Chương 242 Long thủ Huyền Ưng
Chương 242: Long thủ Huyền Ưng!
Người qua đường này chính là đại trường lão và một nhóm cường giả của Độc Tỏng.
“Các người là người của Độc Tòng?”
Diệp Phàm quan sát đám người này, nhìn thấy khí độc tỏa ra trên người bọn họ, lập tức quát.
“Xem ra mày chính là thằng nhãi đã sát hại thiếu chủ Độc Tòng chúng tao!”
Ánh mắt của đại trường lão Độc Tòng như đóng băng, ông ta nhìn Diệp Phàm, trên người tỏa ra một luồng khí độc đáng sợ.
Theo luồng khí độc này lan ra, hoa cỏ cây cối trong sân biệt thự lập tức khô héo.
Thấy vậy, Hoa Ân thốt lén đầy kinh hãi: “Khí độc rất mạnh!”
“Xem ra người Độc Tông các ông vẫn còn không ít người kéo dài hơi tàn.”
Diệp Phàm lạnh lùng hừ mũi.
“Hòm nay, tao tuân theo mệnh lệnh của tông chủ đến giết mày. Nhãi ranh, bó tay chịu trói đi!”
Đại trưởng lão Độc Tỏng thẳng thừng
quát, trên người phát ra khí tức cực kỳ đáng sợ.
Với thực lực của đại trưởng lão này Độc Tông cộng thêm độc công của ông ta, ngay cả cường giả nửa bước vào Thiên cảnh cũng không đỡ nổi một chiêu của ông ta.
“Tông chủ Độc Tông? ông ta vẩn chưa chết à?”
Diệp Phàm lạnh lùng cất lời.
“Hừ, tòng chủ Độc Tông nhà chúng tao có thần công cái thế, làm sao dề chết như vậy được?”
Đại trường lão Độc Tông cất giọng khinh thường nói.
Vèo!
Một giây sau, Diệp Phàm bước ra một bước đỉ tới trước mặt đại trướng lão Độc Tông, tay nhanh như chớp bóp cổ ông ta.
Sắc mặt đại trường lão Độc Tỏng chợt thay đổi, toàn bộ khí độc trong cơ thể phóng về phía Diệp Phàm.
Khí độc này rất mạnh, đủ khiến một cường giả Địa cảnh tầng chín xuống địa ngục chỉ trong nháy mắt.
Nhưng khi khí độc này chui vào trong cơ thế Diệp Phàm, hắn lại không có bất kỳ phản ứng nào.
“Sao có thể chứ?”
Đại trường lão Độc Tông thấy vậy thì mặt biến sắc, thét to.
“Thả đại trưởng lão ra!”
Các cường giả khác của Độc Tông hét lên với Diệp Phàm, lập tức thi triến các loại độc tấn công hắn.
Ầm!
Trên người Diệp Phàm bộc phát ra một luồng kình khí đáng sợ, đánh thẳng lên người đám người này.
Phụt phụt phụt!
Các cường giả Độc Tông còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh bay, từng người ngã xuống đất hộc máu, chết ngay tại chỗ!
Lúc này, đại trường lão Độc Tông thay đổi sắc mặt.
Ông ta dốc toàn sức lực muốn thoát khỏi bàn tay của Diệp Phàm, nhung bàn tay này đối phương tựa như gọng kìm siết chặt cổ khiến ông ta không giãy ra được. Khí độc
toàn thân mà ông ta vần luôn lấy làm kiêu ngạo cũng không có bất kỳ hiệu quả gì với người này!
“Mày… rốt cuộc mày là ai?”
Đại trưởng lão Độc Tông nhìn Diệp Phàm bằng ánh mắt sợ hãi.
Tuổi còn trẻ mà đã có thực lực mạnh như vậy, hơn nữa còn không bị ảnh hường bởi khí độc mà ông ta tu luyện ra, điều này thật khó tin!
“Tông chủ của các người hiện đang ở đâu?”
Diệp Phàm nhìn đối phương, lạnh lùng hỏi.
“Tao… tao sẽ không nói đâu!”
Đại trường lão Độc Tông gào lên.
Phụt!
Đối phương vừa mới dứt lời, Diệp Phàm đã xé đứt một cánh tay của ỏng ta.
Á!
Đại trường lão Độc Tỏng không nhịn được kêu gào thảm thiết.
“Có nói không?”
Diệp Phàm lạnh lùng vô tình hỏi lại một lần nữa.
Đại trường lão Độc Tông vẫn không có ý định trả lời.
Phụt!
Diệp Phàm lại xé đứt cánh tay còn lại của đối phương.
