Chương 272:
Chương 267: Đồ của tôi, mấy người cũng dám cướp?
“Tòi là con gái của tộc trưởng tộc Cơ Hoàng!”
Cơ Như Yên lạnh nhạt nói, lúc nói đến hai chữ tộc trưởng, trong mắt lóe lên hận thù.
“Không ngờ cô là con gái của tộc trưởng tộc Cơ Hoàng?”
Diệp Phàm ngạc nhiên nói.
“Năm đó tộc trưởng tộc Cơ Hoàng còn chưa phải là tộc trường, đi rèn luyện bên ngoài gặp được mẹ của tôi, hai người thích nhau, xảy ra quan hệ rồi có tôi.”
“Sau đó ông ta đã vứt bỏ hai mẹ con tôi vì vị trí tộc trưởng tộc Cơ Hoàng.”
Cơ Như Yên lạnh lùng nói.
“Vứt vợ bỏ con, đủ máu lạnh!”
“Ông ta là một người vô tình, năm đó ông ta cũng chỉ coi mẹ tôi như một món đồ chơi mà thôi.”
Cơ Như Yên cười khố.
“Vậy tại sao bây giờ bọn họ lại muốn bắt cô về?”
Diệp Phàm tò mò hỏi.
“Không biết, nhưng dù vì lý do gì, tôi đều sẽ không trở về.”
“Cho dù trở về cũng đường hoàng bước vào tộc Cơ Hoàng, trừng phạt tên đàn ông phụ bạc kia!”
Cơ Như Yên nói.
“Yên tâm đi, nếu cô không muốn trở về, không ai có thể mang cô đi!”
“Còn đám người tộc Cơ Hoàng này, dám động đến người của tôi, có cơ hội tôi sẽ cho bọn họ một bài học!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói, trong mắt tràn ngập sự miệt thị.
Hoàng tộc thì sao, nói dễ nghe là hoàng tộc, nói khó nghe là nước mất người vong chó nhà có tang, không việc gì phải sợ!
Nếu đế các hoàng tộc ẩn giấu ở Long quốc nghe thấy suy nghĩ của Diệp Phàm, chắc chắn sẽ xông qua giết hắn!
“Cảm ơn thiếu chủ!”
Cơ Như Yên nhìn chăm chú vào Diệp Phàm, cô bước lên ôm chặt lấy Diệp Phàm.
Cái ôm này của cô làm Diệp Phàm cảm thấy trái tim căng đầy.
Rốt cuộc hiện tại đối phương chỉ mặc một
bộ đồ lót gợi cảm.
Hai người dán sát lại với nhau, thân mật đến cực điếm.
Không người đàn ông nào có thế cản được loại cảm giác này!
“Cái đó, cô nghỉ ngơi cho khỏe đi!”
Chưa đầy 3 giây, Diệp Phàm đấy Cơ Như Yên ra, xoay người rời đi.
Cơ Như Yên nhìn bộ dáng xấu hổ của Diệp Phàm, cười khúc khích.
Người đẹp cười khuynh quốc khuynh thành!
Bên kia, trong Xuyên vương phủ!
Xuyên Vương nhìn thuộc hạ, lạnh lùng quát: “Bên Thiên Qủy phái đã truyền tin đến chưa?”
“Bẩm vương gia, Thiên Qủy phái đã phái ra hai hộ pháp dẫn theo các cao thủ của Thiên Qủy phái đến đáy, ngày mai sẽ đến quận Thiên Thục!”
Một thuộc hạ nói.
“Tốt, nhìn chằm chằm thằng ranh kia cho ta, tuyệt đối không thể để hắn ta rời khỏi quận Thiên Thục!”
Xuyên Vương quát.
“Rõ!”
Tên thuộc hạ này gật đầu.
“Bấm vương gia, quận thủ Lý đến!”
Một hạ nhân vào báo cáo.
“Tên phế vật kia còn đến làm gì?”
“Bảo hắn cút đi!”
Xuyên Vương lạnh lùng nói.
“Vương gia!”
Lý Nguyên đi vào cúi người hành lễ.
“Ngươi còn dám xuất hiện trước mắt bổn vương?”
“Ta thấy ngươi muốn chết!”
Xuyên Vương nhìn Lý Nguyên, quát to.
“Vương gia bớt giận, lần này tôi đến muốn nói cho vương gia, nếu vương gia còn muốn giết chết tên Diệp Phàm kia, thống soái Nguyên Hạo chiến khu Tây Bộ là trở ngại lớn nhất!”
Lý Nguyên mở miệng nói.
“Nguyên Hạo dám che chở thằng nhãi kia, bổn vương nhớ kỹ thù này!”
“Ngươi có ý tưởng gì?”
Xuyên Vương liếc nhìn về phía Lý Nguyên.
“Tôi đã liên hệ với Hoàng Bộ Quyền đại nhân, nghĩ cách điều Nguyên Hạo đi, nhưng Nguyên Hạo là người của chiến bộ, chỉ một mình Hoàng Bộ đại nhân vẫn chưa đủ, nếu vương gia nguyện ý
ra sức thì càng tốt.”
“Chỉ cần Nguyên Hạo bị điều đi, lại trợ giúp Mục tướng quân ngồi lên vị trí thống soái chiến khu Tây Bộ, đồng nghĩa chiến khu Tây Bộ sẽ cùng một phe với chúng ta.”
Lý Nguyên nói.
“Tại sao Mục chiến ngồi lên vị trí thống soái sẽ về cùng một phe với chúng ta?”
Xuyên Vương khó hiểu hỏi, Lý Nguyên giải thích: “Bởi vì con trai của Mục tướng quân cũng bị tên nhãi kia đánh, ông ta cũng ước gì tên nhãi kia chết đi!”
