Chương 7
Ngọc Bình ra ngoài trả hộp đồ ăn nên hay tin, vừa về đã thấy khuôn mặt nhỏ trắng bệch cả, nhỏ giọng nói với nàng: “Cách cách ạ, nghe bảo dạo này Tứ a ca đang nóng.”
Đây chẳng phải lần đầu tiên Tứ a ca nổi cơn, vị gia này có một tật gọi là thích hờn dỗi. Một khi chàng bực, bất kể là ai chọc chàng, là người ở ngoài hay trong A Ca Sở, chàng cũng không trút giận lên đầu người ta, không cãi cọ với ai đâu, mà chỉ ngồi buồn bực một mình trong thư phòng.
Mấy ngày này, không khí trong viện sẽ cực kỳ áp lực.
Tất cả cung nữ thái giám đều tới lui vội vã, gặp mặt chả dám tán gẫu nhiều, chỉ chào hỏi nhau qua ánh mắt, ngay cả tiếng nói chuyện cũng đè xuống mức thấp nhất.
Bởi vì chàng thích nhịn cơn tức trong bụng, không thích tìm Giải Ngữ Hoa* gì đó để giải sầu, thế nên Lý Vi và các nữ tử ở hậu viện phải một, hai ngày sau mới hay tin. Đến khi mọi người trong hậu viện đều biết, thì nàng cũng đã biết rồi.
*Giải Ngữ Hoa: ẩn dụ cho những người phụ nữ xinh đẹp, hiểu chuyện.
Bình thường Ngọc Bình rất muốn Tứ a ca tới tìm Lý cách cách nhiều một chút, nhưng hiện giờ nàng ta lại sợ nhất là Tứ a ca bỗng dưng nhớ đến cách cách nhà mình. Lý Vi còn bắt gặp nàng ta lén cầu xin Bồ Tát, xin Tứ a ca ngàn lần đừng đến.
Lý Vi có thể hiểu, ngay chính nàng đây cũng sợ Tứ a ca của bây giờ chứ huống chi.
Nguyên nhân vô cùng đơn giản, chỉ một câu của Tứ a ca thôi là đã lấy được mạng nàng. Ai biết lúc chàng nổi cáu có còn lý trí hay không? Liệu có lấy nàng ra làm thớt chém không? Một câu “đánh chết” chàng thốt ra, cái mạng nhỏ mọn của nàng sẽ chôn vùi ngay lập tức đấy chứ đùa.
Cũng giống như việc vì sao Ngọc Bình lại toàn tâm toàn ý hầu hạ nàng.
Lúc nàng tiến cung không đưa nha đầu trong nhà theo, vào A Ca Sở đương nhiên cũng chỉ là “đội quân một người”. Tất cả thái giám và cung nữ hầu nàng, bao gồm cả Ngọc Bình, đều do Nội Vụ Phủ phân tới.
Vì sao những người này cam tâm tình nguyện hầu hạ nàng? Thậm chí là không một chút hậm hực?
Giống y hệt lý do nàng sợ Tứ a ca. Bởi cũng chỉ cần nàng nói một câu thôi là có thể lấy mạng họ. Khi Ngọc Bình hầu hạ nàng, mọi chuyện nàng ta đều suy nghĩ cho nàng, nhưng đó chẳng phải vì sức hút từ nhân cách khiến đất trời cảm động của nàng, mà là do mạng sống của nàng ta đã gửi gắm toàn bộ ở nơi nàng thôi.
Một lớp đại học của Lý Vi có hơn hai trăm người. Con gái mỗi cô một tính, song từ trước tới giờ nàng chưa từng thấy ở chung với ai thoải mái tự tại như ở chung với Ngọc Bình. Còn chẳng phải là do khi đứng trước mặt nàng, Ngọc Bình hoàn toàn không bộc lộ tính cách thật của nàng ta ư?
Vậy nên, có khi ngẫm lại, tuy rằng khá sợ Ngọc Bình, một người xa lạ hầu hạ mình đến nỗi gạt bỏ chính cá tính của bản thân, thế thì nàng làm sao biết được trong bụng người ta đang nghĩ điều gì?
Nhưng đồng thời, Ngọc Bình cũng coi như đã cho nàng một bài học.
