Chương 244 Vào Thiên Thục, cơ hội giết người tới
- Trang Chủ
- Nhất Thế Thần Vương - Diệp Phàm (FULL)
- Chương 244 Vào Thiên Thục, cơ hội giết người tới
Chương 244: Vào Thiên Thục, cơ hội giết người tới!
Nước ngoài, bên trong tổ chức Thiên Võng.
“Chính là thằng ranh này ba lần bảy lượt phá hỏng kế hoạch bắt Tô Nhược Tuyết cúa chúng ta?”
Người đàn ông cầm một tấm hình, vẻ mặt âm trâm nói. Người trong hình là Diệp Phàm.
“Đúng thế, chính hắn, hơn nữa căn cứ vào thòng tin tình báo của Thiên Võng thì thằng nhãi này còn có quan hệ đặc biệt với điện Long Vương, tình huống cụ thế như thê’ nào thì vẫn còn đang điều tra thêm!”
Gã thuộc hạ mặc đồ đen quỳ chân xuống nói.
“Có quan hệ đặc biệt với điện Long Vương? Tên này cũng thú vị đấy, lập tức tập hợp người bắn hắn lại.”
“Còn nữa, lần này một trong tứ đại Long Quân sẽ tới Tây Nam, thông báo cho Tứ Thiên Vương, Ngũ Thiên Vương và Lục Thiên Vương, bảo ba người họ tới đó trước, nhân cơ hội bắt giữ vị Long Quân này, như vậy sẽ càng có lợi
cho chúng ta khống chế điện Long Vương!”
Người đàn ông lạnh lùng ra lệnh.
Tên thuộc hạ gật đầu ngay lập tức.
Bên trong thánh điện.
“Liên tiếp giết chết một Thánh sử và một Thánh kỵ sĩ trường của điện, người Long Quốc bắt buộc phải chết!”
“Thông báo cho Tô Sâm và hai Thánh kỵ sĩ trưởng, dần ba vạn thánh kỵ sĩ đi giết chết người này và thánh nữ Huyết Tộc, nếu hai bọn họ không chết thì ba vạn quân này cũng không cần trờ về nữa!”
Một tiếng quát lạnh lẽo đầy oai phong truyền ra, uy áp bao phủ toàn bộ thánh điện!
Chỉêh bộ Lưu Ly Quốc, ông cụ nhà họ Kim đứng trước tấm bản đồ của Long Quốc, xung quanh có không ít các tướng lĩnh.
“Thưa ngài, ngài nghĩ chúng ta nên đối phó với Long Quốc như thế nào?”
Lúc này, một tướng lĩnh lên tiếng.
“Nếu muốn tóm gọn Long Quốc thì trước tiên phải ra tay với quận Thiên Thục, nơi này là khu vực quân sự quan trọng của Long
Quốc, nếu chiếm được thì đồng nghĩa với việc khiến cho Long Quốc mất đi một cánh tay, tới lúc đó chúng ta lại tấn công toàn diện thì sẽ có thế một lần hành động đánh tan Long Quốc!”
Ông cụ nhà họ Kim chỉ vào một vị trí trên bản đồ.
“Chiếm lấy quận Thiên Tục? Chúng ta trực tiếp ra quân chiếm đóng nơi này sao?”
Một vị tướng lĩnh khác nói.
“Không, quận Thiên Thục là khu vực quan trọng của Long Quốc bới vì ở đây có một căn cứ quân sự, nơi này có đủ các loại vũ khí vừa được nghiên cứu chế tạo, nếu phá hủy nó thì Long Quốc sẽ tốn hại nặng nề!”
Ông cụ Kim lạnh lùng đáp.
“Tôi hiếu fôi!”
Mọi người lần lượt gật đầu.
“Nhưng mà nơi này quan trọng như vậy, muốn phá hủy nó, nếu không phái đội quân lớn đi thì e là rất khó!”
Ngay sau đó, một người có ý kiến.
“Tôi đã liên hệ với chiến bộ của bảy nước còn lại, tám nước chúng ta đều sẽ phái
ra đội ngũ tinh nhuệ nhất tiến vào đó, phá hủy Thiên Thục.”
