Chương 251 Ra giá một đồng
Chương 251: Ra giá một đồng!
Soạt soạt soạt!!!
Đúng lúc này, một đám người mặc chiến phục, khí tức mạnh mẽ xuất hiện ở đây, dẩn đầu là một người thanh niên mặc trang phục đơn giản, vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo.
“Tôi lấy Hỏa Linh chi nghìn năm này!”
Người thanh niên này trực tiếp quát lên.
“Không biết vị công tử này định ra giá bao nhiêu?”
Ánh mắt của gia chủ nhà họ Trương nhìn về phía người thanh niên.
Người thanh niên giơ một ngón tay ra.
“Công tử muốn ra giá một trăm tỉ ư?”
Gia chủ nhà họ Trương kinh ngạc hỏi.
Một ngón tay có thể đại diện cho tồn tại lớn hơn ba mươi tỉ chỉ có thế là một trăm tỉ!
Nghe thấy người thanh niên muốn ra giá một trăm tỉ, mọi người có mặt ở đây đều vô cùng hoảng sợ.
“Không, là một đồng!”
Người thanh niên lạnh lùng nói.
Nghe vậy, sắc mặt mọi người chợt thay đối.
“Một đồng? Công tử đang nói đùa sao?”
Gia chủ nhà họ Trương cau mày.
“Thế nào? Một đồng không được sao?”
Người thanh niên lạnh lùng nhìn gia chủ nhà họ Trương.
“Xin hỏi tôn tính đại danh của công tử?”
Thấy khí thế phi phàm của người thanh niên này, phía sau còn dẫn theo một đám chiến sĩ, gia chủ nhà họ Trương đoán thân phận của đối phương không tầm thường, không khỏi hỏi.
“Mục Thiên Lăng!”
Người thanh niên này kiêu ngạo nói.
“Họ Mục? Lẽ nào là…”
Lúc này, gia chủ nhà họ Trương nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt ông ta thay đổi, kinh ngạc nhìn người thanh niên: “Lẽ nào cậu là con trai của Mục tướng quân chiến khu Tây Bộ?”
“Đúng vậy, Mục chiến chính là cha tôi!”
Người thanh niên kiêu ngạo nói.
Ngay lập tức, sắc mặt mọi người ở đây đều thay đối, đều là biểu cảm kinh ngạc.
Mục Chiến là một trong ba quan chỉ huy lớn chiến khu Tây Bộ của một trong năm chiến khu lớn của Long Quốc, hơn nữa còn có tướng hàm ba sao, là đại lão Chiến Bộ chân chính.
Nhân vật lớn như vậy hoàn toàn không phải người bọn họ có thế đánh đổng.
Người thanh niên ở trước mắt lại là con trai của Mục Chiến, đúng là làm người ta giật mình!
Lúc này, cuối cùng mọi người đã hiểu tại sao người thanh niên này dám nói ra lời ngông cuồng một đồng đã muốn có được Hỏa Linh Chi nghìn năm, hóa ra lai lịch của đối phương lại ghê gớm như vậy.
Mục Thiên Lăng rõ ràng cũng không muốn tốn tiền để có được Hỏa Linh Chi này, mà là định ỷ thế đoạt thuốc!
“Bây giờ, một đồng của tôi có thể mua được Hỏa Linh chi này chưa?”
Mục Thiên Lăng nhìn gia chủ nhà họ Trương, lạnh lùng hỏi.
“Chuyện này…”
Sắc mặt gia chủ nhà họ Trương hơi thay đổi, ánh mắt của ông ta liếc về phía Diệp Phàm.
Không thế đắc tội với Mục Thiên Lăng nhưng Diệp công tử lại có quan hệ với thương hội Thiên Long, cũng không đắc tội được với hẳn!
“Hỏa Linh chi này tôi mua rồi, hoặc là cậu ra giá cao hơn tôi rồi lấy đi, hoặc là cút ngay lập tức!”
Lúc này, Diệp Phàm liếc nhìn Mục Thiên Lăng, lạnh lùng quát.
“Anh mà dám nói chuyện với tôi như vậy?”
“Người đâu, bắt hắn lại!”
Thấy có người dám nói chuyện như vậy với mình, Mục Thiên Lăng trực tiếp nói.
Lập tức mấy người đàn ông mặc chiến phục kia đều xông về phía Diệp Phàm.
“Cút!!!”
Diệp Phàm khinh thường quát, trực tiếp chấn bay mấy người này ra ngoài.
“Anh…”
Thấy vậy, sắc mặt Mục Thiên Lăng tối sầm, cậu ta đánh một quyền về phía Diệp Phàm, thực lực của cậu ta là Nhân cảnh lục trọng.
Bịch!!!
Kết quả Diệp Phàm vừa giơ chân lên đã đá tên này bay ra ngoài, đập xuống đất, hộc máu.
Sau khi Mục Thiên Lăng bị đánh, mọi người ở đây đều vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Diệp Phàm.
Người này lại dám đánh con trai của Mục Chiến – một trong ba quan chỉ huy lớn chiến khu Tây Bộ, có tướng hàm ba sao, hắn điên rồi à?
Ngay cả Đường Thiên Phong cũng bị làm cho giật mình.
Cho dù anh ta vần luôn hống hách, cũng không dám tùy tiện đắc tội với đại thiếu có bối cảnh khủng như Mục Thiên Lăng.
Dù sao đối địch với Long Quốc và Chiến Bộ sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng!
