Chương 247 Tiệc tối từ thiện
Chương 247: Tiệc tối từ thiện
LÚC này, lại thêm một đoàn người xuất hiện tại đại sảnh tầng một của tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh.
Cầm đầu chính là một ông lão tóc xám trắng, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn.
Bên cạnh ông lão còn có một người đàn ông trung niên khí chất nho nhã mặc vest, đeo kính gọng vàng.
“Cha!”
Chủ tịch tập đoàn dược phấm Hồng Tinh Quách Chân trông thấy ông lão thì kêu lên.
Ông lão này là chủ tịch tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh, Quách Thiên Quốc.
“Cha, cha phải làm chủ cho con!”
Nhị công tử tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh Quách Vi thấy cha mình xuất hiện thì vội vàng kêu lên thảm thiết.
Quách Thiên Quổc nhìn con trai út bình thường cưng như trứng giờ bị người ta đánh thành đầu heo của mình, sắc mặt trầm xuống, trong mắt tràn ngập lửa giận.
Ông ta lập tức lia mắt quét về phía Diệp Phàm, lạnh lùng hỏi: “Là cậu đánh con trai tôi?”
“Là tôi đánh!”
Diệp Phàm bĩu môi.
“Cậu còn muốn làm tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh phá sản trong một giây?”
Quách Thiên Quốc âm u trừng Diệp Phàm.
“Nếu mấy người đã từ chổi hợp tác với vợ tỏi thì tập đoàn dược phấm Hồng Tinh không cần thiết tồn tại nữa!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Thật ngông cuồng!”
“Tôi rong ruổi thương trường mấy chục năm nay, có nhân vật nào chưa từng gặp qua, thế nhưng thứ trẻ tuổi lại mạnh miệng giống cậu là íân đầu tiên nhìn thấy!”
“Hôm nay đế tôi nhìn cậu làm thế nào khiến tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh phá sản!”
Quách Thiên Quốc nhìn Diệp Phàm đầy khinh thường, quát.
“Muốn tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh của ông phá sản chỉ cần một câu thôi!”
Không đợi Diệp Phàm mở miệng, một giọng nói lạnh lùng chen ngang.
Hoa Hồng Đỏ mặc sườn xám xẻ tà cao bước vào, dáng vóc uyển chuyển, cặp đùi thon dài trắng nõn đùi lắc lư hớp hồn mọi người!
“Hoa Hồng Đỏ!”
Quách Thiên Quốc và Quách chân thấy Hoa Hồng Đỏ xuất hiện, sắc mặt tức thì thay đổi, trong mắt lộ ra một tia khiếp sợ.
“Tập đoàn dược phấm Hồng Tinh của mấy ông muốn phá sản hửm?”
Hoa Hồng Đỏ nhìn Quách Thiên Quốc, lạnh nhạt hỏi.
Giờ khắc này, trông cô ta không còn nét quyến rũ lả lơi như khi đối mặt với Diệp Phàm nữa mà băng lạnh thấu xương!
Nghe Hoa Hồng Đỏ hỏi, Quách Thiên Quốc khẽ nhíu mày: “Tiểu thư Hoa Hồng Đỏ, cô có quan hệ với tên này?”
“Không sai!”
Hoa Hồng Đỏ dứt khoát thừa nhận.
Ánh mắt Quách Thiên Quốc lập tức chớp lóe, ông ta không ngờ thằng ranh trước mắt này lại là người quen của Hoa Hồng Đỏ.
“Người này tốn thương con trai tôi, còn nói năng cuồng vọng, hôm nay cậu ta nhất định phải cho tôi một câu trả lời thích đáng. Nếu tiểu thư Hoa Hồng Đỏ muốn nhúng tay vào việc này, tập đoàn dược phấm Hồng Tinh sẽ phụng bồi tới cùng!”
Quách Thiên Quốc suy ngẫm vài giây, sau đó lạnh lùng quát Hoa Hồng Đỏ.
Tuy thế lực sau lưng Hoa Hồng Đỏ có sức ảnh hưởng không nhỏ ở quận Thiên Thục nhưng dược phấm Hồng Tinh đã tìm được chỗ dựa mới, đương nhiên không sợ đối phương nữa.
“Ái chà, chủ tịch Quách lớn lối quá nha, xem ra ông tìm được chỗ dựa rồi nhỉ!”
