Chương 246 Có tin tôi làm công ty mấy người phá sản trong vòng một giây không
- Trang Chủ
- Nhất Thế Thần Vương - Diệp Phàm (FULL)
- Chương 246 Có tin tôi làm công ty mấy người phá sản trong vòng một giây không
Chương 246: Có tin tôi làm công ty mấy người phá sản trong vòng một giây không?
Đối với chuyện xảy ra ở Bách Hoa Lâu, Diệp Phàm không biết gì hết.
Lúc này hắn đang ngồi máy bay đến quận Thiên Thục ở Tây Nam rồi!
Trải qua chuyến bay dài tầm sáu, bảy tiếng đồng hồ, Diệp Phàm và bốn cô gái Đường sở sở, Trần Tiếu Manh, A Cơ, Tôn Tiếu Tiếu, ngoài ra còn có u Ảnh, đã tiến vào châu Thành Thục ở quận Thiên Thục!
Cả đám mang hành lý, rời khỏi sân bay.
“Nhiều người đẹp ghê ta!”
Mấy người Diệp Phàm vừa ra ngoài, đang chuấn bị gọi xe thì một thanh niên ngồi trên chiếc Lamborghini cách đó không xa đã chú ý đến bốn cô gái Đường sở sở, ánh mắt lóe sáng, nhấc chân đi qua.
“Chào bốn người đẹp, các em muốn gọi xe hả? Đế anh đây đưa mấy em một đoạn nhé?”
Thanh niên kia đi đến đối diện bốn cô gái, vừa nói vừa bấm chìa khóa của chiếc Lamborghini, nhân cơ hội khoe khoang một phen.
Nếu là trước đây, mấy cô gái kia sẽ lập tức chủ động leo lên siêu xe trăm vạn, sau đó mặc
cậu ta muốn làm gì thì làm!
Một chiêu này, lần nào cũng bách phát bách trúng.
Thế nhưng khiến thanh niên không ngờ là đổi mặt với chiếc Lamborghini, bốn người đẹp này vẫn thờ ơ như cũ, thậm chí còn không thèm liếc nhìn luôn cơ!
“Bốn người đẹp, ở đây đông đúc không dễ bắt xe đâu, đế anh đây đưa các em một đường đi mà, miễn phí, không thu tiền!”
Quách Vi ngắm nghía đám Đường sở sở, trong mắt lóe lên tia háo sắc, nội tâm cậu ta lúc này đã ngo ngoe rục rịch vì bốn người đẹp cực phấm này rồi.
Tốt xấu gì cậu ta cũng từng đi qua vạn bụi hoa, thế nhưng chưa bao giờ nếm thử cực phẩm như thế này hết, còn tận bốn cô!
“Mau xéo đi!”
Diệp Phàm không kiên nhẫn quát.
“Anh…”
Quách Vi nhìn bốn cô gái vây quanh Diệp Phàm, ánh mắt thoáng tia ghen ghét, cậu ta đang định giả ngầu một phen thì ngoài sân bay bổng truyền tới từng tiếng reo đầy ngạc nhiên.
“Mau xem, quá trời siêu xe luôn kìa!”
“Oa, tất cả đều là Bentley, có cả Rolls-Royce nữa, tới đón vị khách quý nào à?”
Từng tiếng kinh hô vang lên ngoài sân bay.
Quách Vi đảo mắt, bổng chốc ngấn ra.
Chỉ thấy bên ngoài sân bay, mấy chục chiếc Bentley xếp thành một đoàn xe từ từ tiến tới, ngay giữa là một chiếc Rolls-Royce ngàn vạn, vô cùng phô trương khí thế!
Đoàn xe xa hoa này dừng lại ngay ngoài sân bay, từ trong xe bước xuống một đám người diện nguyên cây đen, vây quanh siêu xe, thế trận rất dọa người!
Bước xuống từ chiếc Rolls-Royce là một người phụ nữ mặc sườn xám màu đỏ, dáng người lả lướt gợi cảm, đôi mắt quyến rũ đảo qua, trông thấy Diệp Phàm thì đi thẳng tới.
“Thiếu chủ!”
Người phụ nữ đi tới trước mặt Diệp Phàm, thấp giọng kêu.
Diệp Phàm quan sát đổi phương, rồi hỏi: “Cô là người của Bách Hoa Lâu?”
“Thuộc hạ là Hoa Hồng Đỏ, người phụ trách Bách Hoa Lâu phân bộ quận Thiên Thục, nhận được tin thiếu chủ đến nên cố ý nghênh đón!”
