Chương 255 Thầy thuốc tề tựu
Chương 255: Thầy thuốc tề tựu
Thục Châu, cá trong lấn ngoài tòa nhà nào đó được một đám người canh phòng báo vệ.
Bất cứ ai ra vào đều vào phải trình giấy chứng nhận. Đây là nơi tổ chức cuộc thi Y đạo thế giới!
Lúc này, mấy trám thầy thuốc thiên tài đến từ trong và ngoài nước, cùng với các giáo sư, bậc thầy Y khoa đều tề tựu về đây. Những người này đều là nhân tài kiệt xuất trong giới Đòng Tây y!
Chỉ cần có giấy phép hành nghề y hoặc được bậc thầy y học giới thiệu là có thể tham gia cuộc thi Y đạo này.
Mà cuộc thi Y đạo còn là một cơ hội hiếm có đế nâng cao trình độ y thuật và mớ mang kiến thức.
Mỗi lần tố chức cuộc thi Y đạo sẽ có đòng đáo thầy thuốc đến dự, cho dù không giành được thử hạng cao thì cũng có thể mở mang kiến thức, thậm chí học tập y thuật cao siêu!
Trong tòa này này chia thành từng khu vực dành cho các tinh anh Y đạo cúa các quốc gia khác nhau.
Cuộc thi Y đạo lần này có khoáng hơn hai mươi quốc gia cử đại biểu đến tham dự.
Khu vực trung tâm tất nhiên là dành cho thầy thuốc của Long quốc.
Trong đó, mấy người viện trướng ngự y viện Hoa Ân, Khương Vân Hi, Lý Tử Huyên đ’êu xuất hiện ở đây.
Hứa Thanh Lai trước đây từng xích mích với Diệp Phàm và Vương ngự y cũng có mặt. Tất nhiên còn có các ngự y khác.
■’Viện trướng, ông nói xem hòm nay Diệp thần y có đến không?”
Vương ngự y lên tiếng.
Sau sự việc lần trước, Vương ngự y vò cùng kính nể Diệp Phàm!
“Yên tâm đi, cậu ấy nói sẽ đến thì nhất định sẽ đến!”
Hoa Ân đáp.
“Coi bộ các thây thuốc mà các quốc gia cứ tới lần này đều khó chơi. Nếu Diệp thần y không ra tay, e là Long Quốc chúng ta có giành được vị trí đầu!”
Một vị ngự y khác nhìn các thây thuốc được các quốc gia cử tới, nét mặt nặng nề.
“Có Diệp thần y thì lần này chúng ta nhất định có thể giành vị trí thứ nhất!”
Khương vân Hi tràn đ‘ây lòng tin.
“Thời giờ đúng là ai cũng dám gọi thần y, không sợ người ta cười rụng răng!”
Lúc này, một giọng nói mỉa mai xen lẫn coi thường vang lên.
Một đoàn người đi tới.
Bọn họ chính là người của Y Các, dẫn đầu là mấy vj trưởng lão của Y Các.
Cung lão có thù oán với Diệp Phàm và Thôi lão có mặt trong tiệc tối từ tiện tối qua đều ờ đây, ngoài ra còn có nhiều nam nữ trẻ tuổi, trong đó có hai đệ tử Y Các trước kia Diệp Phàm từng gặp.
Người vừa nói chuyện là một thanh niên lộ vẻ kiêu ngạo trong đội ngũ Y Các.
“Anh là ai mà nói nhám ớ đây?”
Lý Tử Huyên nhln thanh niên này, bất mãn hừ mũi.
“Vị này là Thần Tinh, thầy thuốc thiên tài xếp thứ hai trong thế hệ trẻ Y Các chúng tỏi!”
Người đàn ông thuộc Y Các, trước đây từng bị Diệp Phàm làm bẽ mặt, lập tức giới thiệu. Thanh niên kia vừa được giới thiệu thân phận, dáng vẻ càng kiêu ngạo hơn.
“Thây thuốc thiên tài? Thòi đi, trước mặt Diệp thần y anh ta chá là cái thá gì!”
Lý Tử Huyên phản bác ngay.
Vẻ mặt của thầy thuốc thiên tài Thần Tinh trở nên lạnh lùng, mât nhìn Lý Tử Huyên đăm đăm: “Diệp thân y mà cò vừa nhắc tới là một người tré tuổi?”
“Đúng vậy!”
Lý Tử Huyên trà lời.
“Ngay cà các chú Y Các chúng tòi cũng không dám tự xưng là thần y. Một hậu bối trẻ tuổi như anh ta mà cũng xứng được gọi là thần y?”
“Thật nực cười!”
Thần Tinh khinh miệt ra mặt, lạnh lùng quát.
“Anh…”
Lý Tử Huyên còn muốn nói gỉ đó, nhưng bị Khương Vân Hi kéo lại.
“Thấm lão, Thói lão, Cung lão, đã lâu không gặp!”
Hoa Ân cầt ngang cuộc nói chuyên cúa bọn họ, cất tiếng chào mấy vị trưởng lão Y Các.
