Chương 256 Trong mắt tôi, các người đều là rác rưởi
- Trang Chủ
- Nhất Thế Thần Vương - Diệp Phàm (FULL)
- Chương 256 Trong mắt tôi, các người đều là rác rưởi
Chương 256: Trong mắt tôi, các người đều là rác rưởi!
‘ Nhà họ Tôn, nhà họ Lý, nhà họ Tiết!”
“Người của ba thế gia Y đạo Hạnh Lâm Giới cũng đến rồi!”
Thấy ba nhóm người này xuất hiện, Hoa Ản không giấu được biếu cảm kinh ngạc.
Hạnh Lâm Giới là tên khác cúa giới y học Long Quốc thời cố đại.
Mặc dù hiện nay Long Quốc đã trở thành xã hội hiện đại, nhưng Hạnh Lâm Giới vẫn luôn tồn tại giống như giới Võ đạo.
Chỉ có điều bọn họ giống với thế lực giới Võ đạo, đêu sống ấn dật, rất ít hiện thế.
Nhưng chắc chân là y thuật cúa thế lực Y đạo Hạnh Lâm Giới cao siêu hơn y thuật hiện đại rất nhiều. Tất nhiều sách thuốc cố thất truyền cúa Long Quốc chí có thế tìm thấy ở Hạnh Lâm Giới.
Ba nhóm người này là người của ba thế gia Y đạo truyền thừa lâu đời của Hạnh Lâm Giới.
Đây cũng là lần đâu tiên ba thế gia Y đạo chính thức xuất hiện một cách công khai, vì vậy không cổ nhiều người biết bọn họ, chỉ có Hoa Ân và Biên Mục nhận ra.
■’Không ngờ ngay cá người của Hạnh Lâm Giới cũng tới. Cuộc thi Y đạo ngày hôm nay náo nhiệt thật đấy!’
Biên Mục mím cười nói.
“Vậy thì phái cám ơn mấy món chí báo mà các chú Biên cung cấp, nếu không sẽ không thu hút nhiều người tới đây như vậy!”
Hoa Ân hờ hững cất lời.
Nói xong ỏng ấy bước đến chào hỏi người cúa ba thế gia Y đạo.
“Quỷ Cốc đến!”
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
Người của ba thế gia, người của Y Các, người của Đường môn, thậm chí thầy thuốc cúa các quốc gia khác đêu trở nên nghiêm túc, đông loạt đưa mầt nhìn.
Chỉ thấy một đám người đi vào, ai nấy đều mặc trang phục đặc biệt. Đây chính là đệ tử Quỷ Cốc!
Bởi vì năm đó danh tiếng cúa Y Thánh Quỷ Cốc cực cao, dần đến danh tiếng cúa Quý Cốc cũng cực kỳ vang dội.
Nhưng kể từ khi Y Thánh Quỷ Cốc biến mất, đệ tử Quỳ Cốc chưa từng xuất hiện. Hòm nay người cùa Quỷ Cốc tới tất nhiên khiến mọi người kinh ngạc.
“Các người là người cúa Quý Cốc ư?”
Không đợi những người khác lên tiếng, một người đàn ông tóc vàng, mặt mày lạnh lùng kiêu ngạo đã bước ra, chỉ vào đám người Quỷ Cốc và hỏi.
“Hả?”
Đám đệ tử Quỷ Cốc sửng sốt nhìn người này.
Dần đ’âu Quỷ Cốc là một người đàn ông trung niên mặc đồ đen, người này hỏi: “Cậu là?”
“Tôi là Tel, nghiên cứu sinh sau tiến sĩtrẻ tuổi nhất Viện V học hoàng gia vương quốc Anh. Nghe nói y thuật của Quỷ Cốc các ỏng rất lợi hại, hôm nay gặp nhau, vừa hay tôi muốn chỉ giáo!”
Tel nhìn đệ tứ Quý Cốc với vẽ kiêu ngạo, buông lời khiêu khích.
“Chỉ bâng anh mà cũng muốn đấu y thuật với Quỷ Cốc chúng tôi?”
Một đệ tử Quỷ Cốc nói bâng giọng điệu khinh thường.
“Tôi thì làm sao?”
“Tôi chính là nghiên cứu sinh sau tiến sĩ trê tuổi nhất Viện Y học hoàng gia vương quốc Anh.”
“Mười ba tuổi tòi đã được Viện Y học hoàng gia vương quốc Anh đặc cách tuyển chọn.”