Hoa Hồng Đỏ gập lưng chào hỏi Diệp Phàm.
“Một mày này khí thế ghê nhỉ!”
Diệp Phàm nhìn lướt qua đoàn xe, bĩu môi.
“Thiếu chủ cảm thấy quá phô trương ạ? Thực xin lỗi, là lỗi của thuộc hạ!”
Hoa Hồng Đỏ vội vàng nói.
“Không có việc gì, đoàn xe của cô tới khá đúng lúc!”
Diệp Phàm nhếch miệng, liếc mắt về phía Quách Vi, cất giọng châm chọc: “Một chiếc xe thể thao rách nát cũng dám lấy đi cua gái, thứ nghèo kiết hủ lậu!”
Nói xong, hắn ôm eo Đường sở sở ngồi vào Rolls-Royce, những người khác lục tục lên xe.
Đoàn xe khống lồ nhanh chóng khởi động máy rời khỏi nơi này.
Sắc mặt Quách Vi lúc này hết xanh lại đỏ, vô cùng khó coi.
Đây là lần đầu tiên cậu ta lái Lamborghini nhưng bị người ta mắng thành nghèo kiết hủ lậu.
Tuy vậy, Quách Vi lại không thể nào phản bác, dù sao thì nếu so với một loạt Bentley vừa rồi, chiếc xe thể thao của cậu ta đúng là nghèo nàn thiệt.
“Rốt cuộc thằng cờ hó này là ai vậy?”
Ngay sau đó, vẻ mặt Quách Vi đen thui như
mực.
Cậu ta ở châu Thành Thục cũng được xem là thiếu gia hào môn siêu cấp, giờ lại bị người ta vả mặt trào phúng như thế, đương nhiên không thể nuốt trôi cục tức này, thậm chí cậu ta còn không nghe lọt cuộc đối thoại giữa Diệp Phàm và Hoa Hồng Đỏ ban nãy vì quá tức tối!
“oắt con, đừng để tao gặp lại mày!”
Quách Vi mắng thầm trong bụng.
Mà bên kia, trong chiếc Rolls-Royce, Trần Tiếu Manh nhìn nội thất xa hoa, vừa kinh ngạc vừa cảm thán, Tôn Tiểu Tiểu cũng kích động khôn xiết, dù sao đáy là cũng là lần đầu tiên các cô được ngồi trong một chiếc xe sang trọng như thế, chỉ có Đường sở sở và A Cơ là vẫn giữ được bình tĩnh.
Ngay sau đó, Trần Tiểu Manh quay sang nhìn Diệp Phàm chằm chằm: “Anh rể, anh có quan hệ gì với người đẹp sườn xám kia thế? Cô ta chuấn bị nguyên đoàn xe xa hoa vậy đến đón anh, đừng nói là hai người có gì đó mờ ám đấy nhé?”
“Con nhóc này, đừng soi mói anh suốt ngày thế chứ, Sở Sở còn chưa lên tiếng, em nhọc lòng như vậy làm gì?”
Diệp Phàm bĩu môi, một tay ôm Đường sở Sở, một tay cầm ly vang đỏ, nom cực kỳ tiêu sái.
“Chị họ, chị mau quản anh ấy đi!”
Trần Tiếu Manh lải nhải với Đường sở sở.
“Không sao, anh Tiếu Phàm muốn gì cũng được!”
Đường sở sở hào phóng đáp.
Trần Tiểu Manh nghe chị họ nói xong thì cạn lời, cô chị họ này tốt với Diệp Phàm đến mức khiến người khác giận sôi gan.
“Thiếu chủ, tôi đã sắp xếp nơi ở cho mọi người rồi, giờ mình đi thẳng qua đấy luôn ạ?”
Lúc này, Hoa Hồng Đỏ ngồi ghế phụ dò hỏi.
“Tôi có hẹn đàm phán với tổng giám đốc tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh, ghé nơi này trước đã!”
Đường sở sở lên tiếng.
“Đi tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh!”
“Có điều chỉ cần một chiếc này thôi, mấy xe khác về trước đi, rêu rao quá!”
Diệp Phàm nói.
“Vâng!”
Hoa Hồng Đỏ gật đầu.
Kế tiếp, đám Diệp Phàm ngồi Rolls-Royce tới một tòa cao ốc.
