Chương 1
Lâm Thanh Vũ chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ, trong đầu đều là phụ thân mẫu thân đã chết, huynh trưởng bị bí mật xử quyết ở Nam Cảnh, tin tức của phủ Đại tướng quân bị diệt. Mà y, ba thước lụa trắng, cổ bị gắt gao siết chặt, cảm giác ngạt thở giống như y bị mãnh thú cắn xé hoàn toàn, rơi xuống vực thẳm mất mạng.
Đột nhiên, trong lồng ngực dâng lên một chút sức lực, mạnh mẽ xua tan hết khói mù, mà ánh mắt mơ màng của y cũng rõ dần. Chống người chậm rãi ngồi dậy, trong phòng tràn ngập mùi đắng của thuốc, hun đến đầu y hơi choáng váng. Lúc này có một giọng lọt vào tai: “Tiểu thiếu gia, ngài tỉnh rồi.”
Vân Trúc? Lâm Thanh Vũ tràn đầy nghi hoặc, không phải y chết rồi à, Vân Trúc với tư cách là người hầu thân cận của y cũng không bị giết? Trong lúc đang hoang mang suy nghĩ tung bay, y nhìn kĩ tất cả đồ đạc xung quanh lần nữa, trong phòng đang đốt lò sưởi, đập vào mắt y toàn là những cảnh quen thuộc. Hiển nhiên, đây không phải là ở Nhiếp Chính Vương phủ, không phải là nơi y chết, mà là lúc y chưa gả đến Nhiếp Chính Vương phủ. Trong phòng ngủ của y ở phủ Đại tướng quân, chẳng lẽ y còn sống? Sao có thể…
“Tiểu thiếu gia, có phải là ngài có chỗ nào không thoải mái hay không, nô tài đi gọi đại phu.”
Lâm Thanh Vũ thấy dáng vẻ lo lắng của người đối diện, giọng nói hơi gượng gạo, mở miệng gọi người lại: “Không cần, ta không sao, ta… này là thế nào?”
“Tiểu thiếu gia không nhớ? Lần này vào đông bỗng nhiên ngài bị nhiễm phong hàn, sốt liên tục mấy ngày lại mê man bất tỉnh, hôm nay mới hạ sốt, vừa mới tỉnh.”
Nhiễm phong hàn? Sốt cao không giảm? Mê man bất tỉnh mấy ngày? Lâm Thanh Vũ nhớ rõ, một trận phong hàn không nhẹ, đây không phải là chuyện xảy ra lúc ra năm y mười lăm tuổi sao? Chẳng lẽ, hiện tại y đã trùng sinh về năm mười lăm tuổi, lúc chưa gả cho Sở Dực Xuyên.
Vừa nghĩ đến Sở Dực Xuyên, Lâm Thanh Vũ liền nghĩ đến kết cục Lâm gia của y có bao nhiêu thảm, y được ban lụa trắng, lúc bị siết cổ đến chết y mới hiểu được, cái gì tốt với y từ nhỏ, chỉ thích y đều là giả dối. Sở Dực Xuyên lấy y chẳng qua là để Lâm gia yên tâm giao ra binh quyền rồi sau đó nhổ cỏ tận gốc, để cho ấu Đế ngồi vững giang sơn, thiên hạ là của Sở gia, sau này không cần lo lắng nữa.
Nếu ông trời đã cho y cơ hội sống lại một lần, y sẽ không ngu ngốc tin tưởng người kia, càng sẽ không để Lâm gia dẫm lên vết xe đổ.
Lấy lại tinh thần, Lâm Thanh Vũ dò hỏi: “Vân Trúc, phụ thân và mẫu thân đâu?”
Vân Trúc thành thật trả lời: “Tiểu thiếu gia, mấy ngày nay ngài bị bệnh lão gia và phu nhân đều trông coi ngài, hầu như không hề chợp mắt. Hôm nay đại phu nói tiểu thiếu gia không còn đáng ngại, lúc này lão gia và phu nhân mới yên tâm, lão gia tự mình sắc thuốc cho ngài còn phu nhân thì đi nghỉ ngơi rồi.”
Lâm Thanh Vũ định trả lời đã nghe thấy âm thanh đẩy cửa truyền đến, thấy người đi vào chính là phụ thân y, khống chế để hai hàng nước mắt trong hốc mắt không rơi xuống.
Lâm Hạc Hồng thấy người đã tỉnh, khóe mắt, gương mặt còn có nước mắt, ngồi xuống bên giường: “Tiểu Vũ, tỉnh rồi à có phải có chỗ nào không thoải mái hay không, sao mà khóc thế?”
Lâm Thanh Vũ lắc đầu, bây giờ bọn họ thật sự vẫn tốt, y rất vui, mặc kệ mọi thứ, cả người nhào vào trong ngực phụ thân. Nhẹ giọng gọi: “Phụ thân.”
Lâm Hạc Hồng nghe giọng nói mềm mại này, một tay bưng thuốc, một tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng tiểu gia hỏa trong ngực. Giọng nói hiển thị lộ rõ sự cưng chiều, nhẹ nhàng cười nói: “Tiểu Thanh Vũ của chúng bệnh một trận, ngược lại trở nên càng dính người, thích làm nũng hơn rồi. Lại đây, uống thuốc nào.”
Lâm Thanh Vũ ngửi thấy mùi thuốc, cơ thể liền kháng cự theo bản năng: “Phụ thân, con hết bệnh rồi, con không muốn uống, đắng lắm.”
“Thuốc đắng dã tật, tiểu Vũ nghe lời, thuốc phải uống lúc còn nóng, phụ thân đút cho con.” Lâm Hạc Hồng cực kỳ kiên nhẫn dỗ Lâm Thanh Vũ uống hết thuốc.