“Hơn nữa, ớ đó chúng ta còn có nội ứng, nhất định bảo đảm thành công!”
Ông cụ Kim hờ hững đáp, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo: “Đây là cơ hội tốt đế chúng ta xóa đi nỗi ò nhục của liên quân năm nước khi xưa!”
Trong một tòa cung điện nào đó ờ ngoại thành.
“Thông báo cho tứ đại chiến thần, đế bọn họ lùng bắt Diệp Phàm, tôi cũng muốn xem thử thằng ranh đó giỏi tới đâu!”
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vô tình vang lên.
Trong nháy mắt, một ngày mới đã đến!
Biệt thự số 3 khu Tử Kinh.
Diệp Phàm ngồi trên sô pha nhìn Trân Tiểu Manh mang theo một rương hành lý đi ra, nói: “Em muốn làm gì?”
“Em muốn đi quận Thiên Thục với mọi người!”
Trần Tiếu Manh trực tiếp nói.
“Em đi Thiên Thục làm gì? Không đi học
à?”
Diệp Phàm ngạc nhiên nói.
“Trường bọn em được nghỉ, em có thế đi một tuần.”
“Vừa lúc nghe chị họ nói hai người muốn đi Thiên Thục, em cũng định đi chơi, nghe nói Thiên Thục có rất nhiều đồ ăn ngon, em muốn đi ăn một lần cho biết!”
Lúc này, Trần Tiểu Manh tràn đầy hăng hái.
“Em cũng muốn đi!”
A Cơ cũng bước tới nói với Diệp Phàm.
“Vậy được rồi!”
Diệp Phàm gật gật đầu, nếu hắn và sờ Sờ, Trần Tiếu Manh đều đi, đương nhiên sẽ không đế A Cơ ở nhà một mình.
Ngay sau đó, ba người thu dọn đồ đạc rồi ra ngoài.
Nhưng mà, bọn họ mới vừa ra khỏi biệt thự đã có mấy người mặc quần áo như thời cổ đại, búi tóc dài xuất hiện.
Thực lực của mổi người đều không tầm thường, tất cả đều là cường giả Địa cảnh!
“Cậu là Diệp Phàm?’
Ánh mắt của một vị cao thủ nhìn về phía Diệp Phàm.
“Mấy người là ai?”
Diệp Phàm lạnh giọng hỏi.
“Cái chết của môn chủ Bá Môn có liên quan tới cậu đúng không?”
Người kia quát lớn.
“Người của Bá Môn?”
“Chúng tôi là đệ tử Võ Minh!”
Diệp Phàm vừa hỏi, người đàn ông kia đã lớn tiếng nói.
“Võ Minh?”
Nghe lai lịch của bọn họ, Diệp Phàm hơi ngạc nhiên.
Bỗng nhiên hắn nghĩ tới, con trai mòn chủ Bá Môn kia hình như là đệ tử của trường lão Võ Minh, xem ra mấy người này là do đứa con trai kia phái tới.
“Mấy người muốn làm gì? Giết tỏi, báo thù cho môn chủ Bá Môn?”
Diệp Phàm hừ lạnh.
“Nếu như cậu cũng đã thừa nhận, vậy thì
đùng trách chúng tôi!”
vẻ mặt người kia trầm xuống.
Bọn họ muốn ra tay với Diệp Phàm.
Ầm!!!
Trên người Diệp Phàm phóng ra một cỗ khí tức lạnh như băng, tực tiếp trấn áp đối phương.
Mấy vị đệ tử Võ Minh cảm nhận được khí tức đáng sợ của Diệp Phàm, biếu cảm ai nấy đều thay đối, lộ ra vẻ khiếp sợ.
“Nếtình các người là đệ tử Võ Minh, hòm nay tỏi không giết mấy người, quay về nói với con trai môn chủ Bá Môn, hẳn ta muốn báo thù cho cha thì tự mình tới tìm tôi, đùng có trốn phía sau như con rùa rụt cổ!”
“Cút!!!”
Diệp Phàm lớn tiếng quát.
Đám đệ tử Võ Minh bị dọa chạy mất.
