Chương 241 Cháu trai làm mất mặt
Chương 241: Cháu trai làm mất mặt
Trong hai nhóm người này có một nhóm ãn mặc sang trọng, người đàn ông dẩn đầu không ai khác chính là quân chủ quân Thiên Lang, Mạc Lâm.
Nhóm người trước mặt Mạc Lâm đều mặc vest đen, do một ông lão có râu dê.
“Quân đoàn trưởng Mạc, cậu cảm thấy đề nghị hợp tác với gia tộc Ito lần này thê’ nào?”
“Gia chủ của chúng tôi rất có thành ý với lần hợp tác này.”
“Chỉ cần chúng ta hợp tác, tỏi bảo đảm quân Thiên Lang của các người sẽ kiếm được rất nhiều tiền!”
ỏng lão râu dê vuốt râu cười nói.
“Hợp tác không thành vấn đề, nhưng nếu chúng tôi muốn các người đi giết người các người có giết không?”
Mạc Lâm lạnh nhạt nói.
“Tên tiếu tử kia sẽ chết sớm thôi!”
Ông lão râu dê tự tin cười nói.
Lúc này, một người đàn ông phía sau ông lão râu dê nhận được điện thoại liền biến
sắc.
“Quản gia, không hay rồi!”
Người đàn ông mặc vest thì thầm vào tai ông lão râu dê, ông lão lập tức cau mày.
“Thấy vẻ mặt này của ông, chẳng lẽ nhiệm vụ đối phó với hắn đã thất bại rồi sao?”
Mạc Lâm liếc nhìn ông lão râu dê một cái.
“Quân đoàn trường Mạc, người này quả thực có chút khó giải quyết, nhưng mà cậu yên tâm, gia tộc Ito nhất định sẽ làm được như đã hứa. Lần này chúng tôi đã dẩn kiếm sĩ mạnh nhất trong gia tộc theo, nhất định có thế giết hắn!”
“Ichiken, ngươi đích thân đi một chuyến đi!”
Ông lão râu dê nói.
Ông lão vừa dứt lời, một người mặc đồ đen cầm kiếm đột nhiên xuất hiện đáp lại: “Vâng!”
Sự xuất hiện đột ngột của người đàn ông này khiến Mạc Lâm kinh ngạc, với thực lực của hắn ta vậy mà lại không cảm nhận được sự tồn tại của người này.
“Người này là ai?”
Mạc Lâm nhìn chằm chằm người đàn ỏng với vẻ mặt nghiêm túc.
“Hắn chính là Ito lchiken, kiếm sĩ mạnh nhất mà gia tộc Ito bồi dưỡng. Hắn đã từng tiêu diệt năm tổ chức cấp A và hai tố chức cấp s chỉ với một thanh kiếm!”
Ông lão râu dê cười nói.
“Mạnh vậy sao?”
Mạc Lâm kinh ngạc nói.
Hắn ta đương nhiên biết sự phân chia của các thê’ lực trong thế giới ngầm, đương nhiên cũng biết sức mạnh của tố chức cấp A và tổ chức cấp s.
Có thể tiêu diệt được năm tố chức cấp A, hai tổ chức cấp s chứng tỏ thực lực của người này đã đạt tới trình độ vô cùng đáng sợ rồi!
“Không ngờ gia tộc Ito của các người còn có cao thủ như vậy!”
“Quân đoàn trường Mạc khách sáo rồi!”
“Có lchiken ra tay, Diệp Phàm nhất định phải chết, quân đoàn trưởng Mạc và quân chủ quân Thiên Lang cứ yên tâm đi!”
ông lão râu dê tự tin nói.
“Nếu đã vậy thì tôi sẽ về bấm báo với quân chủ một tiếng, có thể bắt đầu hợp tác rồi, trước mắt chúc chúng ta hợp tác thuận lợi!”
Mạc Lâm cười nói.
Chớp mắt đã đến buổi trưa.
Diệp Phàm chạy tới Đường Thị ăn cơm cùng Đường sở sờ.
“Sở Sờ, ba tên kia không đi tố cáo với cậu dì của em chứ?”
Diệp Phàm nhìn Đường sở sờ.
“Không có, hôm nay ba người họ còn thành thật đến làm việc, có lẽ là bị anh dọa sợ rồi.”
Đường sở sở mỉm cười.
Diệp Phàm cười lạnh nói: “Tốt nhất là vậy!”
“Đúng rồi anh Tiếu Phàm, em định đi Tây Nam một chuyên!”
Lúc này, Đường sờ sở nhìn Diệp Phàm nói.
“Đi Tây Nam? Đúng vậy, em định công bố sản phẩm kem trị sẹo mà anh cho em,
nhưng dược liệu trong sản phấm này rất hiếm, chỉ ờ vùng Tây Nam mới có.”
“Em đã liên lạc với công ty dược liệu lớn ở quận Thiên Thục rồi, dự định ngày mai sẽ trực tiếp ký hợp đồng hợp tác lâu dài với đối phương, đảm bảo công ty được cung cấp dược liệu thuận lợi!”