“Chính là người bên cạnh ông hả, Mai tiên sinh phụ trách thương hội Thiên Long phân khu Tây Nam?”
Hoa Hồng Đỏ cười lạnh, lia mắt về phía người đàn ông nho nhã.
Ánh mắt đối phương thoáng qua ria khác thường: “Không ngờ tiếu thư Hoa Hồng Đỏ lại hiểu biết tôi như vậy!”
“Không sai, hôm nay Mai tiên sinh đại diện cho thương hội Thiên Long chính thức mời tập đoàn dược phấm Hồng Tinh gia nhập thương hội, tôi đã đồng ý rồi.”
“Hiện giờ tập đoàn dược phấm Hồng Tinh chính là một thành viên của thương hội Thiên Long, các người muốn Hòng Tinh phá sản đúng là mơ mộng hão huyền!”
Quách Thiên Quốc cường thế quát.
“Đúng không?”
Diệp Phàm bổng hừ lạnh một tiếng, liếc về phía Mai tiên sinh kia: “Thương hội Thiên Long
thật sự muốn giúp đỡ ông ta?”
“Hiện giờ chủ tịch Quách là một thành viên của thương hội Thiên Long, nếu ông ta gặp nạn, thương hội tất nhiên sẽ ra tay trợ giúp!”
Mai tiên sinh lãnh đạm nói.
“Nếu tôi không cho phép các người giúp thì sao?”
Diệp Phàm thản nhiên hỏi.
“Ha ha!”
“Người trẻ tuổi, cậu cho rằng mình là ai? Dám ra lệnh cho Mai tiên sinh, cậu có cái tư cách kia không?”
Quách Thiên Quốc khinh thường cười nhạo.
“Cái này đủ tư cách chưa?”
Diệp Phàm dứt khoát lấy thẻ khách quý của thương hội Thiên Long ra.
Sau khi Mai tiên sinh nhìn thấy thẻ khách quý Kim Long trên tay Diệp Phàm, con ngươi y co rụt, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.
“Thế mà cậu lại có thẻ khách quý Kim Long của thương hội Thiên Long?”
Mai tiên sinh khiếp sợ nhìn Diệp Phàm.
“Thẻ khách quý Kim Long?”
Nghe năm chữ này, sắc mặt Quách Thiên
Quốc cũng biến đổi.
Đương nhiên ông ta biết thẻ khách quý Kim Long có ý nghĩa gì, đây chính là thẻ khách quý cao cấp nhất của thương hội Thiên Long đấy.
Chỉ có những vị đại lão đứng trên đỉnh kim tự tháp của Long Quốc mới đủ tư cách nhận được tấm thẻ này.
Người thanh niên này lại sở hữu một tấm, thế chẳng phải đối phương chính là…
“Cái này đủ tư cách chứ?”
Diệp Phàm nhìn Quách Thiên Quốc chăm chú, lạnh nhạt hỏi.
“Công tử, thật xin lỗi, Mai Hà mắt mờ, mạo phạm công tử, xin công tử thứ tội!”
Mai Hà lập tức khom lưng với Diệp Phàm, trán ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Y càng hiểu rõ sự đáng sợ của người sở hữu tấm thẻ khách quý Kim Long hơn Quách Thiên Quốc, dù sao thì tấm thẻ này không bán, chỉ khi được chín vị Thần Tài hoặc năm vị nguyên lão trong thương hội Thiên Long tán thành mới có tư cách nhận thẻ.
Bởi vậy, Diệp Phàm có thẻ khách quý Kim Long, trên cơ bản đã đứng ngang hàng với chín vị Thần Tài và năm vị nguyên lão.
Đại nhân vật bực này, một người phụ trách
phân khu nho nhỏ như y có thể đánh đồng!
“Hiện tại tôi ra lệnh cho ông làm tập đoàn dược phẩm Hòng Tinh phá sản, có thể làm được không?”
Diệp Phàm nhìn Mai Hà.
Xem đến tận đây, rõ ràng tấm thẻ của Diệp Phàm có lực uy lực rất lớn với người thương hội Thiên Long, thậm chí có thể ra lệnh bọn họ làm bất cứ chuyện gì!
“Có thể!”
Mai Hà trả lời.
“Mai tiên sinh!”
Nghe vậy, Quách Thiên Quốc tức thì biến đối, vội vàng kêu lên.
