Chương 7
Hoàng đế nhỏ Sở Huyên đóng đế ấn[1] lên Thánh chỉ, nhìn người trước mắt nói: “Hoàng thúc, trẫm chuẩn bị xong rồi.”
[1]: con dấu đại diện cho hoàng đế.
Sở Dực Xuyên vừa nhận lấy đã nghe một giọng nói lạnh lùng từ bên ngoài truyền đến: “Nhiếp Chính Vương có ý gì, ngươi có biết Lâm gia vĩnh viễn không giao nộp binh quyền là có nghĩa là gì không, hạ một thánh chỉ là không còn đường đổi ý.”
“Thái hậu không ở trong hậu cung an dưỡng tuổi già cho tốt lại chạy tới đây can thiệp triều chính, thế này là muốn trái với tổ chế.”
Sắc mặt Quách thái hậu ngưng trọng, cau mày: “Ai gia tự biết hậu cung không được quyền tham gia chính sự, nhưng hành động lần này của Nhiếp Chính Vương nếu tương lai Lâm gia có tâm bất chính…”
Sở Dực Xuyên thờ ơ đáp lại: “Ngay cả hoàng huynh cũng chưa bao giờ phỏng đoán Lâm gia như vậy, thái hậu nói vậy là muốn tổn thương lòng của trung thần?”
“Ai gia cũng không có ý này, chẳng qua người cầm binh tự trọng qua các triều đại đâu chỉ có một, hai,… hiện tại Lâm Hạc Hồng sẽ không, về sau thì sao? Hoàng đế là thân sinh của ai gia, nếu tương lai có bất trắc thì ai tới gánh, hiện giờ thiên hạ thái bình quyền thiên hạ đương nhiên là thuộc về Hoàng đế, binh quyền cũng không ngoại lệ.”
note: “cầm binh tự trọng” là như thế nào thía mà toi sệch nát não gòi nhma vẫn khôm hỉuuuu:(
“Những thứ này không phải là chuyện thái hậu cần lo, bản vương là Nhiếp Chính Vương mọi chuyện bản vương sẽ cân nhắc. Dù có vấn đề bản vương cũng ghánh nổi, thái hậu chớ phá hủy quy củ.”
“Ngươi…” Dù Quách thái hậu có tức giận nhưng cũng không thể phát cáu, phất tay áo rời khỏi ngự thư phòng.
Sở Huyên đứng cạnh, bàn tay nhỏ kéo tay hoàng thúc của y: “Hoàng thúc, hình như mẫu hậu rất tức giận.”
Sở Dực Xuyên ngồi xổm xuống, nhìn Sở Huyên, đứa bé trước mắt mới tám tuổi. Đăng cơ chưa đầy một năm cho dù qua năm năm nữa cũng chỉ mới mười ba, chuyện của Lâm gia sao có thể xuất phát từ tay của Sở Huyên. Chuyện hôm nay vừa xảy ra trên triều có người ủng hộ, có người phản đối, có người không nói. Những người phản đối đều là người của băng đảng Thừa tướng Quách Hòe, sau khi bãi triều thì Quách thái hậu lại đến đây chất vấn, huynh muội bọn họ trái lại là một lòng, đỏ mắt ngấp nghé binh quyền!
Hắn cảm thấy kiếp trước mình quá buồn cười, chìm đắm trong triều cục, tự nhận mọi chuyện đều không có bất trắc không ngờ tới hắn sai quá sai. Sao hắn lại ngu ngốc rời kinh đến Nam Cảnh, yên tâm để tiểu Vũ ở lại một mình tại đế đô, ở phủ Nhiếp Chính Vương!
“Hoàng thúc, người sao vậy? Huyên nhi tin tưởng hoàng thúc, hoàng thúc muốn làm thế nào cũng được.”
Sở Dực Xuyên nghiêm túc nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Sở Huyên, hắn gật đầu cười nói: “Huyên nhi tin tưởng hoàng thúc, hoàng thúc cũng cam đoan với Huyên nhi.”
Sau đó, Sở Dực Xuyên rời khỏi ngự thư phòng, xuất cung đến phủ đại tướng quân.
Lúc này Lâm Thanh Vũ đang ở trong nội viện.
Lâm Hạc Hồng và Ninh thị cũng ở đó, dù sao chuyện này cũng đã sớm truyền ra trên triều hôm nay.
Lâm Thanh Vũ ngồi ở đằng kia, suy xét trong lòng: Sở Dực Xuyên, rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì.
Lúc này một người xuất hiện trước cửa, Lâm Thanh Vũ ngước mắt nhìn Sở Dực Xuyên.
Sở Dực Xuyên đi tới, đưa thánh chỉ trong tay đến trước mặt Lâm Thanh Vũ: “Tiểu Vũ, em muốn, ta đáp ứng em, nói được làm được.”
Lâm Thanh Vũ mở ra, quả thật không phải đồ giả. Ngọc tỷ của hoàng đế và con dấu của Nhiếp Chính Vương đều có, y cầm thánh chỉ này đưa cho phụ thân: “Phụ thân, người cất kĩ đi.”
Quả thật y không ngờ Sở Dực Xuyên sẽ làm như vậy, đưa dễ dàng như vậy người nọ không phải lại đang có mưu đồ gì khác? Trằn trọc một lát y nói với Sở Dực Xuyên: “Được, chuyện từ hôn tạm thời ta sẽ không nhắc lại, mọi chuyện như trước.”
Bất luận Sở Dực Xuyên có hay không có cái gì, lúc này y cũng sẽ cực kỳ thận trọng, y tuyệt đối sẽ không bước vào cùng một dòng sông hai lần.