Lúc nàng ở Lý gia, vấn đề tôn ti trật tự không khắc nghiệt như trong cung. Dù sao ở ngoài, người ta sẽ chẳng hơi một tí là lấy “đánh chết” ra để giết gà dọa khỉ, cùng lắm là bán quách đi thôi. Cho nên nha đầu, nhũ mẫu, cô cô hầu hạ nàng ở Lý gia, đã cho nàng cảm giác rằng họ chính là bảo mẫu cao cấp với chất lượng chuyên môn cao hơn. Mấy nha đầu lớn nhỏ bên cạnh nàng còn thường hay đấu võ mồm kia kìa.
Sau khi tiến cung, nàng không còn được chứng kiến những cảnh tượng ấy nữa. Khi đó người được phân đến cùng với Ngọc Bình còn có bốn cung nữ, bốn thái giám. Chiếu theo quy định thì sẽ có hai cung nữ luôn theo sát nàng. Trong bốn người sẽ có một người làm chủ quản, ba người còn lại cấp bậc thấp ngang nhau. Bốn thái giám cũng chọn ra một người chủ quản, ba người còn lại sẽ cân nhắc sau.
Mà dẫu thái giám có là người đã bị thiến, song thoạt trông vẻ ngoài vẫn là đàn ông. Lý Vi có thể tiếp nhận Ngọc Bình và các cung nữ, nhưng bất luận thế nào cũng không quen được việc một “gã đàn ông” nom mười hai mười ba, hoặc là mười sáu mười bảy hầu hạ mình.
Vậy nên cả bốn thái giám nàng đều bỏ đó không dùng.
Trong số bốn cung nữ, bất giác nàng quen thuộc với Ngọc Bình hơn, sau đó bèn để nàng ta hầu tới tận giờ.
Theo lý, cách làm của Lý Vi thực ra rất dễ tạo thành mâu thuẫn, ví dụ như cảnh hạ nhân phản bội gì đó, chẳng phải trong cung đấu thường nói thế ư? Nhưng dần về sau, nàng kinh ngạc phát hiện ra rằng, thái độ của bảy người còn lại kia lúc đối mặt với nàng càng thêm thân mật. Thi thoảng nàng gọi người truyền lời giúp, làm chút chuyện vặt, người kia đã xúc động sáng bừng hai mắt!
Nên Lý Vi cảm thấy có phần áy náy khi lạnh nhạt với họ. Chuyện thế này nàng cũng không tiện trao đổi cùng Ngọc Bình, đừng thấy Ngọc Bình mềm yếu như thể đẩy cái đã ngã, nhưng bao lâu thế mà vẫn chẳng có một người nào có thể vượt qua Ngọc Bình mà xông tới trước mặt nàng đâu, chứng tỏ mánh khóe của cô nương này cực cao siêu đấy.
Cho nên, có lần nàng lặng lẽ hỏi Tứ a ca, hỏi mấy cung nữ thái giám mà nàng không sai sử kia có cần trở về Nội Vụ Phủ hay không, rồi sắp xếp công việc khác cho họ.
Tứ a ca hỏi nàng: “Sao hả? Họ hầu hạ không vừa ý nàng?”
Lý Vi giải thích sự việc từ đầu chí cuối: “Thiếp cứ bỏ mặc họ, họ ở chỗ thiếp cũng không có đất dụng võ, tại thiếp sợ mai mốt xảy ra chuyện đấy thôi. Hơn nữa người đi chỗ cao, chỗ thiếp không cần đến nhiều người như thế, trở về đổi chủ tử khác, nói không chừng lại có cơ hội xuất đầu lộ diện thì sao?”
Gương mặt Tứ a ca hiện dòng chữ “nàng đang đùa ta ư?”, sau đó khi nhận ra nàng thực sự nghiêm túc thì cười trêu: “Sao nàng biết chỗ nàng không phải chỗ cao?”
Rồi Tứ a ca dạy nàng, tất cả những lời nàng nói ban nãy là vô dụng, hạ nhân dám bất trung, cứ đánh chết là được.
“Nàng không dùng tới họ, là do họ không có bản lĩnh. Chẳng thế thì cung nữ luôn theo hầu nàng từ đâu mà ra? Nàng ta có năng lực đứng cạnh nàng, đám người còn lại đều là vô dụng. Nếu họ muốn hầu hạ nàng, tự khắc sẽ cố gắng tiến bộ. Nàng không phải nhọc lòng thay.”