“Mười bây tuổi tham gia vào dự án nghiên cứu y học đỉnh cấp quốc tế, nhận được giải thưởng y học đỉnh cấp quốc tế.”
“Hai mươi tuổi có luận văn y học được phát hành trên The Lancet, tuần san y học đỉnh cấp vương quốc Anh.”
“Hai mươi lẩm tuổi, nữ hoàng Anh đích thân gặp tòi tại cung điện Buckingham và trao tặng huân chương kỵ sĩ, trớ thành người đoạt giái huân chương kỵ sĩ trê nhất trong lịch sứ vương quốc Anh.”
Tel vò cùng kiêu ngạo nói về thành tựu và vinh quang của mình.
Mọi người nghe Tel nói xong đều lộ vé chấn động.
Bọn họ không ngờ đối phương còn trẻ mà lại có thành tựu huy hoàng như vậy.
Đây đúng là thiên tài trong thiên tài!
Chỉ riêng thành tựu này thôi cũng đủ hạ gục người cùng thế hệ, thậm chí cây đa cây đề trong giới y học nhìn thấy cũng phải tự ti mặc câm!
Một đám thầy thuốc trẻ tuổi và lớn tuối ở đảy đều bị đả kích trước thành tựu của Tel.
Đúng là người so với người phải tức chết!
“Bây giờ anh đã câm thấy tòi có tư cách đấu y thuật với Quỷ Cốc các anh chưa?”
Tel nhìn vị đệ tử Quỷ Cốc trẻ tuổi kia, lạnh lùng quát. Sau đó, anh ta đưa mầt nhìn tất cá mọi người có mặt ớ đây, lạnh giọng nói: “Nói thật là trong mắt tôi, các ngươi đều là rác rưới, không xứng đánh đồng với tôi!”
Nghe thấy câu nói khinh bi tập thế này của Tel, mọi người đều thầm thấy kinh ngạc, cũng hơi tức giận, nhưng không thế phản bác!
So với Tel thì bọn họ đúng là rác rưới. Ngay câ nhị thiếu gia Đường Môn và đại đệ tứ Y Các cũng im như thóc.
“Vừa mới vào đã nghe thấy tiếng vo ve, ồn ghê!”
Đột nhiên, một giọng nói lạnh như băng vang lẽn.
Sau đó, một cây kim bạc bay vèo tới, đâm vào người Tel.
Một giây sau, Tel há miệng nhưng không nói ra lời, bị biến thành câm luôn.
Mọi người thấy vậy đêu giật mình.
Ánh mất đố dồn vào người vừa lẻn tiếng, chính là Diệp Phàm.
Diệp Phàm đi tới, vừa nhìn Tel vừa lạnh lùng hừ mũi: “Anh nói mình giỏi lâm kia mà, vậy thì chữa trị cho mình trước đi, để cho chúng tôi xem y thuật của anh giỏi cỡ nào.”
Tel há miệng, giận dữ nhìn Diệp Phàm, nhưng không nói được câu nào.
‘ Anh đã làm gì ngài Tel?”
Lúc này, người đi cùng Tel chi vào Diệp Phàm mà hét.
“Chầng phái anh ta nói những người khác là rác rưởi, không xứng đánh đồng với anh ta ư? Tôi cho anh ta cơ hội thế hiện thực lực mà.”
“Tôi tin rằng vị thiên tài y học giỏi nhất vương quốc Anh này có thế chữa khói cho mình, mớ miệng nói chuyên.”
Diệp Phàm nhìn Tel, cười khẽ.
Sau đó, hân nhìn sang đám người Quỷ Cốc: “Các anh là người Quỷ Cốc ư?”
“Đúng vậy!”
Người đàn ông dẩn đ‘âu Quỷ Cô’ gật đầu với Diệp Phàm.
Diệp Phàm lại liếc nhìn đám người này, không nói gì thêm mà đi tháng đến chổ đám Hoa Ân.
Tel trừng mât nhìn Diệp Phàm đăm đầm, nhưng không làm được gì.
“Diệp thần y!”
“Diệp thần y, cuối cùng anh cũng tới rồi!”
Khương Vân Hi và Lý Tử Huyên nhìn Diệp Phàm, rối rít chào hỏi.
Nghe cách gọi cùa hai có gái, người cùa Y Các và người của Đường Môn đều nhìn Diệp Phàm, trong đó có mấy người nhận ra Diệp Phàm, ai nấy đều kinh ngạc.