Nơi này là trụ sở chính của tập đoàn dược
phẩm Hồng Tinh tại quận Thiên Thục.
“Mọi người chờ trong xe nhé, em với Tiểu Tiểu vào đó là được rồi!”
Đường sở sở vừa xuống xe vừa nói.
“Anh cũng đi!”
Diệp Phàm lên tiếng.
“Thiếu chủ cần tôi làm gì không?”
Hoa Hồng Đỏ nhấp môi, hỏi.
“Không cần, ở đây chờ chúng tôi là được!”
Diệp Phàm ném lại một câu rồi cả ba nhanh chóng vào trong cao ốc.
“Ba vị, mọi người tìm ai ạ?”
Cô gái ngồi ở bàn tiếp đón dò hỏi.
“Tòi là chủ tịch tập đoàn Đường Thị ở Thiên Hải, lúc trước đã liên hệ bàn chuyện hợp tác với tống giám đốc của các cô!”
Đường sở sở nói thẳng.
“Váng, xin phép liên hệ một lát!”
Cô bé tiếp tân lập tức gọi điện thoại hỏi thăm.
“Chúng ta đúng là có duyên nhỉ, lại gặp mặt!”
Đúng lúc này, một giọng nói âm u lạnh lẽo vang lên.
Quách Vi, người vừa bị Diệp Phàm trào phúng ở sân bay cũng xuất hiện tại đây, nhìn bọn họ bằng vẻ mặt âm hiểm.
“Lại là cậu?”
“Sao cứ gặp cậu mãi thế?”
Diệp Phàm nhìn Quách Vi, lạnh nhạt nói.
“Hóa ra cô chính là chủ tịch Đường Thị muốn hợp tác với tập đoàn dược phấm Hồng Tinh!”
Quách Vi nhìn Đường sở sở, trong mắt loe lên tia ngoan độc.
“Liên quan gì với cậu à?”
Đường sở sở nhìn Quách Vi, lạnh nhạt hỏi.
“Đương nhiên là có liên quan!”
“Cô có tin chỉ cần một câu nói của tôi là việc hợp tác với tập đoàn dược phấm Hồng Tinh của mấy người đố sông đổ bể hết không?”
Quách Vi âm u hỏi.
Ngay sau đó, cậu ta háo sắc nhìn Đường sở Sở và Tôn Tiếu Tiểu: “Đương nhiên nếu hai người đẹp đây và hai người đẹp lúc nãy sẵn lòng uống với tôi vài ly thì tôi có thể suy xét để yên cho các người tiếp tục hợp tác!”
“Cậu có quan hệ gì với tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh?”
Đường sở sở hỏi Quách Vi.
“Cưng nói cho cô ấy biết, tôi có quan hệ gì với Hồng Tinh đây?”
Quách Vi kiêu căng liếc tiếp tân.
“Đây chính là nhị công tử của tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh chúng tồi, cũng là em trai của tống giám đổc!”
Cô bé tiếp tân giới thiệu.
Nghe thế, Đường sở sở khẽ nhíu mày, sắc mặt hơi thay đổi.
Cô không ngờ vừa tới đây đã đắc tội tiểu thiếu gia của tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh, e rằng lần hợp tác này gặp rắc rối rồi.
“Hiện tại đã biết thân phận của ông đây rồi nhỉ?”
“Đường Thị mấy cô muốn hợp tác với công ty nhà tôi thì phải xem tôi có chịu hay không, nếu làm tôi mất hứng, tôi chỉ cần nói một câu là các cô đừng mơ hợp tác với tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh!”
Quách Vi trưng ra vẻ cao cao tại thượng, kiêu căng nói.
Lúc trước cậu ta còn đang suy nghĩ cách vớt vát lại mặt mũi, thật không ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy.
“Chuyện vừa rồi, tôi có thế xin lỗi cậu!”
Đường sở sở lên tiếng.
Hiện giờ kem trị sẹo sắp được đưa ra thị trường, trong đó vị dược liệu khan hiếm kia chỉ có ở quận Thiên Thục, tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh là nhà cung ứng dược liệu lớn nhất nơi đây, nhất định phải bắt được hợp đồng này!
“Cô cảm thấy một tiếng xin lổi là đủ rồi à?”
Quách Vi lạnh nhạt hỏi.
“Chứ cậu muốn thế nào?”
Tôn Tiểu Tiểu không nhịn được kêu lên.
“Tôi muốn bốn người các cô ngủ với ông đây một đêm!”