Đường sở sở nói.
“Tây Nam cũng không gần chúng ta, anh đi với em!”
Diệp Phàm nói.
Hắn đương nhiên lo lắng cho Đường sờ Sở đi xa một mình.
Với thực lực của Đường sờ sờ bây giờ, ngoại trừ cường giả Thiên cảnh ra, những người còn lại cũng không thế làm tốn thương cô.
Nhưng Diệp Phàm vẩn không thể yên tâm được, đi theo vần hơn, dù sao hắn cũng không bận gì!
“Được!”
Mà Đường sờ sở cũng không từ chối Diệp Phàm, cô chỉ hy vọng được ở bên Diệp Phàm nhiều một chút.
Ăn trưa xong, Diệp Phàm rời khỏi Đường
Thị.
Lúc này có ba người đàn ông sắc mặt lạnh lùng đi tới trước mặt hắn, người dần đầu nhìn Diệp Phàm: “Chủ nhân của tôi muốn gặp anh, theo chúng tòi một chuyên đi!”
“Chủ nhân các người muốn gặp tôi thì tòi phải đi gặp sao?”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Anh biết chủ nhân tôi là ai không?”
Người đàn ông dần đầu lạnh lùng quát.
“Tôi mặc kệ hắn ta là ai, muốn gặp tôi, bảo hắn ta lăn qua đây!”
Diệp Phàm hừ lạnh.
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”
“Lên!”
Người đàn ông lập tức quát lên.
Hai người kia tức khắc xông về phía Diệp Phàm.
Kết quả họ còn chưa kịp đến gần Diệp Phàm đã bị một sức mạnh đánh bay ra ngoài, ngã xuống đất hộc máu.
Người đàn ông dẫn đầu biến sắc, một tay biến thành móng vuốt xông về phía Diệp Phàm.
Khoảnh khắc móng vuốt của đối phương sắp chạm tới Diệp Phàm, đã bị hắn chặn lại, trực tiếp cắt đứt cố họng.
Mấy người đàn ông ngã xuống đất, hai mắt trừng to.
“Mặc kệ chủ của các người là ai, về nói với hắn ta, muốn gặp tôi thì lăn đến đây!”
Diệp Phàm nhìn hai người còn lại, không chút khách khí nói.
Mà ở trong biệt thự sang trong tại Then Hải, một người đàn ông mặc trường bào đế râu đang ngồi uống tra.
“Chủ nhân, không hay rồi, Thương Ưng Long chết rồi!”
Lúc này một người đàn ông chạy tới trước mặt hắn ta, nói.
“Chết rồi?”
“Bị Diệp Phàm giết?”
Người đàn ông này trầm giọng nói.
“Đúng vậy, đối phương còn nói…”
Chàng trai lắp bắp không nói nên lời.
“Còn nói gì?”
Người đàn ông quát.
“Hắn còn nói, nếu muốn gặp hắn, thì bảo chủ nhân tự lăn qua đó!”
Người đàn ông toát đầy mò hòi trên trán, lo lắng nói.
Rắc rắc!
Chỉ trong chớp mắt, người đàn ông đã biến tách trà trong tay thành bột mịn, nước trà văng khắp nơi, văng xuống đất tạo thành những lỗ thủng trên sàn đá cẩm thạch.
Chàng trai kia sợ tới mức quỳ xuống đất.
“Tốt, rất tốt!”
“Không hổ là đệ tử của Long Vương, quả thực có phong thái của Long Vương!”
Người đàn ông cười lạnh lùng.
“Chủ nhân, tôi sẽ đích thân đưa hắn đêh!”
Một người đàn ỏng mặc đồ đen xuất hiện trước mặt người đàn ông.
“Nếu vị thiếu chủ này muốn tỏi đích thân đi gặp hắn, vậy tôi sẽ đi thử xem sai!”
“Chuyện tôi bảo cậu sắp xếp thế nào
rồi?”
Người đàn ông nói.
“Đã sắp xếp xong, có thể hành động!”
Người đàn ông mặc đồ đen nói.
“Được, vậy hành động đi, chúng ta đi!”
Người đàn ông nói, đúng dậy đi ra goài.
Cùng lúc đó, trong khu biệt thử Tử Kinh.
Diệp Phàm vừa quay lại liền thấy năm bóng người, trong đó có một người là Hoa Thừa trước đây đến gặp Tỏ Nhược Tuyết, bên cạnh anh ta còn có bốn người đàn ông cường tráng.
“Cuối cùng cũng xuất hiện rồi!”
Hoa Thừa nhìn Diệp Phàm, cười lạnh.
“Lại là anh? Sao đây? Muốn đi theo Âu Dương Mục à?”
Diệp Phàm cười lạnh nói.
“Tiểu tử này, dám động vào người phụ nữ của Vân thiếu gia, hòm nay không ai có thế cứu nối mày!”
“Hắn chính là Diệp Phàm!”
Hoa Thừa nhìn Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, lập tức nói với bốn người kia.
