Chương 260 Có thể động vào hắn, nhưng động vào người của hán, chết
- Trang Chủ
- Nhất Thế Thần Vương - Diệp Phàm (FULL)
- Chương 260 Có thể động vào hắn, nhưng động vào người của hán, chết
Chương 260: Có thể động vào hắn, nhưng động vào người của hán, chết!
Phụt phụt phụt!!!
Diệp Phàm không ngừng chém giết, 3000 người này liên tục ngã vào vũng máu.
Cho dù bọn họ không sợ sống chết, tre già mãng mọc nhưng vần không cân được Diệp Phàm!
“Cùng lên đi!”
Thấy vậy, sắc mặt của Xuyên Vương vò cùng khó coi, hét lên.
Xuyên Vương vừa ra lệnh, lại thêm một đám người lao ra.
Nhóm người này đều là cao thủ tử Bán Bộ Huyền cảnh trờ lên, trong đó phần lớn là cao thủ Huyền cảnh, còn lại là cao thủ từ Địa cánh trở lén.
Bọn họ đều là cao thủ võ đạo do Xuyên Vương tuyến chọn, từ lúc bị tuyển vào vương
phủ, gần như chưa từng ra tay.
Hòm nay bọn họ ra tay cùng một lúc, tấn còng về một mục tiêu.
Đám cao thủ võ đạo này gia nhập chiến trường những vần không thay đổi được chiến cuộc, một cao thủ Địa cảnh vừa mới vọt đến bên cạnh Diệp Phàm đã bị hắn cắt đứt cổ!
Diệp Phàm vung tay, máu tươi bắn tung tóe, vò số thi thế ngã xuống đất.
Lúc này Diệp Phàm giống như một Sát Thần, vò cùng khủng bố!
Tất cả đám người của Xuyên vương phủ đều bị Diệp Phàm giết chết!
Chỉ trong nháy mắt, thi thể trong vương phủ chồng chất như núi.
Sắc mặt của Xuyên Vương, Lý Nguyên và quận chúa cực kỳ khó coi.
“Lập tức triệu tập tất cả quân quận vệ, thõng báo cho sở tuần tra, bảo bọn họ lập tức đến đây!”
Xuyên Vương ra lệnh cho Lý Nguyên, Lý Nguyên vội vàng gật đau liên hệ người.
Chỉ trong chớp mắt, quân đoàn tiêu tốn 10 nám của Xuyên Vương bị Diệp Phàm giết gần hết, bao gồm cả đám cao thủ võ đạo do ông ta mới đến!
Lúc này, Diệp Phàm cầm đoản kiếm, đâng đằng sát khí, bước từng bước Vê phía Đoạn Thiên Bằng.
“Tùy Phong, giữ hắn lại!”
Xuyên Vương nhìn chằm chằm Đoạn Thiên Băng, ra lệnh.
Một trận gió thối qua.
Một bóng người mặc đồ xanh xuất hiện bên cạnh Đoạn Thiên Bằng muốn bắt cóc ông ta đế uy hiếp Diệp Phàm.
Kết quả Diệp Phàm vung đoản kiếm lên, xông Vê phía người kia.
Người mặc đồ xanh biến sắc, muốn trốn tránh nhưng bị đoản kiếm đen đàm thủng người, máu bằn tung tóe, đôi mắt mở to.
Sẳc mặt của Xuyên Vương cực kỳ khó coi.
Tùy Phong là cao thủ khinh còng do ông ta mời chào, khinh còng cực nhanh, ngay cả cao thủ ngũ trọng cũng không đuối kịp, nhưng bây giờ lại bị Diệp Phàm giết chết trong nháy mẩt.
Tại sao thực lực của tên này lại khủng bố như vậy?
Diệp Phàm bước v’ê phía Đoạn Thiên Bằng, cứu ỏng ta xuống, dùng ngân châm thi triển Cửu Châm Quỷ Cốc chữa trị vết thương trong cơ thế cho ông ta.
“Chết đi!”
Quận chúa thấy Diệp Phàm tiến hành trị liệu cho Đoạn Thiên Bằng, vung roi về phía đau của Diệp Phàm.
Nếu roi này nện xuống đau, sợ rằng sẽ nát đầu ngay lặp tức!
Lúc này Hoa Hồng Đỏ xuất hiện, bắt lấy cái roi kia.
“To gan, dám đối địch với ta?”
Quận chúa trừng mắt nhìn Hoa Hồng Đỏ.
Hoa Hồng Đỏ vung tay, quận chúa bị ném ra ngoài.
“Con à!”
Xuyên Vương vội vàng vọt qua đỡ lấy con gái của mình.
Dưới sự trị liệu của Diệp Phàm, vết thương ngoài da của Đoạn Thiên Bằng đã dần kết vảy, nội thương cũng dần khôi phục.
“Cảm ơn thiếu chủ!”
Đoạn Thiên Bằng nói.
“Hoa Hồng Đỏ, chăm sóc tốt quân đoàn trưởng Đoạn!”
Diệp Phàm nói xong, nhìn về phía ba con
Xuyên Vương.
“Mấy người muốn chết kiểu gì?”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Muốn giết ta?”
Xuyên Vương nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Ông và con gái ông đều đáng chết!”
Diệp Phàm lạnh nhạt vò tình nói.
Đối với Diệp Phàm, có thế động vào hăn, nhưng động vào người của hắn, chết!
ớ trong lòng Diệp Phàm, Đoạn Thiên Bằng là trưởng bối của hắn, khòng ai được phép động đến!