Một khi đối mặt với mười mấy vạn đại quân, thì cho dù thế lực Đường Môn có mạnh hơn cũng bị tan thành mây khói trong vài phút!
Lúc này, Mục Thiên Lăng bị đá bay, miệng phun máu, vẻ mặt cậu ta đau khổ nhìn Diệp Phàm, cũng hơi kinh ngạc.
Với thân phận của cậu ta đủ để tung hoành khắp Tây Nam, chưa từng có ai dám bất kính với cậu ta.
Nhưng hôm nay lại có người dám ra tay với cậu ta?
Điều này đúng là nằm ngoài tưởng tượng của Mục Thiên Lăng.
“Công tử!”
Đám người mặc chiến phục còn lại vội vàng chạy đến bên cạnh Mục Thiên Lăng.
“Đánh cho tôi!”
Mục Thiên Lăng dữtợn chỉ vào Diệp Phàm, tức giận gào lên.
Đám người có khí tức mạnh mẽ kia lập tức xông về phía Diệp Phàm.
Bịch bịch bịch!!!
Chưa đợi Diệp Phàm ra tay, Hoa Hồng Đỏ đã ra tay, đánh bay bọn họ ra ngoài một cách gọn gàng sạch sẽ.
“Cậu muốn bị đá tiếp sao?”
Diệp Phàm liếc nhìn Mục Thiên Lăng.
Mục Thiên Lăng vô cùng tức giận, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
Bộp bộp bộp!!!
Đúng lúc này, tiếng bước chân dồn dập nặng nề ở bên ngoài truyền tới.
Một giây sau, mấy trăm chiến sĩtrang bị đủ vũ trang, tay cầm vũ khí xông thẳng vào.
Sau đó, một người đàn ông trung niên đi theo một cô gái trẻ tuối, sắc mặt u ám xuất hiện ở nơi này.
Cô gái này chính là quận chúa của Xuyên vương phủ kia!
Quận chúa này vừa xuất hiện, đôi mắt đã nhìn chằm chằm Diệp Phàm, trong mắt tràn đ’ây sát ý.
Thấy quận chúa này xuất hiện, mấy người Đường sở sở đều thay đối sắc mặt.
“Tên khốn chết tiệt, cuối cùng cũng đế bốn quận chúa tìm được anh rồi!”
Quận chúa này nhìn Diệp Phàm, tức giận quát.
Mọi người ở đây đã nhận ra vị quận chúa của Xuyên vương phủ này.
Bọn họ thấy quận chúa quát Diệp Phàm, trong lòng từng người đều không khỏi suy đoán, không lẽ tên này còn đắc tội với cả quận chúa Xuyên vương phủ à?
Nếu đúng là như vậy, thì tên nhóc này muốn phản trời rồi!
Tam thiếu Đường Môn, con trai tướng lĩnh ba sao, cộng thêm một quận chúa, bất cứ một ai trong sổ ba người đều là tồn tại có bối cảnh và thân phận ngút trời, bây giờ lại bị cùng một người đắc tội, người này trâu bò cỡ nào?
Giờ phút này, ánh mắt của mọi người đều nhìn Diệp Phàm chăm chú, thầm nói rốt cuộc gan của tên này to thế nào, lại dám đắc tội người như vậy!
“Tổng đốc Đoạn, lập tức bắt lấy tên nhóc này cho tôi, đưa đến Xuyên vương phủ, tôi muốn hắn sống không bằng chết, còn cả mấy người phụ nữ kia, dẫn đi cùng!”
Quận chúa ra lệnh với người đàn ông trung niên ở bên cạnh.
Người đàn ông này chính là Tổng đốc Thục
Châu – Đoạn Thiên Bằng!
Nhưng lúc Đoạn Thiên Bằng thấy Diệp Phàm, sắc mặt ông ta chợt thay đổi, trong mắt tỏ ra chút kinh ngạc.
“Tổng đốc đoạn, ông ngấn ra đó làm gì? Còn không mau bắt người?!”
Thấy Đoạn Thiên Bằng không động đậy, quận chúa kia không hài lòng quát.
“Xin lỗi quận chúa, người này, tôi không thể bắt!”
Đoạn Thiên Bằng nói thẳng.
“Tổng đốc Đoạn, ông nói cái gì? Không thể bắt?”
“Ông có ý gì?”
“Bây giờ tôi lấy thân phận quận chúa ra lệnh cho ông, lập tức bắt hắn lại cho tôi!”
Nghe Đoạn Thiên Bằng nói, sắc mặt quận chúa tối sầm, phẫn nộ quát.
“Xin lỗi, quận chúa!”
Đoạn Thiên Bằng nói xong rồi sải bước đến bên cạnh Diệp Phàm, nhỏ giọng nói: “Thiếu chủ, cậu mau rời khỏi đây đi!”
“Ông là?”
Diệp Phàm nhìn đối phương, tò mò hỏi.
“Thiếu chủ, cậu rời khỏi đây trước, còn không đi thì sẽ phiền phức đấy!”
Đoạn Thiên Bằng sốt ruột nói với Diệp Phàm.
“Đoạn Thiên Bằng, ông đang làm cái gì?”
Đột nhiên, một tiếng quát lạnh băng tràn đầy uy nghiêm truyền tới.
Ngay sau đó, lại có hơn nghìn chiến sĩ cầm vũ khí, trang bị đủ vũ trang, bao vây cả trong lẫn ngoài đại sảnh, con kiến cũng không chui lọt!
Cảnh này khiến tất cả moi nqười chấn độnq!