Bốn người kia lập tức xông về phía Diệp Phàm, ra tay đều là sát chiêu, không có ý định buông tha cho Diệp Phàm.
Diệp Phàm đứng yên bất động, hắn vung tay lên, một con dao găm màu đen xẹt qua trước mặt bốn người.
Cổ họng họ lần lượt bắn ra máu tung tóe, ngã xuống đất chết ngay tại chỗ!
Mà Hoa Thừa thấy cảnh tượng này thì biến sắc, lộ ra vẻ khiếp sợ.
Bốn người này đều là cao thủ mà Vân thiếu gia tìm được từ Hộ Long Ti, sao có thế chết nhanh như vậy?
Lúc này, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn Hoa Thừa, bay thắng về phía đối phương.
“Mày… Mày đừng đến đây!”
Hoa Thừa thấy Diệp Phàm tới gần, cảm nhận được sát ý của hắn, trong lòng run lên, sợ hãi lùi về sau.
“Hoa Thừa!”
Đột nhiên một iêhg hét nghiêm khắc truyền đến, Hoa Ân, viện trường Ngự Y Viện xuất hiện.
“Ông nội!”
Hoa Thừa nhìn thấy Hoa Ân kích động kêu lên.
“Tiểu tử, ỏng nội của tao đển rồi, mày chết chắc rồi!”
Hoa Thừa như tìm được chỗ dựa vững chắc, bình tĩnh lại, chí vào Diệp Phàm hét lớn.
Hoa Thừa chính là cháu trai của Hoa Ân.
“Vô sỉ!!!”
Nhưng Hoa Thừa còn chưa ui mừng được bao lâu thì Hoa Ân đã tiến tới tát vào mặt anh ta khiến hắn ngã xuống đất, nửa mặt đỏ bừng và sưng tấy.
Hoa Thừa bị đánh đến choáng váng, ôm mặt nhìn Hoa Ân: “Sao ỏng lại đánh con? ông nên dạy cho tên tiếu tử này một bài học mới đúng chứ, vừa rồi hắn muốn giết con!”
“Câm miệng!”
“Con dám đắc tội Diệp công tử, còn không mau quỳ xuống dập đầu với Diệp còng tử, xin Diệp công tử tha thứ!”
Hoa Ân mắng cháu trai mình.
ỏng ấy biết rõ Diệp Phàm đáng sợ đến mức nào, nếu đối phương thật sự ra tay vậy thì cháu tai ông ấy sẽ chết chắc.
“Diệp công tử, là tôi không dạy được nó, mới để tên nghiệt tử này đến gây sự với Diệp công tử, mong Diệp cỏng tử tha tội!”
Lúc này, Hoa Ân cúi người trước Diệp Phàm.
Hoa Thừa thấy ông nội mình lại cúi đầu trước Diệp Phàm, vô cùng kinh ngạc.
ở Long Quốc này, cho dù là thế gia quyền quý, hay vương hầu quý tộc cũng không có tư cách bảo ông nội hắn cúi đầu hành lề.
Dù sao ông nội hắn cũng là viện trưởng Ngự Y Viện, phụ trách chăm sóc sức khỏe cho người đứng đầu của quốc gia, ai dám đắc tội chứ?
Nhưng hiện giờ, ông nội hắn lại cung kính cúi đầu với Diệp Phàm, điều này khiến Hoa Thừa sợ hãi.
“Còn không mau quỳ xuống dập đầu với Diệp công tử đi, muốn bị trục xuất khỏi nhà họ Hoa sao?”
Mà Hoa Ân thấy đứa cháu trai này đứng yên bất động lại nói.
“Xin… Xin lỗi!”
Nghe Hoa Ân nói muốn trục xuất mình
khỏi gia tộc, Hoa Thừa biến sắc, vội vàng quỳ xuống dập đầu với Diệp Phàm.
“Hóa ra là cháu trai của ông!”
“Năng lực dạy dổ cháu trai của ông quả thực không tốt lắm!”
Diệp Phàm hừ lạnh nhìn Hoa Ân.
“Diệp công tử nói phải!”
“Mong Diệp công tử cho cháu trai tôi một cơ hội nữa, về tòi nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt!”
Hoa Ân chắp tay nói với Diệp Phàm.
“Nế mặt ông, hòm nay tôi tha cho hắn ta một mạng!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Đa tạ Diệp công tử!”
Lúc này Hoa Ản mới thớ phào một hơi, cung kính nói, quét mắt về phía Hoa Thừa: “Còn không mau cảm ơn Diệp công tử!”
“Cảm ơn Diệp công tử!”
Hoa Thừa quỳ trên đất nói.
“Cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, về nói với Vân thiếu nhà anh, đừng có chọc tòi, nếu không thì chuẩn bị sẵn quan tài
đi!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Được, được!”
Hoa Thừa vội vàng gật đầu rồi đứng dậy rời di.
“Diệp…”
Hoa Ân còn muốn nói gì đó với Diệp Phàm, đôt nhiên mỏt nhóm naười xuất hiên.