“Võ Minh
Diệp Phàm tự lấm bấm.
Nhị sư phụ chính là minh chủ Võ Minh, cũng không biết bây giờ Võ Minh biến thành cái dạng gì rồi!
Ngay sau đó, ba người lên máy bay đi tới quận Thiên Thục.
Văn phòng làm việc của tập đoàn Đường thị, Sờ Hà ngồi gọi điện thoại nói: “Bọn họ đi Tây Nam rồi, muốn bắt đầu hành động chưa?”
“Ra tay đi!”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia đáp.
“Đã rõ!”
Sở Hà gật gật đầu rồi cúp máy, khóe miệng anh ta nhếch lên: “Chủ tịch Đường, đợi khi trở về tôi sẽ cho cô một bất ngờ lớn, hy vọng là cỏ sẽ thích!”
Đế Đô!
Bên trong phủ, Hoàng Bộ Quyền đang cho cá vàng ăn, cấp dưới đột nhiên đi tới nói: “Lão gia, thám tử ở Thiên Hải truyền tin tới, Diệp Phàm và người phụ nữ của hắn đã tới quận Thiên Thục!”
“Đi Thiên Thục rồi?”
“Nhìn xem, ông trời cũng đang giúp chúng ta!”
Ánh mắt Hoàng Bộ Quyền bát ra tia lạnh lẽo: “Lập tức liên lạc cho Lý Nguyên, nói với ông ta, bằng mọi giá phải khiến cho thằng ranh kia chết ở quận Thiên Thục, nếu như hắn ta không chết thì cái chức quận trướng quận
Thiên Thục cũng không cần phải làm nữa!
“Vâng thưa lão gia!”
Tên thuộc hạ gật đầu nhận lệnh.
Tại nhà họ Công Tôn – một trong mười thế gia đứng đầu Đế Đô.
Gia chủ Công Tôn Hằng cũng nhận được tin Diệp Phàm tới quận Thiên Thục.
“Nơi đó không tệ, trời cao hoàng đế ở xa, địa điểm tốt để giết người!”
“Thông báo cho những thế lực Ám Võng, bảo bọn họ lập tức đi tới quận Thiên Thục, nhất định phải khiến cho tên kia không ra được khỏi đó!”
“Chỉ cần có người đem đầu của hắn đến tìm ta, ta sẽ trả thêm một tỷ!”
Công Tôn Hằng nói với vẻ mặt lạnh lẽo.
Nhà Thượng Quan – một trong mười thế gia.
Bên trong gian phòng.
Thị nữ tiếu Thanh lo lắng đứng trước mặt Thượng Quan Lưu Ly: “Cò chủ, chị thật sự muốn gả cho Mộ Dung Vân Thiên sao?”
“Nếu chị không gả thì ba chị sẽ không tha cho Diệp Phàm!
Thượng Quan Lưu Ly đáp.
“Nhưng vậy có đáng không?’
“Diệp Phàm cũng đâu có quan hệ gì với chúng ta, hà cớ gì phải liên lụy tới hạnh phúc cả đời mình vì anh ta!”
Tiếu Thanh không thế hiếu nối.
“Anh ấy vì chị mới bị cuốn vào chuyện này, chị không thế cứ như vậy bỏ mặc được.”
“Huống chi cho dù không có chuyện này, ba chị cũng sẽ nghĩ hết cách đế chị gả cho Mộ Dung Vân Thiên, nhà Thượng Quan và Mộ Dung bắt buộc phải liên hôn!”
Thượng Quan Lưu Ly trầm giọng nói.
Cô lại nói tiếp: “Được rồi, Tiếu Thanh em ra ngoài đi, đợi Mộ Dung Vân Thiên đi Tây Nam về, chị phải đi lấy chồng rồi, mấy ngày này em đế chị một mình đi!”
“Được rồi!”
Tiếu Thanh bất lực gật đầu.
Cơ Như Yén đang nói chuyện với mẹ Trần Sư Sư.
Bỗng nhiên có một người vội vàng chạy tới: “Phó lâu chủ, đại tiếu thư, không xong, xảy ra chuyện lớn rồi!”