Chương 257 Diệp Phàm khinh thường
Chương 257: Diệp Phàm khinh thường!
Trong lúc nhất thời, người cúa ba đại thê’ gia Y đạo và Y Các với câ đại diện Y đạo cùa các nước khác đều nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt bất mãn.
‘ Người trẻ tuổi, cuồng vọng quá mức cũng không phải là chuyện tốt!”
Đại trưởng lão của Y Các nhìn Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Tôi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi!”
Diệp Phàm không cho là đúng, nói.
“Hừ, nếu thằng nhãi nhà cậu có bán lĩnh thl làm thử coi, đừng có đứng đây chỉ tay năm ngón như vậy, định lừa ai chứ?”
Đường Thiên Phong nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng hừ một tiếng.
Không ít người bât đầu chế giều Diệp Phàm, câm thấy hẳn chí đang giâ vờ giả vịt, hoàn toàn không có bân lĩnh gì hết.
Nhưng Diệp Phàm lại cháng bị ảnh hưởng máy may, chí đứng đó láng lặng nhìn.
Châng bao lâu sau, hơn mười phút đã trôi qua.
Đột nhiên một tiếng kêu to truyền tới: “Mau nhìn xem, hình như bệnh tình của bệnh nhân kia khống chế được rồi kìa!”
Ánh mât mọi người quét về phía bệnh nhân mà đệ tử của các chủ Y Các – Thanh Vân đã điều trị.
Bệnh nhân kia bị mâc chứng hôi thối hiếm thấy, toàn thân thối võ cùng, khó có thế trị tận gốc.
Nhưng hôm nay dưới sự điều trị của Thanh Vân, mặc dù chứng bệnh hôi thối kỳ lạ của đối phương vẩn chưa được trị dứt điểm, nhưng mùi thối trẽn người đã giâm bớt không ít, đạt tới mức độ có thể làm cho người ta chấp nhận được.
“Vần là đại sư huynh lợi hại, không giống như vài người chi biết khoác lác!”
Đám đệ tứ cúa Y Các nhao nhao nhìn Thanh vân bầng ánh mắt sùng bái, thuận tiện đạp cho Diệp Phàm một phát.
(*) ý là nâng người này lên hạ người kia xuống, câu trước khen người này câu sau đâm chọc chửi xéo người kia.
Tiếp theo, đám người Đường Thiên Thần, con cháu của ba đại thê’ gia Y đạo và hai đệ tử của Quỷ Cốc đều lần lượt trị liệu xong.
Mà dưới sự điều trị của bọn họ, triệu chứng của mấy bệnh nhân kia đều giâm bớt không ít và đã được khống chế.
Vê phần tình trạng của bệnh nhân mà ba đại đệ tử phái m Dương, Vu Môn và Bà Sa Môn đã trị liệu cũng nhanh chóng chuyển biến tốt, mặc dù chưa triệt được tận gốc nhưng cũng đã khống chế được phần nào!
Một màn này làm cho đám đại sư Y đạo ở đây rung động không thói.
Với bệnh tình cúa mười người này, phần lớn y giá ớ đây đ’êu phái bó tay chịu chết, mà mấy người Thanh Vân lại có thế khống chế bệnh tình cùa mười người này hơn nữa còn giâm bớt, không thể không nói y thuật của bọn họ rất mạnh.
Chù yếu nhất chính là bọn họ còn đều chưa đầy ba mươi tuổi mà y thuật đã mạnh đến nhường đó rồi, đúng là yêu nghiệt mà!
Trong các trận so tài Y đạo trước đây, yêu nghiệt như vậy chi xuất hiện cùng lấm là một đến hai người, hòm nay lại xuất hiện một phát mười người lận, quá thực đúng là thần tiên đánh nhau!
Nhưng ngay khi mọi người đang chấn động trước y thuật cao siêu của đám Thanh Vân, Đường Thiên Thần, một câu nói của Diệp Phàm đã làm cho bầu không khí tại hiện trường khựng lại!
“Mấy người chi có chút bán lĩnh này thôi à?“
Diệp Phàm vừa nói ra những lời này, sâc mặt cúa mọi người lập tức thay đổi.
Ánh mât của bọn họ tức khâc liếc về phía Diệp Phàm, lộ ra vẻ khiếp sợ.
Người này lại dám khiêu khích mấy yêu nghiệt Y đạo này ư, cũng điên cuồng quá rồi đó!
“Nhãi con, cậu nói cái gì đó?’
Đường Thiên Phong lập tức bất mãn chỉ vào Diệp Phàm quát.