Xuyên Vương lạnh lùng nói: “Muốn giết ta, còn non lắm!”
Diệp Phàm lao về phía Xuyên Vương.
“Xuyên Tương Tứ Qủy!”
Xuyên Vương kêu lên.
Giây tiếp theo, bốn bóng người xuất hiện từ bốn hướng vọt về phía Diệp Phàm.
Bốn bóng người này như bóng ma, tốc độ cực nhanh.
Sức chiến đấu của bọn họ cũng cực mạnh, toàn bộ đều trên Địa cảnh ngũ trọng.
Bốn người này lién thủ tạo thành một trận pháp công kích áp chế Diệp Phàm.
Ngay cả cao thủ Địa cảnh cửu trọng cũng khó cản được một đòn này của họ!
Xuyên Tương Tứ Qủy là át chủ bài lớn nhất của Xuyên vương phủ, được ông ta mời từ một thế lực siêu cấp đến báo vệ vương phủ!
Đối mặt với bốn người này, Diệp Phàm vẫn lạnh nhạt thờơ.
Diệp Phàm tung ra bốn quyền liên tiếp, va chạm với bốn người này, đánh bay bọn họ.
Diệp Phàm đang định lao về phía một người trong đó, người kia lại biến mất, giống như đối phương thật sự là quỷ hồn, không có thật thể!
Diệp Phàm tấn công mấy lần nhưng đều thất bại.
Bốn người này thật sự giống như quỷ hồn, không bẩt được, giống như không tồn tại.
Thấy vậy Xuyên Vương thầm thờ phào nhẹ nhõm, liếc nhìn về phía Xuyên Tương Tứ Qủy: “Giết hắn!”
Xuyên Vương vừa ra lệnh, Xuyên Tương Tứ Qủy lại biến mất.
Giây tiếp theo, bọn họ xuất hiện trén đỉnh đau của Diệp Phàm, thi triến đạo ấn tô’ hợp thành một đạo ấn pháp tối tãm như quỷ ấn, đánh v’ê phía Diệp Phàm!
Ầm!
Diệp Phàm vung quyền, va chạm với đòn tấn công của bốn người này.
Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!
Xuyên Tương Tứ Qủy tập thể hộc máu, bay ra ngoài, nện trẽn mặt đất, thống khổ kêu rên.
“Không phải rất giỏi trốn sao?”
“Hiện tại tòi muốn nhìn xem mấy người trốn kiếu gì!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
Nói xong, hắn vung tay lên, bắn ra bốn ngâm châm.
Xuyên Tương Tứ Qủy muốn tránh lại không thể động đậy, trơ mắt nhìn ngân châm chui vào trong cơ thể.
Bốn người này tử vong tại chổ, mắt trừng to, tràn ngập không cam lòng!
Xuyên Vương thấy Xuyên Tương Tứ Qủy đã chết, sẳc mặt cực kỳ khó coi.
“Ngươi có thể giết dược Xuyên Tương Tứ
Qủy, ngươi cũng biết bọn họ đến từ nơi đó?’
Xuyên Vương lạnh lùng nói.
“Không muốn biết!”
Diệp Phàm lạnh nhạt vò tình nói, hắn tiếp tục đi về phía Xuyên Vương và quặn chúa.
“Người trẻ tuổi, đừng xúc động, nếu cậu giết Xuyên Vương và quận chúa, cậu sẽ phạm phải tội nặng”
“Đến lúc đó cậu sẽ không còn chỗ dung thân, thậm chí cho dù chiến thần Thiên Sách rời núi cũng khòng giữ nổi cậu!”
“Cậu phải suy nghĩ cấn thận!”
Lý Nguyên hét lớn.
Nghe thấy vậy, Diệp Phàm vần không dừng lại, tiếp tục đi đến.
Hắn đi đến trước mặt Xuyên Vương và quận chúa, một tay bóp cố một người, nhấc bốn đòi ba con này lén cao.
Hai người bọn họ không ngừng giãy giụa, sắc mặt nghẹn đỏ, hít thở không thòng.
Lý Nguyên thấy vặy, cả người run lên.
Nếu Xuyên Vương và quận chúa chết ở đây, toàn bộ quận Thiên Thục sẽ bị đảo loạn, õng ta cũng không giữ nối chức quặn thủ!
“Thiếu chủ, xin hãy nương tay!”
Đoạn Thiên Băng kéu lên.
“Quân đoàn trưởng Đoạn, hai người bọn họ hại ông, đáng chết!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Thiếu chù, tòi không sao, thả bọn họ đi.”
“Tỏi không muốn liên lụy đến thiếu chủ, nếu không tòi vĩnh viễn không thế yên lòng!”
Đoạn Thiên Bằng liếc nhìn hai ba con Xuyên Vương, nói với Diệp Phàm.
“Óng đừng lo liên lụy tòi!”
“Thiếu chủ, thôi!”
Đoạn Thiên Bâng lắc đau.
“Được!”
Diệp Phàm gật đâu, nhìn về phía hai ba con Xuyên Vương: “Nể mặt quân đoàn trưởng Đoạn, hòm nay tòi tha cho các người một mạng!”
Nói xong hân vứt hai ba con này xuống đất.
“Chúng ta đi!”
Diệp Phàm nói xong, quay người rời đi.
“Tên khốn, ngươi lợi hại thì sao chú? Còn không phải không dám giết ta!”
“Chờ đó, ta sẽ không buông tha cho các ngươi!”
Quận chúa nhìn Diệp Phàm, kiêu căng ngạo mạn hét lên.
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn về phía quận chúa.