Lúc ấy hai người nằm trong màn, Tứ a ca ôm nàng, nói: “Nhưng nàng như vậy, cũng coi là có sai. Nàng chỉ cần ngồi yên, chờ đám người kia thể hiện lòng trung với nàng thế nào. Bây giờ, người sốt ruột không phải nàng, mà là họ.”
Sau đó, Lý Vi đã tỏ tường.
Giờ phút này, người nắm giữ sống chết của họ, là nàng.
Thế nên, những cung nữ, thái giám được Nội Vụ Phủ phân đến chỗ nàng đồng thời cũng đang ôm trong mình một lòng trung thành hướng về nàng.
Giống như mấy người phụ nữ trong viện của Tứ a ca, người không được sủng, bị lạnh nhạt luôn nghĩ cách làm sao cho Tứ a ca thích mình, chứ không phải quay đầu nương nhờ vào a ca khác.
Đứng trước cái chết, mọi sự đe dọa, cám dỗ đều là phù du.
Chính vì thế mà kiểu người nàng mới dễ dàng lấy được lòng trung thành của hạ nhân trong viện. Còn Tứ a ca có thể khiến người của cả viện này phải sốt ruột vì hỉ nộ của chàng thực chất không dựa vào sức quyến rũ từ con người chàng, mà là do thân phận trời ban của chàng.
Lý Vi cũng sẽ không cảm thấy cuộc đời màu hồng, và tự cho rằng Tứ a ca đối xử đặc biệt với nàng là giờ nàng được phép chạy đến trước mặt chàng đâm đầu vào chỗ chết. Nàng vẫn sợ chết lắm!
Vì lẽ đó nên gần đây Lý Vi hết sức ngoan ngoãn, lúc ăn cơm không yêu cầu món đặc biệt gì nữa, có cái gì ăn cái nấy.
Lưu thái giám ở thiện phòng cầm danh sách gọi bữa của các viện trong A Ca Sở một tuần vừa qua ra, tiến hành kết toán cuối tháng. Các cung các viện trong Tử Cấm Thành đều có thiện phòng độc lập, toàn bộ nằm dưới sự quản lý của ngự thiện giám. Thiện giám một năm dọn kho một lần, mỗi một thiện phòng có một thái giám tổng quản phụ trách.
Lưu thái giám quen một tháng làm tiểu kết một lần, ba tháng đại kết một lần, nửa năm tổng kết một lần. A Ca Sở là cung viện ít việc nhất trong Tử Cấm Thành, hầu hạ ở thiện phòng cũng không phải thấp tha thấp thỏm như chỗ các cung phi.
Nên Lưu thái giám thường cảm thán đó là một chốn dưỡng lão lý tưởng.
Nhưng dù chốn ấy có bình yên cỡ mấy thì vẫn có thị phi, ngay cả khi đi ngủ Lưu thái giám cũng dựng thẳng một lỗ tai lên ngóng.
Ông ta lật đi lật lại tờ danh sách gọi bữa, bụng đếm một lượt mấy vị a ca trong viện, sau đó gọi đồ đệ tới, dặn dò cậu ta rằng tháng sau viện Tứ a ca và Ngũ a ca gọi bữa phải đặc biệt lưu ý, hầu hạ cẩn thận cỡ nào cũng không hề quá.
Đồ đệ dù khó hiểu nhưng vẫn cung kính vâng lời, quay người đi dặn dò đồ đệ của cậu ta.
Lưu thái giám lật xem danh mục thức ăn mười ngày nay của Lý cách cách trong viện Tứ a ca, thầm nghĩ: Dạo này nổi gió rồi.
Tuy còn hai tháng nữa mới đến Tết nhưng trong cung sớm đã náo nhiệt tưng bừng. Vì là lễ lớn nên bộn bề nhiều việc, không thể không chuẩn bị trước.
A Ca Sở nằm trong cấm cung cũng được lây nhiễm bầu không khí cuối năm trước một bước.
Đầu tiên là Tứ a ca bắt đầu đi sớm về muộn, Thượng thư phòng vẫn chưa nghỉ, nghe nói gần đây Tứ a ca thường sang chỗ Thái tử. Trong số các a ca, chân của Thái tử là thô nhất, Tứ a ca ôm được cái chân to ấy, Lý Vi còn chưa kịp phản ứng gì mà đám Ngọc Bình trông đã như lấy làm vinh dự lắm.