Đường Thiên Thần, Thanh Vân, con cháu của ba đại thế gia Y đạo, đệ tử của phái m Dương, Vu Môn, Bà Sa Mòn đều liếc mât nhìn về phía Diệp Phàm, trong mất có không thế tin nổi, có bất mãn, thậm chí còn có cá tức giận.
“Chàng lẽ vi. còng từ này có thế chữa trị tốt hơn bọn tôi ư?”
Một vị y giâ trê tuổi của Tiết gia – một trong ba đại thế gia Y đạo, nhìn Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Với y thuật này của mấy người mà còn đến tham
gia thi đấu à!’
Diệp Phàm bĩu mỏi, khinh thường nói.
“Có bân lĩnh thì anh làm thử xem!”
Nhất thời có không ít người nhao nhao chỉ vào Diệp Phàm, gào to.
“Hôm nay tôi sẽ cho mấy người được chiêm ngưỡng cái gl mới gọi là y thuật thực sự.”
Diệp Phàm lâc đầu, phun ra một câu.
Hân nói xong thì vung ngón tay lẽn, mười cây ngân châm lập tức lao vút ra ngoài, đâm tháng vào huyệt vị nào đó cúa mười bệnh nhân này một cách chuấn xác không sai một ly.
Cảnh tượng này đã khiến cho đám y giã tré tuổi và các đại sư giáo sưY đạo đều phái giật mình kinh hãi.
Thuật châm cứu, không phái là phương pháp trị liệu mới lạ gì.
Nhưng cách xa tận mấy mét mà lại có thế ghim ngán châm vào huyệt vị trẽn cơ thế người một cách chính xác, hơn nữa còn là mười cây ngân châm đồng thời ghim vào các huyệt vị khác nhau của những người khác nhau, đây không phải là chuyện mà ai cũng có thể làm được!
Chiêu thức ghim ngân châm vào huyệt từ khoáng cách xa này, ở đây không ai có thế làm được!
Người đần ông trung niên dẫn đ’âu Quỷ Cốc nhìn chiêu thức đó của Diệp Phàm, nheo mât lại, chợt cổ câm giác quen thuộc!
Nhưng rất nhanh sau đó, chuyện khiến người ta càng khiếp sợ hơn đã xãy ra.
Theo mười cây ngân châm cũa Diệp Phàm đâm vào cơ thế của mười bệnh nhân này, triệu chứng bệnh của mười bệnh nhân này đang nhanh chóng biến mất.
Mùi thối trên người bệnh nhân mấc chứng hòi thối đó lập tức biến mất không còn sót lại chút gì, không còn chút hôi thối nào nữa.
Có bệnh nhân bị thối rữa khắp người, chổ thối rữa trên cơ thể đang nhanh chóng khép lại với tốc độ có thể nhìn thấy bâng mât thường, cuối cùng đã khôi phục bình thường.
Trước đó, mười bệnh nhân này dưới sự điều trị của Thanh Vân thì triệu chứng chi mới được giám bớt và khống chế, nhưng sau khi bị ngán châm của Diệp Phàm ghim vào người, cơ thế của bọn họ đã hoàn toàn khôi phục bình thường, những chứng bệnh kỳ lạ đặc biệt kia đ’êu biến mất toàn bộ.
Chẩng bao lâu, mười bệnh nhân này đã bình thường trở lại giống như người binh thường.
“Chuyện này…”
Thời khâc này, các giáo sư đại sư thiên tài trong giới y học kia đều kinh hãi trợn mât há hốc mồm, lộ ra ánh mât khó có thế tin được.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ Diệp Phàm chi lấy ra mười cây ngán châm đâm vào huyệt vị nào đó, lại có thế khiến cho mười bệnh nhân này khôi phục bình thường, đây quá thật là kỳ tích trong kỳ tích!
Giờ phút này, đám y sư, giáo sư, mấy người chức cao vọng trọng cúa giới y học tựa như thấy được thân tích, cá đám đều kích động đến mức toàn thân run hết cả lên.
“Đỉnh quá rồi đó, đây không phải là y thuật nữa, phái là tiên thuật mới đúng!”
Một vị đại sư trong giới y học kích động đến mức ngay cá nói cũng nói không xong, ánh mât nhìn châm chằm vảo Diệp Phàm, tràn ngập sự sùng bái.
Thanh Ván, Đường Thiên Thần và mười y giâ thiên tài, giờ phút này cũng đều bị chấn động không nói lên lời.
Biên Mục và một đám trường lão Y Các đều sốc toàn tập nhìn Diệp Phàm.
Trong số những người ớ đây cũng chỉ có mấy người Hoa n, Vương ngự y, Khương Vân Hi là tương đối bình tĩnh, dù sao bọn họ cũng đã được chứng kiến y thuật thần kỳ của Diệp Phàm rồi!