“Lại là thâng nhãi này!”
“Anh hai, tối qua chính thằng nhãi này đã cướp mất Hỏa Linh Chi nghìn năm.”
Đường Thiên Phong hừ lạnh, nói với anh hai của mình.
Lúc này, tất cá mọi người có mặt ớ đây đều đố dồn ánh mât vào Diệp Phàm.
“Cậu chính lằ Diệp thần y mà viện trưởng Hoa nhác tới? Quá nhiên phi phàm!’
Biên Mục nhìn Diệp Phàm và nói.
‘ Diệp công tứ, vị này là Biên Mục, các chủ Y Các!”
‘Các chú Biên, đây là Diệp Phàm Diệp cỏng tứ!”
Hoa Ân giới thiệu cho hai người làm quen.
Lúc này, Thôi lão và Cung lão đứng hai bên trái phải ghé vào tai Biên Mục nói thầm. Biên Mục nhìn Diệp Phàm, ánh mát lấp lóe.
“Cuộc thi Y đạo vẩn chưa bât đ’âu sao? Mau bát đâu đi, thi xong tòi còn phái v’ê với vợ!”
Diệp Phàm tháng thừng nói.
Sau đó, Hoa Ân đứng dậy, nói với mọi người: “Chào mừng các vị tới tham gia cuộc thi Y đạo thế giới lần này. Tôi là Hoa Ân trong ban tổ chức cuộc thi Y đạo lần này. Người đứng thứ nhất trong cuộc thi Y đạo lần này không chỉ nhận được tiên thường, mà còn nhận được một chí báo mà Y Các cung cấp. Chí báo này là gì, xin mời các chủ Biên nói!”
“Chí bảo này là Thần Nòng Y Điển, cuốn sách y hay nhất Long Quốc.”
Biên Mục lập tức lấy ra một cuốn sách y ố vàng tràn đầy hơi thờ cổ kính, trên đó viết bốn chữ Thần Nông Y
Điển.
“Thần Nông Y Điển?”
“Là Thần Nông Y Điến do Thần Nóng Thị biên soạn!’
Nhất thời không ít người ở đây chấn động khi nhìn thấy cuốn sách y này.
Thân Nông Thị là nhân vật thân thoại của Long Quốc thời cổ đại, y thuật cực kỳ cao siêu.
Truyền thuyết Thần Nòng nếm thứ hàng trăm loại cây cỏ đế nhận biết dược liệu trên đời được lưu truyền rộng rãi.
Đồn râng Thần Nông Thị ghi lại toàn bộ y thuật, câm ngộ và các phương thuốc thần kỳ của mình vào một cuốn sách, đó chính là cuốn Thần Nông Y Điển!
Đối với thầy thuốc mà nói, Thân Nòng Y Điển có tầm quan trọng giống như thần công tuyệt thế đối với võ giá.
Tuy nhiên, trước nay Thần Nông Y Điển chi có trong truyền thuyết, chưa có ai chân chính nhìn thấy.
Nhưng hôm nay Thần Nông Y Điển đã xuất hiện, tất nhiên khiến mọi người chấn động.
“Quâ nhiên Thần Nông Y Điển ở trong tay Y Các!”
Lúc này, trong đội ngũ nhà họ Tôn – một trong ba thế gia Y đạo Hạnh Lâm Giới, một người đàn ông trung niên nhìn châm chằm cuốn Thần Nông Y Điến trong tay Biên Mục, trong mât lóe lên tia sáng.
‘ Thần Nòng Y Điến!”
Người nhà họ Lý và người nhà họ Tiết cũng dán chặt mât vào Thần Nông Y Điển, trong mât tràn đầy hưng phấn.
Lần này ba thế gia Y đạo xuất thế là vì Thân Nóng Y Điển!
Không chỉ có các thầy thuốc Long Quốc kích động khi nhìn thấy Thần Nóng Y Điển, ngay cá các thầy thuốc nước ngoài nhìn thấy cuốn sách y này cũng lộ vê hưng phấn.
Nhưng trong những người này, Diệp Phàm lại cực kỳ bình tĩnh.
“Thl ra chí bảo này là Thần Nông Y Điển, tỏi còn tưởng cái gì!’
Diệp Phàm bĩu môi nhìn Thần Nông Y Điển, có hơi thất vọng, như thế hân không đế mât tới Thần Nòng Y Điến.
■’Diệp thần y, đây là Thần Nông Y Điển mà đại năng Thần Nông Thị đế lại đấy! Trong đó ghi lại tinh hoa Y đạo cá đời cúa ông ấy!”
