Chương 243 Đồ Long Sơn Trang
Chương 243: Đồ Long Sơn Trang
LÚC này, Đường sờ sờ với gương mặt lạnh nhạt đi tới. u Ảnh đi theo bên cạnh, mỗi tay xách một bộ thi thể
u Ảnh ném thẳng hai bộ thi thế đến trước mặt long thủ Huyền Ưng.
Đó chính là hai cao thủ Nhân cảnh tầng chín do long thủ Huyền Ưng phái đi bắt Đường sớ sớ.
“Sớ Sớ, em không sao chứ?”
Diệp Phàm nhìn Đường sờ sở, lén tiếng hỏi han.
“Anh Tiếu Phàm, em không sao, hai người này không thế làm em bị thương.”
Đường sớ sở mỉm cười đáp, sau đó nhìn sang long thủ Huyền Ưng: “ông muốn bắt tòi đế uy hiếp anh Tiếu Phàm, tính toán rất hay, nhưng ông đã quá coi thường tòi!”
“Đúng là tỏi đã coi thường các người!”
“Đã vậy thì hòm nay…”
Sắc mặt của long thủ Huyền Ưng sa sầm, ông ta đang định nói gì đó thì Diệp Phàm đã xuất hiện trước mặt.
Long thủ Huyền Ưng thấy Diệp Phàm đột
nhiên xuất hiện trước mặt mình, sắc mặt chợt thay đổi, đang định ra tay. Kết quả là Diệp Phàm vung tay lên, thanh đoản kiếm màu đen lập tức đâm xuyên qua cố, giết chết ông ta!
Long thủ Huyền Ưng, một trong tám long thủ của điện Long Vương này mở trừng mắt, trực tiếp ngã xuống trước mặt Diệp Phàm, chết không nhắm mắt!
Ồng ta không ngờ bản thân lại bị vị thiếu chủ này giết trong một chiêu!
Ông ta đã đánh giá thấp Diệp Phàm!
“Chủ nhân!”
Người mặc đồ đen kia và những người khác thấy Long thủ Huyền Ưng bị giết, mặt ai nấy đều biến sắc.
“Tao phải giết mày!”
Người mặc đồ đen lạnh lùng nhìn Diệp Phàm, vung một con dao sắc bén xông tới giết hắn.
Phụt!
Đường sở sở bước ra một bước, tung ra một chường đánh bay người mặc đồ đen này, làm đối phương ngã xuống đất hộc máu.
Các thuộc hạ của long thủ Huyền ưng
thì bị u Ảnh lần lượt giết chết.
Diệp Phàm nhìn chằm chằm người mặc đồ đen kia: “ông rất trung thành với chủ nhân của mình!”
Người mặc đồ đen nhìn Diệp Phàm đăm đăm, đứng dậy muốn chạy trốn.
Vèo!
Diệp Phàm vung tay lên, một cây kim bạc bắn ra, trực tiếp xuyên thủng đầu giết chết đối phương.
“Sớ Sờ, em ra tay quá nhẹ, rõ ràng là lúc nãy em thể một chường đánh chết hắn mà. Đối xử với kẻ địch quyết không được nương tay!”
Sau đó, Diệp Phàm nói với Đường sờ sờ.
“Anh Tiếu Phàm, em biết rồi!”
Đường sờ sờ gật đầu.
Tiếp đó, Diệp Phàm gọi liên tiếp hai cuộc điện thoại đế sắp xếp mọi việc.
Hiện tại một vị long thủ đã chết, tất nhiên Diệp Phàm phải sắp xếp ổn thỏa trước, tránh cho đại hội Long Vương còn chưa bắt đầu mà thân phận của hắn đã bại lộ!
Thoáng cái màn đêm đã buông xuống.
ở Đế Đô, trong gia tộc Âu Dương.
Âu Dương Khắc ngủ suốt một ngày một đèm vì hỏa công tâm rốt cuộc cũng tỉnh lại.
“Con tỉnh rồi!”