Nghe xong, hai mắt Xuyên Vương lóe lên: “Được, cứ làm như ngươi nói đi!”
Hôm sau!
ở thục Châu, Hoa Hồng Đỏ chuấn bị nơi ở cho Diệp Phàm và Đường sở sở.
“Anh Tiểu Phàm, hôm nay chúng ta trở về à?”
Đường sở sở hỏi.
Diệp Phàm đang định nói chuyện thì điện thoại vang lên.
“Alo, Diệp công tử đúng không? Tôi là Hoa n!”
Đầu bên kia vang lên giọng của Hoa n.
“Có chuyện gì không?”
Diệp Phàm hỏi.
“Diệp công tử, cậu có thể đến chỗ chúng tôi một chuyến không, Vân Hi gặp phải rắc rối!”
Hoa n cầu xin.
Diệp Phàm nhíu mày, nói: “Được!”
“Sở Sở, anh đi ra ngoài một chuyến, em và đám Tiếu Manh đi chơi đi, anh bảo Hoa Hồng đi cùng bọn em!”
Diệp Phàm dặn dò xong rời đi.
Hắn đi thẳng đến nơi ở của Hoa n.
Lúc này ở trong nơi ở của Hoa n, Khương Vân Hi.
Khương Vân Hi ôm chặt một quyến sách cố, tức giận nhìn chằm chằm đám người trước mặt.
Đám người này chính là người của ba thế gia y đạo Tôn, Lý, Tiết của Hạnh Lâm Giới Long quốc.
Lúc này bọn họ đang nhìn chằm chằm quyển sách cổ trong tay Khương Vân Hi với ánh mắt cực kỳ tham lam.
Quyển sách cổ này chính là Thần Nông Y Điển.
“Khương tiểu thư, biết điều thì giao ra Thần Nông Y Điển, trân bảo y học không phải loại người như cô có thể có được, nó ở trong tay cô là phí
phạm của trời!”
Một nam tử người nhà họ Tôn nói.
“Mấy người còn muốn động tay động chân, không biết xấu hổ hả?”
“Tôi xem ai dám!”
Lý Tử Huyên vén tay áo, tức giận nhìn đám người này.
“Các vị làm như vậy không sợ làm mất mặt gia tộc mấy người sao? Nếu loại hành vi này của mấy người truyền đến Hạnh Lâm Giới, sợ rằng sẽ bị mắng trơ trẽn!”
Hoa n gằn giọng nói.
“Chúng tôi chỉ không muốn Thần Nông Y Điến bị mai một trong tay một kẻ vô dụng, chỉ có ở trong tay chúng tôi nó mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất của mình!”
Người nhà họ Tôn giả nhân giả nghĩa nói.
“Ván Hi là đại tiểu thư nhà họ Khương, một trong mười thế gia lớn nhất Đế Đô, mấy người không sợ đắc tội nhà họ Khương hả?”
Hoa n nói.
“Một nhà họ Khương cỏn con cũng dám tự xưng thế gia trước mặt ba thế gia y đạo? Quá buồn cười!”
Người nhà họ Lý lạnh lùng nói.
“Không cần nhiều lời với bọn họ, ra tay luôn
đi!”
Người nhà họ Tiết không kiên nhẫn quát.
Bọn họ đang định ra tay cướp thì một tiếng quát lạnh băng truyền đến.
“Đường Môn muốn Thần Nông Y Điển này!”
Sau tiếng quát này, mấy trăm người xông vào, tay cầm vũ khí, đều là cao thủ từ Nhân cảnh lục trọng trở lên.
Bọn họ mặc trang phục Đường Môn, trong đó có hơn 10 cao thủ Huyền cảnh.
Nhị thiếu gia Đường Môn Đường Thiên Thần và tam thiếu gia Đường Môn Đường Thiên Phong đi đến.
Theo sau bọn họ là hai cao thủ Địa cảnh!
“Đường Môn muốn quyến Thần Nông Y Điến này, ai dám cướp, giết không tha!”
Đường Thiên Phong quát to.
Các đệ tử Đường Môn chĩa lưỡi dao sắc bén về phía đám người Khương Vân Hi và ba thế gia y đạo!
“Đường Môn muốn trở thành kẻ địch với Hạnh Lâm Giới sao?”
Người nhà họ Tiết nói.
“Hạnh Lâm Giới chó má chẳng là gì với
Đường Môn cả!”
Đường Thiên Phong kiêu ngạo nói.
“Thiên Phong, lui ra!”
Đường Thiên Thần lên tiếng, Đường Thiên Phong ngoan ngoãn lùi về sau.
“Tại hạ chỉ muốn có được Thân Nông Y Điển, không muốn đối địch với ai cả!”
Đường Thiên Thần lạnh nhạt nói.
Nói xong anh ta đi về phía Khương Vân Hi.
“Tiểu thư, tôi ra giá 1 tỷ mua Thần Nông Y Điến trong tay cô!”
Đường Thiên Thần nói.
“Anh trả bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ không bán!”
Khương Vân Hi kiên quyết nói.
“Vậy đừng trách tôi không khách khí!”
Đường Thiên Thần ra tay muốn cướp Thần Nông Y Điển trong tay Khương Vân Hi.
Người của ba thế gia y đạo thấy vậy cũng ra tay muốn cướp Thần Nông Y Điển.
“Đ’ô của tôi, mấy người cũng dám cướp?”
Đột nhiên một giọng nói lạnh băng vang lên như sấm sét đánh, làm những người có mặt ở đây bị chấn động, suýt nữa không đứng vững!