Nghe ý Ngọc Bình, dạo đây cung nữ thái giám bên dưới đều đang bàn tán về Tứ đại bối lặc đời Thái Tông*, gần thì có Dụ Thân vương và Cung Thân vương* bây giờ.
*Thái Tông tức Thanh Thái Tông Hoàng Thái Cực, đời cụ nội của Tứ a ca.
*Dụ Thân vương và Cung Thân vương lần lượt là anh trai và em trai của Khang Hi đế.
Thực ra cũng không phải họ nói bừa, điều họ chờ mong chính là Tứ a ca có thể làm kỳ chủ*, rồi tiến lên một bước phong thành bối lặc, ngay sau đó sẽ là Thân vương!
*Bát kỳ hay Bát kỳ Mãn Châu là tổ chức quân sự đặc trưng của Mãn Châu và nhà Thanh, đứng đầu mỗi kỳ sẽ là một kỳ chủ.
Suy nghĩ của Lý Vi hết sức phức tạp: Các bạn ạ, mục tiêu của các bạn thấp bé quá. Tương lai chủ tử của chúng ta sẽ là Hoàng đế đấy!
Nghĩ vậy, ngay cả nàng cũng có chút hưng phấn. Vì Tứ a ca là “Dận Chân”, nên nàng không thấy chuyện bây giờ Tứ a ca làm việc cho Thái tử có cái gì hay mà phải phấn khích.
Bên kia, vì Tứ a ca bắt đầu bận rộn nên lúc về đa phần sẽ nghỉ ngơi tại thư phòng, bầu không khí ở hậu viện rốt cuộc cũng trở nên thoải mái.
Ngay Lý Vi là người được “yêu thương sủng ái” cũng đang trù tính về đợt bận bịu này của Tứ a ca một cách chẳng có lương tâm. Kiểu gì chàng cũng phải bận một hơi tới sang năm, tận đến khi qua tết Nguyên Tiêu mới được xem là kết thúc một năm… Mấy tháng lận đấy, lúc đó cơn giận của chàng chắc chắn đã tiêu tan rồi!
Mấy ngày nay không phải sợ hãi nữa!
Khi buông lỏng mình, Lý Vi phát hiện nàng bây giờ hình như bỗng hóa người tàng hình.
Phúc tấn khá bận, chưa nói tới việc đi gặp Đức phi hằng ngày, cứ ba năm ngày là phải đi một chuyến, cũng hay sang chỗ Tam phúc tấn, Ngũ phúc tấn. Có lẽ đang lo chuyện tết nhất.
Tống cách cách có thai, chẳng những Tứ a ca dặn dò cần chăm sóc nàng ấy cho tốt, thậm chí Tứ phúc tấn cũng mỗi ngày hỏi một lần. Cho nên, dẫu Tống cách cách vẫn lặng lẽ như thế, nhưng chỗ nàng ấy gần đây xem chừng náo nhiệt lắm.
Còn lại mỗi Lý Vi.
Lúc Tứ a ca ở hậu viện, nàng có sủng ái, nghiễm nhiên thu hút sự chú ý của người ta. Bây giờ Tứ a ca đi vắng, nàng tự dưng có vẻ bị người ta phớt lờ ghê gớm.
Tuy Lý Vi không bước ra khỏi A Ca Sở, nhưng nàng cảm giác dạo này trước cửa sao mà quạnh quẽ quá. Dầu rằng ngày xưa chả ai tìm nàng, song người tìm Ngọc Bình thì rất nhiều, mục đích là để gây thiện cảm, móc nối quan hệ các thứ. Mấy nay nàng theo dõi, mới phát hiện không ai tìm Ngọc Bình nữa.
Lý Vị còn lo lòng người đổi thay, ngờ đâu Ngọc Bình lại tập hợp các cung nữ lại để làm xiêm y năm mới cho nàng trong khí thế ngút trời. Các cung nữ, thái giám khác cũng săn sóc, quan tâm nàng gấp bội.