Hoa Ân nhìn dáng vê cụt hứng của Diệp Phàm, bèn lên tiếng.
“Ồ!”
Diệp Phàm thì lại hờ hững đáp.
Thật sự là hân không có hứng thú với Thân Nông Y Điến, dù sao y thuật của hân chầng thua kém gì y thuật được ghi trong Thần Nông Y Điển.
‘Được rồi, mọi người đã nhìn thấy phần thưởng của người đứng đầu trong cuộc thi Y đạo lần này. Bây giờ tôi chính thức tuyên bố cuộc thi Y đạo thế giới lần này chính thức bât đầu!”
“Bây giờ xin mời tất cá các tuyến thú dự thi bước lên đăng ký, bât đầu phần thi đấu y thuật ciia cuộc thi Y đạo lần này!”
Lúc này, Hoa Ân lại lên tiếng.
Tiếp theo, các tuyển thủ Y đạo mà các quốc gia cử tới bât đ’âu lân lượt bước lèn đăng ký.
Phía Long Quốc, người của ba thế gia Y đạo, Diệp Phàm, Thanh Vân, đệ tử Thần Tinh của đại trưởng lão Y Các, nhị thiếu gia Đường Mòn và các đệ tử Quỷ Cốc lần lượt bước lên đáng ký.
Sau khi báo danh xong, Hoa Ân ra hiệu cho người bên cạnh. Không lâu sau, có mười chiếc xe đẩy được đẩy tới, trên mổi chiếc xe có một người nâm.
Mười người này vó cùng hôi thối, toàn thân thối rữa, sâc mặt tái nhợt, tóm lại là không phải người bình thường.
“Mười người này mắc các bệnh đặc biệt, việc các tuyến thú phái làm là kiếm soát bệnh tình cúa họ, thậm chí làm cho bọn họ có dấu hiệu chuyển biến tốt!”
“Trong số các vị, ai thế hiện xuất sâc nhất sẽ là người đứng đầu cuộc thi Y đạo lần này!”
Hoa Ân chì vảo mười người trên xe đấy rồinói với các thầy thuốc dự thi.
Các thầy thuốc dự thi đi tới chỗ mười người này.
Tuy nhiên, sau khi bọn họ kiếm tra bệnh tình của mười người này, ai nấy đều nhíu mày ú rũ, không nhìn ra manh mối.
Bệnh của mười người này không phải bệnh thường gặp, thậm chí có nhiều chứng bệnh mà các thầy thuốc chưa từng nghe bao giờ, càng khói cần nói chữa trị ra sao.
Nhất thời một đám thầy thuốc chìm vào suy tư.
Chốc lát sau, đại đệ từ Thanh ván của Y Các, nhị thiếu gia Đường Thiên Thân của Đường Môn, hai đệ tử Quỷ Cốc và tuyến thủ mà ba thế gia Y đạo phái ra bât đâu tiến hành điều trị, mỗi người một bệnh nhân.
Các tuyển thủ dự thi mà Phái Âm Dương của Anh Quốc, Vu Môn của Man Quốc, Bà Sa Môn của Thiên Trúc Quốc phái ra cũng chọn một bệnh nhân và tiến hành chữa trị.
Mười bệnh nhân vừa đủ chia cho mười người bọn họ.
Mà phương pháp chữa trị cùa bọn họ nhiều vô kể, khiến người ta câm thán không thòi!
Còn Diệp Phàm thì chi bình tĩnh đứng đó, vần chưa hành động.
‘ Diệp công tứ, cậu không ra tay à?”
Hoa Ân hỏi Diệp Phàm.
“Hừ, nhất định là thẳng nhãi này không biết chữa trị thế nào nên mới không ra tay, vậy mà còn tự xưng là thân y gì đó. Thật nực cười!
Lúc này, cò gái Y Các cãi nhau với Lý Tử Huyên lúc nây lập tức hừ mũi khinh bỉ.
‘ Dù sao bọn họ cũng không thế chữa khỏi cho nhóm bệnh nhân này, tôi không vội.”
“Cứ đế cho bọn họ thế hiện trước đi. Nếu không, tôi mà ra tay thl bọn họ không có cơ hội thế hiện!”
Diệp Phàm cười khẽ.
Lời nói ngông cuồng của hân lọt vào tai mọi người, khiến mọi người cực sốc.
Người này ngông quá đấy!