Chương 10
[02]: 8h30 sáng.
Lâm Thanh Vũ nhìn Vân Trúc hầu hạ mình rời giường, nghĩ một chốc vẫn hỏi: “Vân Trúc, đêm qua hắn đến lúc nào vậy?”
“Hắn? Ý tiểu thiếu gia là Nhiếp Chính vương sao?” Vân Trúc suy nghĩ rồi trả lời: “Chắc là cuối giờ Hợi[03] dù sao cũng chắc chắn rằng lúc đó tiểu thiếu gia cũng đã ngủ rồi, sao thế ạ?”
[03]: 23h00
“Không có gì… thế ngươi có nghe thấy giọng nói của ai không?”
Vân Trúc hơi nghi hoặc lắc đầu, nhân tiện nói: “Không có ạ… lúc trước khi tiểu thiếu gia bị bệnh mê man mấy ngày thì mỗi đêm Nhiếp Chính vương đều đến đây trông coi. Tiểu thiếu gia đã ngủ thì Nhiếp Chính vương chắc chắn sẽ cẩn thận, tuyệt đối sẽ không làm ồn đến người.”
Lâm Thanh Vũ mệt tâm, chẳng lẽ y thật sự gặp ác mộng nên mới có ảo giác? Với lại lúc y nằm mơ có nói gì đó không nói thì Sở Dực Xuyên cũng không phản ứng thế được.
Vân Trúc thấy thiếu gia nhỏ nhà mình bỗng nhiên im lặng thì vội nói: “Tiểu thiếu gia, sáng nay lúc vương gia đi nô tài thấy trên cổ ngài ấy bị đỏ một mảng, miệng vết thương rất rõ ràng hình như còn có máu. Vừa nhìn là biết bị người làm bị thương, thuốc mỡ trong phủ cũng không kém so với đồ của Thái Y viện, hay là tiểu thiếu gia mang thuốc cho vương gia đi?”
“Hắn bận bịu chính sự ở Ngự Thư phòng ta qua đó làm chi, muốn đưa thì ngươi tự phái người đi đưa đi.”
“Trước kia tiểu thiếu gia cũng hay đến Ngự Thư phòng tìm Nhiếp Chính vương mà, chỉ đưa có lọ thuốc không mất nhiều thời gian đâu. Nói đi cũng nói lại, Nhiếp Chính vương rất quan tâm đến tiểu thiếu gia, có chuyện gì ngài ấy cũng nghĩ đến ngài. Bây giờ Nhiếp Chính vương bị thương, có phải chúng ta cũng nên quan tâm xíu đúng không, ngài nói xem tiểu thiếu gia?”
Lâm Thanh Vũ nhớ lại vết cắn trên cổ Sở Dực Xuyên, xác thực bị y cắn không nhẹ. Hừ, chỉ đưa thuốc thôi mà cũng chả đại diện cho cái gì. Y bây giờ là dám làm dám chịu chứ không phải là quan tâm: “Nếu muốn đi thì ngươi đi chuẩn bị đi.”
“Vâng, nô tài sẽ đi lấy thuốc tốt nhất.” Vân Trúc nghe y nói liền chuẩn bị ngay.
Dùng bữa sáng xong Lâm Thanh Vũ khoác thêm áo choàng dày, cầm thuốc Vân Trúc chuẩn bị rời khỏi phủ Tướng quân lên xe ngựa tiến cung.
Ngự Thư phòng.
Sở Huyên ngồi ngay ngắn trước long án, nhỏ giọng nói: “Hoàng thúc, người vẫn nên gọi Thái y đến xem vết thương trên cổ đi.”
“Không có gì, Huyên nhi phải tập trung phê duyệt những tấu chương này cho tốt. Hoàng thúc sẽ kiểm tra.”
“Hoàng thượng bảo Nhiếp Chính vương đi xem Thái y Nhiếp Chính Vương bận bịu chính vụ thì cũng không cần nôn nóng vậy chứ.”
Sở Dực Xuyên thấy Lâm Thanh Vũ đến, hỏi: “Tiểu Vũ, sao em lại đến đây?”
Vân Trúc theo sát phía sau vội nói: “Tiểu thiếu gia nhà thần biết cổ Nhiếp Chính vương bị thương nên đặc biệt mang thuốc sang đây đấy ạ.”
“Thật à?” Sở Dực Xuyên đi đến trước mặt Lâm Thanh Vũ.
Lâm Thanh Vũ không nói gì trực tiếp lấy thuốc mỡ đưa cho Sở Dực Xuyên.
Sở Dực Xuyên không nhận mà nhìn tha thiết mong chờ Lâm Thanh Vũ nói: “Nếu tiểu Vũ đã mang thuốc cho ta thì giúp ta bôi thuốc luôn được không? Chỗ vết thương không dễ bôi thuốc.” Sở Dực Xuyên thấy Lâm Thanh Vũ không cự tuyệt liền kéo Lâm Thanh Vũ vào phòng trong. Ngồi xuống chiếc ghế bên trong rồi để lộ miệng vết thương cho Lâm Thanh Vũ xem.
Ánh mắt Lâm Thanh Vũ dừng trên vết thương của Sở Dực Xuyên, cứ nhìn thế một lúc theo bản năng y mới phát hiện hơi thất thần. Nhanh chóng mở lọ thuốc mỡ bôi một chút lên miệng vết thương.
“Sits–”
“Đau?” Lâm Thanh Vũ hỏi, động tác trên tay cũng nhẹ nhàng hơn. Không đúng, y quan tâm nhiều vậy làm gì? Hắn đau hay không thì liên quan gì đến mình chứ?
– –
đao cmn quá đớn khi hơn 6k từ gõ hì hụt cứ thế mà bayyyy =)))))).