“Thấy chưa, đây mới gọi là thân y!”
Lúc này Lý Tử Huyên nhìn mấy đệ tử Y Các vừa chế giễu Diệp Phàm, vẻ mặt đâc ý hừ một tiếng.
Mà mấy đệ tử của Y Các nhìn thấy y thuật của Diệp Phàm, nhất thời câm thấy xấu hố không có cái lỗ nào đế chui xuống, mặt bị vả bôm bốp!
Bọn họ hoàn toàn không ngờ, y thuật của người này lại mạnh đến đáng sợ như vậy!
“Diệp thần y, quá nhiên danh bất hư truyền, đúng là gánh được cái danh thần y này!”
Các chủ của Y Các – Biên Mục nhìn Diệp Phàm, câm thán nói.
Hiện giờ mọi người đều không có bất kỳ ý kiến nào đối với việc Diệp Phàm được xưng là thần y.
Chỉ cần một chiêu này của hân, đủ để xưng là thần y rồi!
Mười y giá thiên tài kia mà so với hán, lập tức trô nên yếu hơn hần!
Các đại y giâ nước ngoài đều nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt sùng bái.
Vê phần người cúa m Dương Phái, Vu Món và Bà Sa Môn thl trong mầt đều hiện lên ánh sáng lạnh, nhln châm chằm Diệp Phàm.
Mà người của ba đại thế gia Y đạo nhìn Diệp Phàm, ánh mât không ngừng lóe lên.
‘ Trận đấu kết thúc rồi đúng không?”
Ánh mất Diệp Phàm quét v’ê phía Hoa n.
“Kết thúc fôi!’
Hoa n tươi cười phun ra một câu:
Ngay khi ông ấy muốn tuyên bố kết quá cúa trận đấu lần này, đột nhiên một giọng nói âm trầm truyền đến từ bên ngoài.
“Đường đường là một trận so tài Y đạo mà chỉ so những cái này, sao có thế bộc lộ hết y thuật của mấy người?”
“Hay là đế bán tỏng chú ra đề thi cho mấy người đi!”
Cùng với giọng nói âm trâm đó truyền đến, hiện trường đột nhiên xuất hiện một tâng khói mù màu đen, tràn ngập mồi một ngóc ngách.
“Không hay rồi, là khí độc!”
“Mọi người cấn thận!”
Sắc mặt Hoa n và Biên Mục chìm xuống, lập tức kêu lên.
Nhưng giờ phút này đã có không ít người bị trúng khí độc này, ngã lán ra đất, chết ngay tại chổ!
Cùng với khí độc khúng khiếp này, tòng chú cúa Độc Tông – Kháu Thiên Nhận dẩn theo một đám cường giá Độc Tòng xuất hiện.
“Là người của Độc Tông!”
“Bọn họ vẩn chưa bị diệt sạch!”
Người Quý Cốc thấy Độc Tòng xuất hiện, khiếp sợ nói.
“Mau ăn đan TỊ Độc này đi!”
Ngay sau đó, một đệ tử của Quỷ Cốc lấy ra một đống đan dược đưa cho những người khác.
Đường Thiên Thân, Thanh vân, người cúa ba đại thế gia Y đạo và phái m Dương cùng các thế lực lớn đều bẳt đ‘âu dùng các loại phương pháp đế giải độc.
“Độc Tông, rốt cuộc cũng tới!’
Diệp Phàm liếc mât nhìn Khâu Thiên Nhận một cái, cười lạnh.
“Không phải Độc Tòng đã bị Quỷ Cốc tiêu diệt rồi sao? Sao vần còn sống thế!”
Mấy vị trưởng lão cùa Y Các vừa chống chọi với khí độc, vừa nghiêm trọng nổi.
“Người của Quỷ Cốc!”
Ánh mất Khâu Thiên Nhận liếc về phía đám đệ tứ cùa Quỷ Cốc, trong mât lóe lẻn sát ý lạnh lẽo.
“Năm đó Quỷ Cốc chúng mày diệt Độc Tông của tao, hôm nay bân tông chủ sẽ đòi lại món nợ máu này!’
“Người Quỷ Cốc chúng mày, đ’êu phái chết!!!’
Khâu Thiên Nhận đằng đằng sát khí quát.
Tức khắc, khí độc đáng sợ kia điên cuồng lao v’ê phía đám đệ tử của Quỷ Cốc, muốn cẳn nuốt bọn họ.
“Tông chù của Độc Tông phải không, ông có thể đi cùng với con trai của ông!”
Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh như băng quanh quấn bên tai Khâu Thiên Nhận.