Hôm nay, sau bữa trưa, Ngọc Trản – à khoan phải kể, năm đó tất cả cung nữ đều được Lý Vi lấy cho những cái tên bắt đầu bằng một chữ Ngọc. Nàng cho rằng bất cứ là thứ gì, bỏ thêm chữ Ngọc vào là sẽ có khí chất ngay. Sự thật chứng minh điều đó quả không tệ, tên của bốn cung nữ Ngọc Bình, Ngọc Trản, Ngọc Yên, Ngọc Thủy nghe cũng khá ý vị đấy chứ?
Không tự nhiên mà nàng lại đặt tên như thế. Ngọc Bình là một nữ tử duyên dáng yểu điệu, tuy gầy nhưng gầy theo một kiểu uyển chuyển rất có phong thái, đường cong eo nom giống hệt phần cổ bình thon thả. Ngọc Trản thuộc dạng mũm mĩm, hơn nữa còn sở hữu dáng người hình quả lê, váy áo như kỳ bào khoác lên người nàng ta trông không khác gì bà bầu năm tháng, tương đối lộ rõ bụng.
Lúc ấy Lý Vị phân vân nửa phút đồng hồ giữa ba cái tên Ngọc Bôi, Ngọc Uyển, Ngọc Lê, cuối cùng lấy tên Ngọc Trản.
Sau khi Ngọc Bình trở thành cung nữ thân cận của nàng, nắm giữ quyền hành trong viện, ba cung nữ còn lại cơ hồ không hề lộ mặt ở chỗ Lý Vi, rất hiếm khi chủ động nói chuyện.
Nhưng hôm nay Ngọc Trản bất ngờ tự tìm tới Lý Vi, còn giới thiệu một người tên Triệu Toàn Bảo trong số các tiểu thái giám, rằng người này biết biểu diễn khẩu kỹ*, bắt chước tiếng chim kêu nghe hay vô cùng.
*Khẩu kỹ là biểu diễn bắt chước tiếng kêu của vạn vật.
Lý Vi nhìn nàng ta bằng ánh mắt khích lệ “cô nương dũng cảm ghê đấy”. Vả lại, đúng như Tứ a ca nói, những người này đang tìm mọi cách để tỏ rõ lòng trung thành với nàng. Người ta đã cố gắng thể hiện, nàng từ chối thì không hay, vậy là nàng cười bảo: “Nếu thế ngươi gọi hắn tới đây đi.”
Triệu Toàn Bảo là một tiểu thái giám thoạt trông mười hai, mười ba, nhưng trên thực tế thì vào khoảng mười bốn, mười lăm tuổi. Lúc hắn bước đến trước mặt Lý Vi, nàng nhận ra bộ quần áo hắn mặc là đồ mới, chưa giặt qua nước, màu sắc khá sáng sủa, mặt giày màu trắng tuyết, đoán là chỉ mới xỏ chân. Nói không chừng bộ cánh này đã được chuẩn bị chỉ vì ngày hôm nay.
Mặc dù đứng cách xa ba bước, nàng vẫn ngửi thấy mùi tạo giáp tươi mát trên người hắn. Có lẽ hắn đã cố ý tắm rửa. Cung nữ thái giám muốn tắm rửa thì phiền phức lắm, vì tắm là sẽ phải nộp bạc trước Tết.
Tấm lòng ấy khiến tâm trạng Lý Vi càng thêm phức tạp, nét hòa nhã trên mặt nàng đậm hơn, nhẹ nhàng nói: “Ngươi là Triệu Toàn Bảo đúng chứ? Nghe nói ngươi biết khẩu kỹ bắt chước chim kêu. Ở đây không có người ngoài, ngươi biểu diễn thử xem.” Ngẫm kỹ, nàng bỏ thêm một câu, “Bắt chước tiếng chim nhỏ thôi, đừng ồn quá, mình chơi trong viện mình không sao, nhưng để người khác chú ý lại không tốt.”
Mặt Triệu Toàn Bảo thoắt đỏ thoắt trắng vì kích động, hít sâu vài hơi mới đáp: “Chủ tử, người xem nhé!”
Hắn trấn tĩnh lại, cũng chẳng thấy hắn bắt đầu kiểu gì, một tràng tiếng chim kêu êm tai bỗng chốc vang lên. Mới đầu Lý Vi căn bản không nhận ra là hắn, vì nàng đâu có thấy hắn há mồm. Nàng còn ngẩng đầu ngó cành cây ngoài sân rồi nhìn bầu trời. Đến khi sực nhớ tới hắn, nàng vẫn chưa dám tin, cứ mải miết tìm kiếm ngoài sân.
