Chương 259 Xông vào vương phủ
Chương 259: Xông vào vương phủ!
Xuyên vương phủ nâm ở phía Đòng Thục Châu, diện tích mấy ngàn mẫu.
Xuyên vương phủ được thiết kế như một vương phú thời cố đại, vỏ cùng huy hoàng xa hoa!
Lấy Xuyên vương phủ làm trung tâm, phạm vi mười dặm xung quanh đều là cấm địa, đều có thủ vệ vương phù canh gác, người thường khòng được tự tiện đến gần.
Làm một trong tám vương gia của Long quốc, Xuyên vương phủ là Hoàng đế ở quận Thiên Thục.
Rất nhanh, một chiếc xe lao đến khu vực cấm của Xuyên vương phủ với tốc độ tia chớp.
“Dừng xe!”
Một đám thủ vệ xông ra, tay cầm vũ khí chăn trước chiếc xe này.
Kết quả tốc độ của chiếc xe này không hề giảm, ngược lại còn tăng tốc, đâm bay đám thủ vệ này, tất cá dều chết thảm!
Ngồi trong xe này là Diệp Phàm và Hoa Hồng Đỏ.
Diệp Phàm lái xe, Hoa Hồng Đỏ chỉ đường!
“Thiếu chủ, có cân tôi triệu tặp toàn bộ nhân viên Bách Hoa Lâu quận Thiên Thục đến không?”
Hoa Hồng Đỏ nói.
“Không cần!”
“Đây là chuyện của tòi, không cần liên lụy đến Bách Hoa Lâu!”
Diệp Phàm lạnh lùng quát.
“Thiếu chủ, Xuyên Vương là tước vị được triều đình ban cho, hơn nữa õng ta có rất nhiều mòn sinh, ngay cả mấy tướng íĩnh ở chiến khu phía Tây cũng là mòn sinh của Xuyên Vương, quân chủ quân Thiên Lang đóng tại khu vực Tây Nam có quan hệ rất tốt với Xuyên Vương,
chúng ta…”
Hoa Hồng Đỏ nhắc nhở Diệp Phàm.
Cõ ta biết rõ mục đích Tân này của Diệp Phàm, muốn xốc loạn Xuyên vương phủ, hậu quả của việc này cực kỳ nghiêm trọng, ngay cả Hoa Hồng Đỏ cũng không khiêng được!
Bởi vậy cò ta không thể không nói rõ tính nghiêm trọng của việc này cho Diệp Phàm!
Nhưng cò ta còn chưa nói xong đã bị Diệp Phàm ngắt lời.
“Tòi biết cò lo lắng, nếu cỏ sợ hãi, bây giờ có thể xuống xe!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
Hoa Hồng Đỏ mỉm cười nói: “Thiếu chủ không cần sợ thì tôi còn sợ gì!”
Cùng lúc đó trong Xuyên vương phủ.
Một người bị trói trên cột, trên người chồng chất vết thương, máu tươi đầm đìa.
Người này là Đoạn Thiên Bằng, quân đoàn trưởng quân đoàn 6 của quân Thiên Sách!
Quận chúa Xuyên vương phủ đang không ngừng vung roi quất lên người Đoạn Thiên Băng, phát tiết lửa giận!
Cách đó không xa, Xuyên Vương đang ngồi uống trà, Lý Nguyên cung kính đứng một bén!
Một người vội vã đi vào, quỳ xuống nói: “Bấm vương gia, bên ngoài truyền tín có một chiếc xe đang xông qua trạm kiếm soát, lao thắng vào vương phủ!”
Lý Nguyên nói: “Vương gia, có lẽ thằng nhãi kia đến!”
“Lá gan rất lớn.”
“Xem ra tên nhóc đó và Đoạn Thiên Bâng quen biết nhau.”
Xuyên Vương lạnh nhạt nói.
“Cuối cùng tên khốn kia cũng đến!”
“Con muốn băm xác tên đó thành vạn mánh!”
Quận chúa lạnh lùng quát to.
“Nếu mấy người dám động vào thiếu chủ, quân Thiên Sách sẽ không buông tha cho các người!”
Đoạn Thiên Bằng ngấng đầu nói.
“Quân Thiên Sách?”
“Tên đó và quân Thiên Sách có quan hệ gì?”
Lý Nguyên nhíu mày, hỏi Đoạn Thiên Bằng.
“Ngài ấy chính là đệ tử của quân chủ quân Thiên Sách, mấy người dám động vào ngài ấy, quân Thiên Sách sẽ bắt các người trả giá!”
Đoạn Thiên Bằng hét lớn.
Nghe vậy Lý Nguyên biến săc, vò cùng khiếp sợ.
Xuyên Vương nhíu mày, ánh mắt lóe lên.
“Không ngờ hằn ta lại là đệ tử của chiến thần Thiên Sách!”
“Không phải chiến thần Thiên Sách đã chết từ lâu rồi sao?”
Lý Nguyên nói.
“Quân chủ anh dũng thần võ, sao có thế chết được?”
“Mấy người dám động vào đệ tử của quân chủ, chờ hối hận đi!”
Đoạn Thiên Bâng lạnh nhạt nói.
Bốp!!!
Quận chúa vung roi quất lẽn người Đoạn Thiên Bằng, da tróc thịt bong, lộ ra xương trắng.
“Đệ tử quân Thiên Sách thì sao? Ba ta còn là vương gia kìa!”
Quặn chúa khinh thường nói.
“Vương gia…”
Lý Nguyên lo lắng nhìn về phía Xuyên
Vương.
“Sợ cái gì?”
“Con gái của ta nói đúng, hắn ta là đệ tử của chiến thần Thiên Sách thì sao?”