“Chủ tục Quách, thực xin lỗi, muốn trách thì hãy trách các ông đắc tội người không nên đắc tội!”
Mai Hà nhìn Quách Thiên Quốc, lạnh nhạt nói.
Sắc mặt Quách Thiên Quốc vô cùng khó coi.
Nếu Mai Hà ra tay với tập đoàn dược phấm Hồng Tinh thì bọn họ hoàn toàn không có bất cứ khả năng chống trả nào hết.
Giờ khắc này, trong lòng Quách Thiên Quốc dâng lên một tia tuyệt vọng, thân thể run rấy, suýt
nữa đứng không vững.
“Cha!”
Quách Chân vội vàng tiến lên đỡ cha mình, lia mắt về phía Diệp Phàm: “Công tử, lúc trước là chúng tôi mạo phạm ngài, mong ngài rộng lượng bỏ qua.”
“Chúng tôi rất sẵn lòng hợp tác với Đường Thị, hơn nữa tất cả những dược liệu cung cấp cho Đường Thị đều giảm 70% so với giá bán trên thị trường, chỉ cần ngài có thể buông tha cho tập đoàn dược phấm Hồng Tinh!”
“Anh Tiểu Phàm, không bằng…”
Đường sở sở nhìn Diệp Phàm, không nhịn được mở miệng, chỉ là cô còn chưa kịp nói hết câu đã bị Diệp Phàm ngăn lại, hắn liếc mắt quét về phía Quách chân: “Muốn tôi buông tha các người hả, được thôi!”
“Để thằng nhóc này quỳ xuống dập đầu một trăm lần với vợ tôi, sau đó tự tát bản thân một trăm!”
Thấy Diệp Phàm chỉ sang Quách Vi, Quách Thiên Quốc và Quách chân cùng biến sẳc.
Vẻ mặt Quách Vi tái mét, cậu ta la làng lên: “Anh…”
“Câm miệng!”
Quách Vi đang định mắng chửi Diệp Phàm
thì anh trai Quách Chân đã thẳng tay tát một cái, xong còn khiển trách.
“Lập tức quỳ xuống xin lỗi chủ tịch Đường, dựa theo lời công tử nói đi, nếu không mày không còn em trai của Quách Chân tao, càng không phải người nhà họ Quách nữa!”
Quách Chân quát em trai.
Quách Vi tái mặt, vội vàng nhìn sang Quách Thiên Quốc: “Cha…”
“Quỳ xuống, làm theo lời công tử nói!”
Quách Thiên Quốc lắc đầu, lạnh nhạt nói.
Quách Vi nghe vậy thì hoàn toàn xụi lơ trên mặt đất.
Cuối cùng, cậu ta chỉ có thế cắn răng quỳ xuống trước mặt Đường sở sở, vừa dập đầu vừa tự tát mình.
Hơn mười phút trôi qua, cuối cùng Quách Vi cũng dập đầu hết một trăm lần, tự tát xong một trăm cái.
Khuôn mặt cậu ta sưng thành đầu heo.
“Công tử, chủ tịch Đường, hai người đã hài lòng chưa?”
Quách Chân nhìn Diệp Phàm và Đường sở Sở, mở miệng hỏi.
“Nể mặt vợ tôi, hôm nay tha cho mấy người
một lần.”
“Kế tiếp ngoan ngoãn hợp tác với Đường Thị theo như lời anh hứa hẹn, nếu dám có chủ ý khác thì tập đoàn dược phấm Hồng Tinh không cần tồn tại nữa!”
Diệp Phàm lạnh băng quát.
“Vâng, vâng!”
Quách Thiên Quốc và Quách chân rối rít gật đầu.
“Vợ ơi, về chuyện hợp tác sau đó, em trao đối với bọn họ nhé!”
Diệp Phàm nhìn Đường sở sở.
“Được!”
Đường sở sở gật đầu.
Kế tiếp, Quách Thiên Quốc và Quách Chân mời Đường sở sở lên lầu đàm phán việc hợp tác việc.
Mai Hà cung kính hỏi Diệp Phàm: “Không biết tên tuổi công tử là gì ạ?”
“Diệp Phàm!”
Diệp Phàm phun ra hai chữ rồi đi ra bên ngoài.
“Diệp Phàm~”
Mai Hà bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, ánh mắt lướt qua một tia khiếp sợ.