Hắn kêu hết một tràng, dừng lại nín thở tập trung, đứng nghiêm trang tại chỗ, chờ Lý Vi cất lời.
Lý Vi không nhịn được cảm thán: “Khá lắm! Thực sự quá giống!” Nàng cười, tảng đá lớn đè nặng lưng Triệu Toàn Bảo rốt cuộc cũng rơi xuống, bả vai thả lỏng, bấy giờ mới dám ngửa mặt, dè dặt nhìn Lý Vi.
Lý Vi vội nắm bắt cơ hội an ủi hắn, nở nụ cười cổ vũ.
… Được người ta hao hết tâm huyết lấy lòng thế này coi bộ áp lực ra phết đấy.
Mắt Triệu Toàn Bảo sáng rực hệt cái bóng đèn, chẳng khác nào vừa trúng số năm trăm vạn.
Áp lực của Lý Vi càng lớn hơn. Nàng gọi Ngọc Bình lấy đồ thưởng cho hắn. Nghĩ bụng sắp sửa năm hết tết đến, nàng quyết định thưởng cho toàn bộ người trong viện tiền tiêu vặt một tháng, cho Triệu Toàn Bảo và Ngọc Trản thêm hai lượng.
Hiện nay họa ngoại xâm tương đối nhiều, Lý Vi cũng muốn ban phước nhiều, người một viện đồng lòng cùng vượt qua cửa ải khó khăn.
Ngờ đâu buổi tối, Ngọc Bình lại khuyên nàng thừa cơ thu phục Triệu Toàn Bảo và Ngọc Trản.
Lý Vị hỏi nàng ta, giọng nửa thật nửa giả: “Thế ngươi không ghen tị à?”
Ngọc Bình vờ thở dài: “Một mình nô tỳ không mọc được tám cái tay giải quyết hết việc xung quanh chủ tử. Thêm mấy người giỏi đến giúp một tay cũng tốt ạ.” Sau đó còn nghiêm túc nói, “Cách cách, việc ngoài viện vẫn phải nhờ thái giám. Triệu Toàn Bảo nom cũng lanh lợi, để hắn tìm cách kết giao với nhiều người ngoài kia, chỗ chúng ta sẽ không biết tin tức chậm hơn người khác nửa nhịp đâu.”
Quả thực Triệu Toàn Bảo là người thông minh, không thì sao hắn dám lấy Ngọc Trản làm cây cầu bắc để chạy thẳng tới trước mặt nàng chứ?
Khoảng thời gian này có thể quan sát thấy Ngọc Trản là một cô nương khá thu mình. Chẳng phải nàng ta không có thủ đoạn hay không lọt được vào mắt người ta, mà do tính cách có xu hướng khép kín, dù trong đầu có suy nghĩ song lại không đủ dũng khí để làm.
Nàng hiểu ý Ngọc Bình. Lần trước Tứ a ca nổi nóng, viện của nàng biết tin muộn hơn một chút.
Trước kia chưa bao giờ có chuyện như thế. Không phải Lý Vi không đặt trong lòng, chỉ là nàng không biết nghe ngóng ở đâu. Lại sợ ngóng đến tận chỗ Tứ a ca, bất cẩn sờ phải mông hổ thì biết làm sao?
Nếu không biết làm, thôi thì khỏi cần làm.
Hai ngày sau, nàng thường gọi Triệu Toàn Bảo vào nhà, Ngọc Bình cũng giao nhiệm vụ tới thiện phòng truyền lệnh cho cậu ta. Thừa dịp đó, Triệu Toàn Bảo lại dẫn một thái giám khác tên Hứa Chiếu Sơn bước ra. Dạo này Ngọc Bình cũng bắt đầu kéo Ngọc Trản vào nhà hầu hạ.
Một khu viện nho nhỏ, không tính nàng thì có tám người, bèn phân chia thành mấy nhóm nhỏ.
Lý Vị nhìn mà nhức đầu, nhưng đây cũng là chuyện tốt. Ít nhất qua một thời gian dài và qua những việc này, tính tình của tám người mà Nội Vụ Phủ phân đến đây, nàng đã tìm hiểu được đại khái. Khoan nhắc chuyện nhìn người có chuẩn xác hay không, tuy nhiên người nào là người nào sẽ không nhầm lẫn được.