Cảm giác đau đớn dữ dội do xương cốt đứt lìa khiến đại trưởng lão Độc Tông không chịu nổi, trán tủa mồ hòi lạnh, không ngừng kêu gào thảm thiết.
Hoa Ân ở bên cạnh sợ sởn da gà trước thủ đoạn của Diệp Phàm.
Lúc này, ông ấy cảm thấy cực kỳ may mắn vì lúc nãy mình đã đến kịp, nếu không thì e là cháu trai cũng rơi vào kết cục này!
“Vẩn không định nói à?”
Nói xong Diệp Phàm vươn một tay túm lấy chán phải của đại trường lão Độc Tông, rõ ràng là tiếp theo hắn định xé đứt nó.
“Tao nói, tao nói!”
Đại trưởng lão Độc Tông vội vàng lên tiếng.
Cuối cùng vị đại trướng lão này cũng
khuất phục, nói: “Tông chủ đi quận Thiên
Thục rồi!”
“Đi quận Thiên Thục ư?”
“Ông ta đi quận Thiên Thục làm gì?”
Diệp Phàm nhíu mày.
“Tòng chủ biết tin đệ tử Quỷ Cốc sẽ tham dự cuộc so tài Y đạo, vì vậy ngài ây định tới đó giết sạch toàn bộ đệ tử Quỷ Cốc!”
Đại trường lão Độc Tông trả lời.
Diệp Phàm nghe thấy câu này, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo. Hắn liếc nhìn Hoa Ân: “Cuộc so tài Y đạo được tổ chức ở quận Thiên Thục sao?”
“Đúng vậy. Lần này tôi đến là đế báo cho Diệp công tử biết cuộc so tài Y đạo lần này sẽ được tổ chức ờ châu Thành Thục, quận Thiên Thục!”
Hoa Ân trả lời.
“Tao đã trả lời rồi, mày thả tao ra được chưa?”
Đại trường lão Độc Tông mặt mày tái nhợt nhìn Diệp Phàm. Vì hai cánh tay chảy quá nhiều máu, ông ta sắp không chống đỡ nổi nữa.
“Người của Độc Tông đều đáng chết!”
Diệp Phàm liếc đối phương một cái rồi thẳng tay bẻ gãy cố.
Bộp!
Sau đó, hắn tiện tay ném thi thể của đại trường lão Độc Tông xuống đất.
“Diệp công tử, tông chủ Độc Tông đi quận Thiên Thục, vậy lần này cậu…”
“Ông lo tôi gặp nguy hiểm sao?”
Hoa Ân vừa nói nói xong, Diệp Phàm liền nở nụ cười khẽ.
“Là tòi cả nghĩ, với thực lực của công tử sao có thế gặp nguy hiếm được!”
“Nhưng cuộc so tài Y đạo sắp diền ra rồi, Diệp công tử định khi nào lên đường để tôi dê sắp xếp.”
Hoa Ân dò hỏi.
“Không cần sắp xếp nữa, ông cứ nói cho tôi thời gian địa điểm thi đấu là được, tôi sẽ tự đi.”
Diệp Phàm nói thẳng.
“Được!”
Hoa Ản lập tức gật đầu.
Đúng lúc này, lại có thêm một nhóm người xuất hiện ờ đây, dẳn đầu là một người đàn ông đế râu, mặc trường bào.
Khi nhìn thấy thi thế đây đất, ông ta khẽ nhíu mày.
“Long thủ Huyền Ưng!”
Hoa Ân nhìn người đàn ông này, kinh ngạc nói.
“Viện trưởng Hoa, ông cũng ờ đây à?”
Người đàn ông nhìn Hoa Ân, khẽ mỉm cười.
“Long thủ Huyền Ưng, sao ông lại ở đây? Lẽ nào…”
Hoa Ân kinh ngạc nhìn đối phương, rồi lại nhìn sang Diệp Phàm.
Người đàn ông kia đưa mắt nhìn Diệp Phàm, sau đó nói với Hoa Ân: “Viện trường Hoa, tôi và vị công tử này có một số chuyện cần bàn bạc, ông vui lòng tránh đi một lát!”
“Được!”
Hoa Ân lập tức rời khỏi đây.
“Cậu là đồ đệ cúa điện chủ ư? Thiếu chủ rất tuấn tú lịch sự, nhưng hơi nóng tính. Tỏi sai thuộc hạ long tướng đi mời thiếu chủ,
không ngờ lại bị thiếu chủ giết!”
Người đàn ông kia nhìn Diệp Phàm, lạnh nhạt nói.
Ông ta chính là long thủ Huyền Ưng, một trong tám long thủ của điện Long Vương.
“Thì ra là ỏng muốn gặp tòi. Sao ông lại biết thân phận của tôi? Ai nói cho ông?”
