một bộ đồ đơn giản khoác lên, sơ mi trắng cởi vài cúc trước ngực, quần tây đen nhám.
Hắn ngồi đánh đàn trông rất si mê, mắt híp nhẹ trầm luân theo thanh âm, khung cảnh này khiến Hoa Ly nhớ về thời học sinh.
Năm đó cô thích hắn cũng vì bộ dạng này, cô vốn là học bá ưu tú, vừa xinh đẹp lại ngoan ngoãn tất nhiên sẽ không bao giờ để mắt đến hạng người ngông cuồng, quậy phá như Huân Bạc.
Vậy mà, trong một lần đi ngang phòng nhạc của trường, tiếng đàn Piano êm dịu dẫn dắt bước chân dừng lại, lòng hiếu kì kéo cô xoay người, đứng bên ngoài nhìn lén giống như bây giờ.
Phòng nhạc sau giờ học luôn đóng cửa, nhưng thi thoảng lại được mở, vì trường thuộc sở hữu của Huân gia nên Huân Bạc thường hay tùy ý sử dụng mà không cần phải xin phép.
Tiếng đàn của hắn luôn thu hút người nghe, Hoa Ly vô tình cũng không nằm ngoại lệ, cô ở ngoài ôm cặp ngó nghiêng ở cánh cửa, nhìn thấy nam sinh một mình ngồi đàn, bàn tay thuần thục đánh đàn, điệu luyện đến mức Hoa Ly nhìn không thể rời mắt.
Chính lúc đó, cô bị vẻ phong ưu lãng tử của hắn hớp hồn, trái tim rung động với một kẻ xấu xa, yêu hắn từ thời khắc ấy.