Một lão giả tóc trắng ngồi bên cạnh, nhìn Âu Dương Khắc.
“Cha, sao cha lại ờ đây?”
Âu Dương Khắc nhìn lão giả, kinh ngạc hỏi.
Lão giả này chính là Âu Dương Thành, gia chủ tiền nhiệm của gia tộc Âu Dương, trước đây vẩn luôn nghỉ ngơi dưỡng sức ở nơi khác.
“Gia tộc Âu Dương chúng ta sắp tuyệt hậu rồi, cha không về mà được chắc?”
Âu Dương Thành lạnh lùng quát.
“Xỉn lỗi cha, là do con vò dụng, không bảo vệ tốt Mục Nhi và Bất Phàm!”
Âu Dương Khắc lập tức đứng dậy, cúi đầu nói với Âu Dương Thành.
“Hai cháu trai dòng chính của gia tộc Âu Dương bị giết, đây là nổi sỉ nhục lớn nhất của gia tộc Âu Dương trong vòng trăm năm qua!”
Âu Dương Thành lạnh lùng nói.
“Thưa cha, bây giờ con sẽ liên lạc với sờ giám sát và sở tuần tra, bảo bọn họ bắt tên đó ngay lập tức!”
Âu Dương Khắc nói, gương mặt tràn đầy sát ý.
“Vô dụng thôi, tối qua tố Long, sờ giám sát và sở tuần tra đã tới Thiên Hải đối phó với thằng nhãi kia. Kết quả là tất cả đều trắng tay trở vê. Tên này không dề đối phó như vậy đâu!”
Âu Dương Thành lạnh nhạt cất lời.
“Vậy thì con sẽ lập tức triệu tập tất cả mọi người trong gia tộc Âu Dương, bằng mọi giá phải giết bằng được tên đó. Con không tin không thế giết chết nó!”
Lúc này, hai mắt Âu Dương Khắc đỏ ngầu, đằng đằng sát khí quát.
Sắc mặt tối sầm lại, Âu Dương Thành nhìn Âu Dương Khắc: “Cha đã mất hai đứa cháu trai rồi, con còn muốn cả gia tộc Âu Dương tiêu đời theo sao?”
Âu Dương Khắc bị Âu Dương Thành khiến trách, sát ý dần giảm bớt: “Lẽ nào cứ bỏ qua mối thù của Mục Nhi và Bất Phàm như thế hả cha? Chúng nó là cháu trai của cha
đấy!”
“Tất nhiên không thế bỏ qua như thế được. Cha đã liên lạc với người phụ trách của Đồ Long Sơn Trang, bọn họ sẽ cử Địa Sát ra tay, đích thân lấy mạng tên đó!”
Âu Dương Thành lạnh lùng nói.
“Đồ Long Sơn Trang?”
Âu Dương Khắc nghe thấy bốn chữ này thì giật mình ra mặt.
ở Long Quốc chỉ có nhân tài có thân phận và địa vị tầm cỡ mới biết đến sự tồn tại của Đồ Long Sơn Trang.
Đồ Long Sơn Trang là tổ chức cực kỳ đáng sợ ờ Long Quốc.
Tổ chức này tương tự tố chức sát thủ thuộc thế giới ngầm, chỉ cần bạn ra giá đủ cao là có thế yêu cầu bọn họ làm bất cứ việc gì, giết bất cứ ai.
Trên có vương hầu tướng lĩnh, dưới có thế gia nhà giàu, chỉ cần dám ra giá thì Đồ Long Sơn Trang dám giết!
Mà một khi Đồ Long Sơn Trang nhận đơn, bất kế mục tiêu có thân phận lai lịch cỡ nào hay có thực lực mạnh bao nhiêu, kết cục chỉ có một con đường chết!
Kế từ khi thành lập đến nay, Đồ Long Sơn Trang chưa từng thất bại!
Đây cũng là chổ đáng sợ của Đồ Long Sơn Trang!