Lúc trước Nhan lão vì Diệp Phàm mà ra tay chém giết em trai Hứa Thần Tài đã lan truyền khắp thương hội Thiên Long ở Tô Thị.
Bởi vậy nên sau khi Mai Hà nghe thấy tên Diệp Phàm mới khiếp sợ như thế!
Bên ngoài tòa cao ốc, Diệp Phàm lia mắt về phía Hoa Hồng Đỏ: “Không nghĩ tới cô nổi tiếng ở quận Thiên Thục như thế, chủ tịch một công ty cũng phải kính cô ba phần!”
“Thiếu chủ, chút thủ đoạn của tôi không là gì so với thiếu chủ!”
Hoa Hồng Đỏ khẽ mỉm cười, rồi như sực nhớ ra cái gì: “Thiếu chủ, đêm nay có tiệc tối từ thiện, anh muốn tham gia không ạ?”
“Tiệc tối từ thiện?”
“Đi làm từ thiện hả?”
Diệp Phàm bĩu môi.
“Gần như vậy, có điều nghe nói bữa tiệc đêm nay sẽ có hoạt động đấu giá để từ thiện, vật phấm đấu giá hạng nhất là hỏa linh chi ngàn năm!”
Hoa Hồng Đỏ lên tiếng.
“Hỏa linh chi ngàn năm?”
Diệp Phàm kinh ngạc.
Hỏa linh chi vốn là dược liệu trân quý hiếm có khó tìm, hỏa linh chi ngàn năm đã là tiến hóa thành linh dược, càng quý hiếm hơn!
Một gốc hỏa linh chi ngàn năm là tài liệu tuyệt vời có thế trợ giúp võ giả nhanh chóng tăng thực lực!
Ngay cả người thường dùng xong cũng có thể trừ bệnh tiêu tai, cường thân kiện thế, sống lâu vài chục năm.
Bởi vậy có thế thấy hỏa linh chi ngàn năm trân quý thế nào!
“Dược liệu trân quý cỡ này lại lấy ra đấu giá từ thiện?”
“Đầu óc ai bị úng nước à?”
Diệp Phàm bĩu môi, hừ lạnh.
Đấu giá từ thiện, hễ là tiền bạc nhận được thông qua đấu giá đều quyên tặng ra ngoài làm từ thiện hết, bởi vậy chủ nhân cung cấp vật phẩm đấu giá chẳng húp được cái gì.
Hỏa linh chi ngàn năm quý hiếm vô cùng, mang đi đấu giá bình thường, đủ khiến người ta tranh nhau vỡ đầu chảy máu, ít nhất giá trị cũng mấy chục tỷ.
Nhưng hiện giờ lại bị người ta lấy ra làm từ thiện, trong mắt Diệp Phàm thì đầu óc đối phương có bệnh.
“Lúc ấy chúng tôi nhận được tin tức này cùng nghĩ giống như thiếu vậy đó, cho rằng có người nói hươu nói vượn thôi, thế nhưng tiệc tối từ thiện này tổ chức ở nhà họ Trương, một trong ba nhà hào môn siêu cấp ở Thục Châu. Tiếng tăm của nhà họ Trương ở Thục Châu rất lớn, sản nghiệp trải rộng hơn nửa Tây Nam, bọn họ sẽ không tự đạp đổ chiêu bài của chính mình, bởi vậy rất có thế gốc hỏa linh chi ngàn năm này là thật!”
“Nhà họ Trương? Bọn họ hào phóng như vậy à? Bỏ ra một gốc hỏa linh chi ngàn năm làm từ thiện?”
Diệp Phàm kinh ngạc nói.
“Chuyện này quả thật khiến rất nhiều người khiếp sợ, nguyên nhân cụ thể thì không ai biết!”
“Chẳng qua tin hỏa linh chi ngàn năm truyền ra đã thu hút rất nhiều người tới đây, không chỉ là thế lực khắp quận Thiên Thục mà một ít đại lão quyền quý ở khu Tây Nam cũng đến, thậm chí còn có người trong giới võ đạo, những người này đều muốn lấy được hỏa linh chi ngàn năm!”
“E rằng tiệc tối từ thiện này sẽ có trò hay để xem!”
Hoa Hồng Đỏ nói.
“Một khi đã như vậy, chúng ta cũng đi xem trò thôi!”
Diệp Phàm nhẹ giọng nói.