Diệp Phàm nhìn long thủ Huyền Ưng, lạnh lùng chất vấn.
“Thiếu chủ giấu mình rất kỹ, nhung trên đời này không có bức tường nào khõng lọt gió, cậu gây ra nhiều động tĩnh như vậy, muốn người ta không chú ý cũng không được!”
Long thủ Huyền Ưng cười khẽ.
“Vậy hôm nay ông đến tìm tôi làm chi?”
Diệp Phàm liếc đối phương.
“Thiếu chủ là đệ tử của điện chủ tức là người thừa kế của điện Long Vương. Hiện giờ điện chủ không còn, tất nhiên thiếu chủ hẳn là điện chủ mới của điện Long Vương. Vì vậy, thuộc hạ muốn trợ giúp thiếu chủ ngồi lên vị trí long vương, trờ thành điện chủ điện Long Vương!”
Huyền Ưng nhìn Diệp Phàm và nói.
“Cho tôi lên làm điện chủ? Sau đó thì sao?”
Diệp Phàm khoanh tay, nhìn Huyền ưng với vẻ nghiền ngẫm.
“Sau đó, tôi chỉ cần thiếu chủ ngoan ngoãn nghe lời tòi. Đến lúc đó, cậu có thế vò tư ngồi lên vị trí điện chủ của mình, hường lạc thỏa thích!”
Diệp Phàm hỏi, Huyền ưng không giấu giếm.
“Ông muốn tỏi làm con rối cho ông hả?”
Diệp Phàm cười gằn.
“Thiếu chủ nói sai rồi, sao lại gọi là con rối chứ? Phải là hổ trợ lẩn nhau!”
“Tòi hổ trợ thiếu chủ ngồi lé vị trí long vương, cho cậu nắm giữ địa vị cao, quyền lợi và tiền bạc. Mà chuyện thiếu chủ phải làm là nghe theo mệnh lệnh của tôi. Vụ giao dịch này rất có lời phải không?”
Long thủ Huyền Ưng mỉm cười nhìn Diệp Phàm.
“Tôi là thiếu chủ của điện Long Vương, vị trí điện chủ điện Long Vương vốn thuộc về tôi mà, sao tôi phải nghe theo mệnh lệnh của ông chứ?”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Thiếu chủ thật sự cho rằng cậu dựa vào một chiếc nhẫn nhẩn Long Vương là có thế ngồi lên vị trí kia sao?”
“Điện chủ đã mất tích mấy chục năm, hiện giờ điện Long Vương đã không còn là điện Long Vương ngày xưa.”
“Hiện giờ ai ai trong điện Long Vương cũng muốn ngồi lên vị trí điện chủ. Một khi cậu xuất hiện ờ điện Long Vương, chào đón cậu không phải sự thần phục của bọn họ, mà là vỏ số lần sát hại!”
“Nếu không có trợ giúp của tỏi, thiếu chủ hoàn toàn không có khả năng ngồi lên vị trí kia!”
Long thủ Huyền Ưng lạnh lùng nói.
“Thế á?”
“Nhưng tôi không nghĩ vậy. Ai dám cản tôi, cứ giết là xong.”
Diệp Phàm tùy ý nói.
“Xem ra thiếu chủ không định hợp tác với tòi.”
Lúc này, long thủ Huyền Ưng lạnh mặt nhìn Diệp Phàm đăm đăm.
“Bây giờ ông nên nghĩ xem hôm nay mình có thế sống sót rời khỏi đây hay không!”
Diệp Phàm hờ hững cất lời.
Tức thì người mặc đồ đen bên cạnh long thủ Huyền ưng và một đám cường giả dưới trướng đều lạnh lùng nhìn Diệp Phàm, chuấn bi ra tay bất cứ lúc nào!
“Không hố là đệ tử của long vương, quả nhiên rất ngông cuồng.”
“Nhưng tỏi nghe nói cậu có một cò bạn gái là chủ tịch Đường Thị, lẽ nào cậu không lo lắng cho bạn gái của mình?”
Long thủ Huyền Ưng lạnh nhạt nói.
“Ồng đã ra tay với sờ sờ ư?”
Diệp Phàm lạnh lùng quát.
“Tôi đã phái người đi tìm cô bạn gái kia của thiếu chủ, chắc là cỏ ta sắp đến rồi đây.”
“Thiếu chủ vần nên cân nhắc thật kỹ đề nghị vừa rồi của tôi thì hơn, nếu không tôi không thế đảm bảo cho sự an toàn của cô bạn gái kia của cậu đâu!”
Long thủ Huyền Ưng nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt lạnh lẽo.
“Ông đang tìm tôi à?”
lên.
Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo vang