“Với cả thằng ranh này nữa, ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu xin lỗi bổn thiếu gia!”
Trong mắt Quách Vi lóe lên tia dâm dục, cậu ta nhìn chằm chằm Đường sở sở và Tôn Tiếu Tiểu giây lát, sau đó lạnh lùng liếc sang Diệp Phàm.
“Cậu…”
Tôn Tiếu Tiểu tức giận không thôi.
“Có phải cậu cảm thấy mình đã nắm tất cả mọi thứ trong tay không?”
Diệp Phàm lạnh nhạt hỏi Quách Vi.
“Chỉ cần các người còn muốn hợp tác với tập đoàn dược phấm Hồng Tinh thì chỉ có thể ngoan
ngoãn nghe lời tôi!”
Quách Vi hừ lạnh.
Bốp!!!
Đột nhiên, Diệp Phàm tiến lên một bước, vung tay tát thẳng lên má Quách Vi, lực tay mạnh mẽ hất cậu ta bay xa hơn mười mét, tông vào cột trong đại sảnh, quỳ rạp xuống đất hộc máu.
Cô tiếp tân và nhân viên tập đoàn dược phấm Hồng Tinh đều bị dọa giật nảy.
Mà đúng lúc này, cửa thang máy bật mở, một đoàn người đi ra.
Cầm đầu một người đàn ông mặc vest đi giày da tầm ba mươi, khí thế bất phàm, chính là tống giám đốc tập đoàn dược phấm Hồng Tinh, anh trai Quách Vi, Quách chân.
“Em hai!”
Quách Chân vừa ra thang máy thì bắt gặp cảnh em trai mình quỳ rạp dưới đất ọc máu, anh ta lập biến sắc, bước nhanh tới.
“Em hai, em bị sao thế? Ai đánh em ra nông nỗi này?”
Quách Chân nhìn nửa bên mặt bị tát sưng vù của Quách Vi, sắc mặt lạnh băng, nổi trận lôi đình.
“Anh cả, anh tới đúng lúc lắm, mau bắt thằng đó lại cho em, em muốn nó sống không bằng
chết!”
Quách Vi chỉ vào Diệp Phàm, hung dữ kêu lên.
Quách Chân lập tức lia mắt về phía Diệp Phàm với cái nhìn đầy âm u, cất giọng hỏi: “Là anh tổn thương em trai tôi?”
“Tống giám đốc Quách, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi!”
Đường sở sở vội vàng tiến lên hòa giải.
“Chủ tịch Đường?”
Lúc Quách Chân trông thấy Đường sở sở thì có hơi ngạc nhiên.
“Anh cả, bọn chúng đều cùng một lũ đấy!”
Quách Vi vội vàng kêu lên.
Nghe vật, Quách chân tức khắc sầm mặt, nhìn chằm chằm Đường sở sở: “Chủ tịch Đường, cô và tên đánh em trai tôi là một giuộc?”
“Tổng giám đốc Quách, tất cả chỉ là hiếu lầm!”
Đường sở sở giải thích.
“Hiểu lầm? Em trai tôi bị đánh thành như vậy, cô nói chỉ là hiếu lầm?”
“Chủ tịch Đường, xem ra Đường Thị các cô không thật lòng muốn hợp tác với tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh nhỉ!”
Quách Chân lạnh băng trừng Đường sở sở.
“Tôi…”
“Người đâu, bắt tên nhãi nhép này lại cho tôi!”
Quách Chân kêu lên, một đám bảo an nhanh chóng vọt qua.
“Tống giám đốc Quách, đừng xúc động mà!”
Đường sở sở chắn trước mặt Diệp Phàm, khuyên nhủ Quách Chân.
“Xem ra cô muốn che chở thằng ranh này, vậy Đường Thị các cô đừng bao giờ nghĩ tới chuyện hợp tác với Hồng Tinh chúng tôi nữa!”
Quách Chân lạnh băng quát.
“Tổng giám đốc Quách…”
Nghe vậy, sắc mặt Đường sở sở lập tức thay đối, trở nên vô cùng khó coi.
“Một cái tập đoàn dược phẩm rẻ rách cũng dám kiêu căng phách lối như thế, có tin tôi làm công ty mấy người phá sản trong vòng một giây không?”
Diệp Phàm bĩu mòi, lạnh lùng nói.
“Khiến tập đoàn dược phấm Hồng Tinh phá sản hử, ngông cuồng!”
Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía xa xa!