“Viện trưởng Hoa, đã lâu không gặp!”
Một vị trường lão Y Các dần đầu đáp lại. ông ta là
Thấm Tòng văn, đại trường lão của Y Các.
“Thân Tinh, không được ăn nói lung tung!”
Thấm Tòng văn quờ trách Thân Tinh, sau đó nhìn Hoa Ân và nói: “Viện trưởng Hoa, đệ tử này của tôi thiếu lễ phép, mong ông thứ lỗi.”
“Không sao, người trẻ tuổi mà, nóng tính chút cũng là chuyện binh thường!”
Hoa Ân cười khẽ.
“Nhưng mà viện trưởng Hoa này, ông phái dạy dổ người bẽn cạnh mình đi, danh xưng thần y không phải ai cũng có thế gọi đâu!“
Thấm Tòng Ván liếc nhìn Khương Vân Hi và Lý Tử Huyên, lẽn tiếng nhấc nhở.
“Thấm lão à, hai có bé khòng nói sai, vị Diệp công tử kia quá thật đú tư cách được gọi là thân y, hơn nữa còn là lá bài tấy lớn nhất đế giới Y đạo Long Quốc chúng ta thi đấu với thầy thuốc của các quốc gia khác trong 1’ân này.
Hoa Ân nói thầng.
“Ồ, vậy ư? Thế thì lão phu cũng muốn xem rốt cuộc người như thế nào mà được viện trưởng Hoa gọi lầ thân y”
Thấm Tòng Văn trầm giọng nói.
“Cậu ấy sấp tới rồi.”
Hoa Ân đáp.
“Hừ, có đại sư huynh của chúng tòi ở đây, không cần người khác thi đấu với thầy thuốc của các nước khác, ở Long Quốc, trong số các thây thuốc thế hệ trẻ có ai giỏi y thuật hơn đại sư huynh của chúng tôi chứ?”
Lúc này, một cò gái tré thuộc Y Các hừ mũi, vé mặt sùng bái.
Các đệ tứ Y Các khác nhao nhao gật đầu tó ý tán thành.
Mà đại sư huynh trong lời nói của bọn họ chính là đệ tử thân truyền của các chủ Y Các, cũng là thầy thuốc thiên tài giỏi nhất Y Các, thậm chí y thuật còn giỏi hơn cá một đám bậc thây Y đạo thế hệ trước, rất được các đệ tử Y Các sùng bái, còn được cho là ứng cử viên duy nhất cho vị trí đầu tiên của cuộc thi Y đạo.
“Xời, đại sư huynh gì chứ, cháng là gì so với Diệp thần y của chúng ta!”
Lý Tử Huyên hừ mũi không chút khách khí.
“Cò…”
Cỏ gái Y Các kia trợn mât trừng Lý Tử Huyên, hai bên không chịu lép vế!
“Hai cô ồn ào cái gì thế?”
Lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Hai bóng người đi tới.
Một người mặc trường sam màu trâng, tóc mai hai bên bạc trắng, khoáng nảm mươi tuối.
Người còn lại khoảng hai lãm hai sáu tuổi, gương mặt sấc nét, mang lại cho người ta câm giác vò cùng chững chạc.
Hai người này chính là các chủ Y Các Biên Mục và đệ tứ thán truyền Thanh Vân cúa ông ta.
“Các chủ, đại sư huynh!”
Người của Y Các nhìn thấy hai người này liền rối rít chào hỏi.
“Các chú Biên, đã lâu không gặp.”
Hoa Ân nhìn Biên Mục, chắp tay chào.
“Viện trường Hoa, đã lâu không gặp!”
Biên Mục cũng châp tay đáp lại.
“Trước mặt bao nhiêu người mà hô to gọi nhó, còn ra thể thống gì nữa?”
Sau đó, Biên Mục khiến trách nữ đệ tử Y Các kia.
“Các chù, tại bọn họ coi thường đại SƯ huynh mà!’
Nữ đệ tử kia ấm ức tố cáo.
“Đại SƯ huynh của các người vốn không bằng Diệp thần y của chúng tòi!”
Lý Tử Huyên khoanh tay, hừ mũi.
“Diệp thần y?”
“Không biết vị Diệp thần y này là…”
Biên Mục tò mò hỏi.
“Các chủ Biên, Diệp thần y là tuyến thủ mà ngự y viện chúng tôi cứ tới tham gia cuộc thi Y đạo lần này. Bới vì cậu ấy rất giói Y thuật nên được gọi là Diệp thần y!”
Hoa Ân giải thích.
“Tuyển thủ tham gia cuộc thi Y đạo? Vậy chầng phái là cậu ấy chưa đến ba mươi tuổi sao?”
Biên Mục kinh ngạc nói.
Theo quy định, chi có người dưới ba mươi tuổi mới có tư cách tham gia cuộc thi Y đạo.
“Đúng vậy, cậu ấy mới hai mươi tuổi!”
Hoa Ân gật đầu.
“Hai mươi tuổi mà đã được gọi là thân y, xem ra vị Diệp công tử này không đơn gián!”