Trong giới xã hội thượng lưu Long Quốc, khi các ông lớn quyền thế muốn giết kẻ địch nào đó mà bản thân không tiện ra mặt, thì bọn họ sẽ liên lạc thuê Đồ Long Sơn Trang ra tay!
Đương nhiên Đồ Long Sơn Trang đáng sợ như thế, bên trên cũng từng muốn diệt trừ.
Nhưng đừng nói chi đến diệt trừ, ngay cả sào huyệt của Đồ Long Sơn Trang ờ đâu cũng không có ai biết, đến tổ chức đích tình của chính phủ cũng không điều tra được!
Người khác muốn liên lạc với Đồ Long Sơn Trang đặt đơn thì chỉ có thể thông qua một số đường dây đặc biệt.
“Nếu là Đồ Long Sơn Trang ra tay thì thằng nhãi kia chết chắc!”
Âu Dương Khắc kích động nói.
“Hơn nữa, cha còn liên lạc với sư phụ của Bất Phàm, ông ấy cũng cực kỳ tức giận khi biết chuyện này, sẽ báo thù cho Bất Phàm!”
“Có hai sát chiêu lớn là sư phụ của Hữu Phàm và Đồ Long Sơn Trang, tên đó có giỏi đến mấy cũng phải chết!”
Âu Dương Thành lạnh lùng quát.
“Vẩn là cha lợi hại!”
Âu Dương Khắc tâng bốc.
“Được rồi, trước mắt việc con phải làm là nhân lúc mình chưa già lắm mà tìm đàn bà sinh một đứa con trai, đảm bảo huyết mạch của gia tộc Âu Dương chúng ta không đứt đoạn. Những chuyện khác cha sẽ xử lý!”
Âu Dương Thành lạnh lùng nói với Âu Dương Khắc, Âu Dương Khắc liền vội vàng gật đầu.
Căn cứ Chiến Bộ.
“Ngày mai cậu đích thân dẳn bốn tiếu đội Long Hồn thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu đến Tây Nam trước. Một khi chứng cứ xác thực thì hãy diệt sạch sâu mọt!”
Long Chiến Thiên ra lệnh cho Quân Đao.
“Rõ!”
Quân Đao gật đầu.
“Cẩn thận chút, hiện nay Tây Nam không yên ổn!”
“Tôi nghe nói tên nhóc kia muốn tham gia cuộc so tài Y đạo, mà cuộc thi này lại được tổ chức ở Tây Nam. Nếu gặp phải chuyện gì khẩn cấp, cậu có thể tìm cậu ta!”
Long Chiến Thiên nhắc nhờ Quân Đao.
“Vâng!”
Quân Đao lập tức nói.
Trong Vũ Phiệt – một trong chín thê’ phiệt lớn của Long Quốc.
“Đoan Mộc cấn đi Tây Nam fôỉ à?”
Phiệt chủ Vũ Phiệt nghe thuộc hạ báo cáo, sắc mặt sa sầm, lạnh lùng hỏi.
“Vâng thưa phiệt chủ. Theo tin tình báo thì Đoan Mộc cấn đã bí mật đến Tây Nam. về phần cỏ ta muốn làm gì, tạm thời vẩn chưa rõ.”
Thuộc hạ báo cáo.
Lúc này, trong mắt phiệt chủ Vũ Phiệt lóe lên tia sáng, hắn ta lạnh lùng nói: “Thông báo cho đại hộ pháp dân người đến Tây Nam, theo dõi người phụ nữ này sát sao cho tôi! Tôi muốn biết mọi hành động của cò ta. Người phụ nữ này tâm tư thâm trầm, cô ta đi Tây Nam vào lúc này chắc chắn mục đích không đơn giản!”
“Vâng!”
Thuộc hạ đáp lời.
“Đoan Mộc cấn, tôi muốn xem cố có thể làm được trò trống gì!”
“Cô và ngọc Rồng, bản phiệt chủ nhất định phải có được!”
Phiệt chủ Vũ Phiệt nói với vẻ ngang nqươc, bá đao.