Hắn cũng có hứng thú với gốc hỏa linh chi ngàn năm kia.
Một giờ sau,
Đường sở sở đã trao đối chi tiết chuyện hợp tác với tập đoàn dược phấm Hồng Tinh xong, hơn nữa còn chính thức ký kết hợp đồng.
“Ký hợp đồng rồi?”
Diệp Phàm nhìn Đường sở sở, dò hỏi.
“Vâng, hơn nữa sau này dược liệu tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh cung cấp cho Đường Thị chúng ta chỉ lấy một phân ba giá thị trường, lần này xem như Đường Thị kiếm lớn!”
Đường sở sở nở nụ cười, lia mắt về phía Diệp Phàm: “Anh Tiểu Phàm, lần này ít nhiều gì cũng nhờ anh, nếu không chuyện hợp tác đã bị ngâm nước nóng rồi!”
“Việc nhỏ!”
Diệp Phàm cười nói.
Sau đó, bọn họ đi đến nơi ở Hoa Hồng Đỏ đã sắp xếp.
Đường sở sở biết Diệp Phàm muốn tham gia tiệc tối từ thiện cũng định đi theo.
“Nếu tham gia tiệc tối từ thiện, chúng ta ăn mặc chính thức một chút, đi mua vài món lễ phục
nhé!”
Đường sở sở mở miệng.
“Được, đúng lúc em cũng định mua quần áo!”
Trần Tiếu Manh lập tức nói.
Tuy Diệp Phàm không yêu cầu cao với vấn đề ăn mặc nhưng nếu sở sở muốn đi mua sắm, hắn đương nhiên sẽ đi theo.
Cứ như vậy, bọn họ đi tới trung tâm thương mại lớn nhất Thục Châu, tìm một cửa hàng thương hiệu rồi đi vào.
“Wow, thật nhiều lễ phục xinh đẹp, chị họ, mau đến xem nè, cái váy này hợp với chị lắm!”
Bọn họ dạo quanh cửa tiệm, đột nhiên Trân Tiếu Manh phấn khóc reo lên.
Đường sở sở đang chọn quần áo cho Diệp Phàm, nghe giọng Trần Tiếu Manh thì đi qua.
“Chị họ, nhìn nè, cái váy này xinh phết, hợp với chị lắm!”
Trần Tiếu Manh chỉ vào chiếc váy trắng lấp lánh ánh sáng, kinh ngạc cảm thán.
Chiếc váy này được khảm từng viên kim cương, dưới ánh đèn chiếu rọi càng tỏa sáng bling bling, trông vô cùng loá mắt.
“Chị họ, chiếc váy này mà mặc lên người chị
là số dách luôn í!”
Trần Tiểu Manh nói với Đường sở sở.
Đường sở sở nhìn lễ phục, ánh mắt chớp lóe.
Diệp Phàm đi tới, nói: “Sở sở, anh cũng thấy cái váy này không tồi, rất hợp với em!”
“Chiếc quá loá mắt, em không hợp đâu!”
Đường sở sở lắc đầu.
“Vợ anh vốn dĩ sáng chói nhất, chiếc đầm này chỉ xứng đôi với em thôi!”
Diệp Phàm nói thẳng, lia mắt về phía nhân viên cửa hàng: “Gói chiếc váy này lại cho tôi!”
“Các anh xác định rồi chứ, chiếc váy này có giá hơn bốn mươi triệu lận đấy!”
Nhân viên cửa hàng nghe thấy Diệp Phàm muốn mua lễ phục, sắc mặt trở nên hoảng hốt, không nhịn được nói.
Một chiếc váy đã mấy chục triệu, không phải ai cũng mua nối!
“Cô cảm thấy tôi trả không nổi à?”
“Quẹt thẻ!”
Diệp Phàm dứt khoát vứt ra một tấm thẻ ngân hàng.
“Chờ đã!”
Lúc nhân viên cửa hàng chuấn bị nhận thẻ ngán hàng đi quét thì một đạo giọng nói bỗng vang lên.
Một cô gái ăn mặc sang trọng khí thế phô trương mang theo thị nữ và thị vệ đi đến.
“Bổn quận chúa muốn cái váy này!”
Cô gái ăn diện lộng lẫy chỉ vào chiếc váy rồi nói thẳng, giọng điệu ngang ngược không cho Dhép nqười khác từ chối!