Trong mât Biên Mục lóe lên tia sáng.
“Hừ, một thằng nhóc miệng còn hôi sữa mà cũng dám tự xưng là thần y, đúng là mặt dày!”
Đột nhiên, một giọng nói khinh bỉ vang lẽn. Lại có thêm một đám người đi vào.
Dẩn đ‘âu là hai chàng trai trê, một người là tam thiếu gia Đường Mòn Đường Thiên Phong, chàng trai còn lại mang vê mặt lạnh lùng và ánh mắt lạnh nhạt.
Mà người vừa lên tiếng là Đường Thiên Phong.
“Người của Đường Môn?”
“VỊ này hần là nhị thiếu gia Đường Mòn kế thừa y thuật Đường Môn phải không?”
Đầu tiên Biên Mục đưa mắt nhìn đám người này một lượt, sau đổ nhìn chàng trai bên cạnh Đường Thiên Phong.
Chàng trai gật đầu. Anh ta chính là Đường Thiên Thân, anh hai của Đường Thiên Phong.
Đường Mòn khỏng chi có một tỏng món Võ đạo, mà cờn giỏi y thuật.
Ba thiếu gia của Đường Môn:
Địa thiếu gia kế thừa Võ đạo Đường Môn.
Nhị thiếu gia kế thừa Y đạo Đường Mòn.
Tam thiếu gia phụ trách quân lý nghiệp vụ bên ngoài của Đường Môn.
Đường Thiên Phong lập tức hừ mũi: ‘ Diệp thân y chó má gì chứ, báo cậu ta ra so tài với anh hai tôi đi. Dám tự xưng là thần y, thật nực cười!”
‘Anh không được mắng Diệp thần y!”
Nghe Đường Thiên Phong nói vậy, Khương Vân Hi nhíu mày nhìn châm châm đối phương.
“Tôi cứ mâng đấy, thì sao nào?”
Đường Thiên Phong cười khinh khinh.
“Vân Hi, chủng ta mặc kệ anh ta, chờ Diệp thân y tới rồi chỉnh anh ta!”
Lý Tử Huyên bĩu mòi.
“Đoàn đại biếu của Anh Quốc đến!”
“Đoàn đại biếu ciia Man Quốc đến!”
“Đoàn đại biểu của Thiên Trúc Quốc đến!”
Đột nhiên, từng tiếng hô vang lên.
Một đám người có mảu da khác nhau, ăn mặc khác nhau đi đến.
Bọn họ là đội ngũ thây thuốc đến từ Anh Quốc, Man Quốc, Thiên Trúc Quốc.
Đây là ba quốc gia có thây thuốc trình độ cực cao, từng xuất hiện rất nhiều thây thuốc giỏi.
Lúc này, trong đội ngũ của ba quốc gia xuất hiện một đám người án mặc quái dị.
‘ Lẽ nào bọn họ là phái Âm Dương, Vu Môn và Bà Sa Môn?”
Vương ngự y nhíu mày.
Mấy người Hoa Ân, Biên Mục, Thấm Tòng Văn đều nghiêm mặt nhìn đám người ăn mặc quái dị trong đội ngũ ba nước này.
Bọn họ đã nhận được tin tức từ trước, lần này ba quốc gia phái ra thây thuốc không đơn gián, mà là thầy thuốc thuộc thế lực Y đạo đứng đầu trong ba quốc gia.
Thế lực Y đạo mạnh nhất Anh Quốc là phái Âm Dương, am hiếu phương pháp chữa trị âm dương.
Thế lực Y đạo mạnh nhất Man Quốc là Vu Mòn bí ẩn, Vu thuật tổ truyền của bọn họ cực kỳ lợi hại, có thế chữa trị các bệnh nan y.
Thế lực mạnh nhất giới Y đạo Thiên Trúc Quốc là Bà Sa Môn, có thuật pháp kỳ lạ có thể chữa trị các loại bệnh!
Tuyến thủ được ba quốc gia cử tới tham gia cuộc thi Y đạo Tân này chính là người của ba thế lực này.
Trước kia, người cúa ba thế lực Y đạo này không đến tham dự cuộc thi Y đạo!
Nhưng hòm nay bọn họ đều tới!
“Phái Âm Dương, Vu Môn, Bà Sa Môn đ’êu khó chơi!”
Thỏi lão thuộc Y Các nhíu mày, trầm giọng nói.
“Có Thanh vân ờ đây, châc là có thế đối phó với bọn họ!”
Cung lão liếc nhìn Thanh Vân fôi nói.
Lúc này, trong mât vị đại sư huynh Y Các Thanh Vân lóe lẻn tia sáng, chăm chú nhìn người cúa ba thế lực kia. Đường Thiên Thần cũng đưa mầt nhìn người của ba thế lực ấy.
Tiếp theo còn có thế lực Y đạo của các quốc gia khác xuất hiện.
Không lâu sau lại có ba nhóm người xuất hiện ớ đáy, tất cá đều mặc đồ cổ trang.
Nhìn thấy lối ăn mặc cố trang của ba nhóm người này, ai nấy đều sửng sốt.