“Không lẽ bổn vương còn thua kém chiến thần Thiên Sách?”
Xuyên Vương uy nghiêm quát.
Lý Nguyên run lẽn, cúi người nói: “Vương gia mạnh hơn chiến thần Thiên Sách kia rất nhiều!”
“Thời đại của chiến thần Thiên Sách đã hết, hơn nữa chiến thân Thiên Sách dám xuất hiện, có rất nhiều người đuổi giết õng ta, cho dù ta giết đệ tử của õng ta thì ông ta có thể làm gì được ta?”
Xuyên Vương khinh thường nói: “Còn quân Thiên Sách, ha hả!”
“Sợ râng 1 tháng sau Long quốc sẽ không còn ba chữ quân Thiên Sách nữa, còn muốn đối
phó với ta, nằm mơ giữa ban ngày!”
Lý Nguyên nghe Xuyên Vương nói vậy cũng dần bình tĩnh lại.
“Nghe thấy không?”
“Hõm nay không ai có thể cứu được thiếu chủ của ngươi, ta sẽ làm ngươi chính mắt nhìn thấy thiếu chủ của ngươi chết trong tay ta!”
Quận chúa ác độc nói, không ngừng vung roi đánh lên người Đoạn Thiên Bằng, đánh đến mức ông ta không ngửng hộc máu, hơi thở thoi thóp!
Ầm!
Lúc này cánh cửa mạ vàng của Xuyên vương phủ dập nát, mảnh vụn văng khắp nơi.
Một đám thủ vệ bay vào, nện mạnh trên mặt đất, hộc máu bỏ mình!
Diệp Phàm cầm thanh kiếm ngăn màu đen, dâng dâng sát khí đi đến, Hoa Hồng Đỏ theo sát phía sau!
Đám người Xuyên Vương, Lý Nguyên, quận chúa nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Cuối cùng cũng đến!”
Quặn chúa thấy Diệp Phàm xuất hiện, lạnh lùng quát to.
Diệp Phàm nhìn thấy quận chúa cầm roi, lại nhìn thấy Đoạn Thiên Bằng bị trói trên cột, vết thương chồng chất, máu tươi đầm đìa, đồng tử co rụt lại, trong mắt lóe lên sát ý vò tận.
“Đáng chết!”
Diệp Phàm nhìn chằm chằm quận chúa, hai mắt đỏ đặm, găn tửng chữ một.
Lời của hẳn truyền vào trong tai của quận chúa, cả người vô thức run lên, tim đập nhanh, cảm thấy hít thở không thông.
Lúc này, mấy ngàn quân quặn vệ của Xuyên vương phủ xông đến, bọn họ cầm súng ống chĩa thẳng vào Diệp Phàm!
“Thiếu chù, đi nhanh đi!”
Đoạn Thiên Bằng thoi thóp nói.
“Thằng ranh, mày là người đã đánh con gái tao?”
“Có vài phần gan dạ sáng suốt, quả nhiên là đệ tử của chiến thần Thiên Sách!”
Xuyên Vương đứng dậy, uy nghiêm nói!
“Tất cả các người đều đáng chết!”
Diệp Phàm lao thắng về phía Đoạn Thiên Bằng.
“Lập tức chịu trói, nếu không đừng trách tao không khách khí!”
Lý Nguyên chỉ tay vào Diệp Phàm, quát to.
Diệp Phàm như không nghe thấy đối phương nói gì, tiếp tục đi về phía Đoạn Thiên Bằng.
“Nổ súng!”
Lý Nguyên hét lên.
Đùng đùng đùng!!!
Mấy ngàn chiến sĩ quân quận vệ bóp cò súng, vò số viên đạn bắn về phía Diệp Phàm, muốn bằn hằn thành tố ong vò vẽ.
Nhưng những viên đạn đó cách Diệp Phàm lem thì đều dừng lại.
Diệp Phàm bùng nổ một kình khí khủng bố, những vién đạn đó quay ngược lại, bân ngược về phía đám quân quận vệ kia.
Phụt phụt phụt!
Chỉ trong nháy mắt, mấy ngàn quân quặn vệ đã bị viên đạn bắn thành cái sàng, ngã xuống đất, máu tươi chảy ròng ròng!
Lý Nguyên biến sắc, cả người chấn động mắt dại ra.
Ngay cả quận chúa cũng bị dọa ngây người.
Xuyên Vương vung tay lên, lại có 3000 chiến sĩ mặc chiến giáp, tay cầm trường đao xông ra.
3000 người này tản ra khí thê’ sắc bén, đều là người đã được huấn luyện, tất cả đều là võ giả, còn có không ít cao thủ cửu trọng Nhân cảnh hoặc Bán Bộ Huyền cảnh!
“Bọn họ…”
Lý Nguyên kinh sợ thốt lẽn.
“Bọn họ là quân đoàn Xuyên vương phủ do ta hao tâm tốn sức tiéu phí suốt 10 năm đế bồi dưỡng!”
“10 năm mài kiếm, hòm nay là lúc kiểm tra thành quả!”
“Giết!”
Xuyên Vương lạnh nhạt nói.
Ngay lập tức 3000 chiến sĩ Xuyén vương phủ cầm vũ khí lao về phía Diệp Phàm.
3000 người cũng lên nhưng lại không hề hỗn loạn, bọn họ tạo thành một trận hình, tấn công Diệp Phàm!
Hiển nhiên Xuyên Vương tốn không ít công sức đế chế tạo ra quân đoàn này!
Nhưng cho dù bọn họ có mạnh đến thế nào, đứng trước mặt Diệp Phàm đều là con kiến!
Diệp Phàm cầm kiếm ngắn màu đen lao vào trong đội ngũ 3000 người này, mở ra cuộc tàn sát.