Cách Tứ a ca dạy nàng đúng là không tệ. Nàng chẳng cần sốt sắng đi thăm dò tám người, mà bản thân họ sẽ tự nhảy ra. Nếu mãi không nhảy ra, nàng cũng không phải quan tâm làm gì.
Triệu Toàn Bảo cơ trí, Hứa Chiêu Sơn miệng lưỡi ngọt ngào trơn tru, hai người tới thiện phòng gọi bữa mới có vài lần mà đã quen mặt với mọi người ở đó. Lúc Ngọc Bình tới thiện phòng, chung quy giữa nam nữ tồn tại khác biệt, nên nàng ta chỉ bước vào gian đầu của thiện phòng. Triệu Toàn Bảo và Hứa Chiếu Sơn thì chả kiêng dè gì sất, vừa vào miệng đã liến thoắng gọi gia gia, ca ca, quỳ gối chào hết sức lưu loát.
Đâu ai không thích được người ta bợ đỡ. Thái giám vô căn, thứ mong muốn cùng lắm là hai chữ “danh lợi”. Triệu Toàn Bảo và Hứa Chiếu Sơn cũng đâu đi chung trên một con đường với thái giám của thiện phòng, nên người nào người nấy đều vui vẻ theo chân họ kết thiện duyên.
Kết quả chưa được mấy ngày, Lý Vi lại nhận được “hiếu kính” ngay trong hộp đồ ăn.
Vào những ngày có Tứ a ca, thiện phòng sẽ cố ý thêm cho nàng một số món không có trên thực đơn. Nhưng lâu lắm rồi chẳng thấy. Hiện giờ Tứ a ca không đến, Triệu Toàn Bảo lại có được bản lĩnh kia.
Có đôi lúc vấn đề không phải chỉ có mỗi việc thiếu một miếng ăn. Mà sự khác biệt của vấn đề nằm ở chỗ thể diện, khi tất cả mọi người đều không nể mặt nữa, thông thường điều đó sẽ có nghĩa là sự việc đã hỏng bét rồi.
Thứ Triệu Toàn Bảo mang tới là hai đĩa kẹo, một đĩa là kẹo mạch nha có màu vàng kim với phần nhân gồm hạt thông và óc chó, một đĩa là kẹo hạnh phúc màu vàng sữa. Tất cả đều có cùng một cỡ, dài hai đốt ngón tay, rộng một đốt ngón tay, dày ba phân và được gói bằng giấy gạo nếp.
Hắn bưng sang, ngượng ngùng nói: “Giờ thiện phòng đang làm kẹo Tết, số kẹo này làm bị hỏng, tại tiểu nhân thèm nên mới mượn danh chủ tử đem về. Chủ tử nể mặt, thưởng cho tiểu nhân hai viên là đã đủ rồi ạ.”
Lúc Lý Vi nhìn thấy kẹo, ngay cả nàng cũng không phát hiện mình đã thầm thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Toàn Bảo nói cũng khá khéo, Lý Vị bèn sai Ngọc Bình gói mỗi thứ một nửa cho cậu ta, nói: “Cầm đi chia cho huynh đệ ngươi đi, họ được hưởng lây từ ngươi thì ăn cũng thấy ngọt miệng.”
Triệu Toàn Bảo sung sướng đi xuống. Kẹo trong cung ít ỏi, bình thường kẹo ngon toàn là chủ tử hưởng dụng, nhóm hạ nhân nào có phần. Kẹo họ ăn được cũng chính là kẹo chủ tử thưởng.
Từ hôm nay, cứ cách ba hôm là Triệu Toàn Bảo lại xin được món nọ món kia từ thiện phòng, vẫn chưa đến Tết mà Lý Vi đã ăn thử hai lần món kẹo thiện phòng làm. Trong chiếc tủ nhỏ cất lá trà, có duy nhất một ngăn dành riêng cho kẹo, nào kẹo mè xửng, kẹo tôm hùm, kẹo hạnh nhân, còn có thạch đậu đỏ và bánh sữa bò Mông Cổ, đậu phụ sữa.
Rảnh rỗi trong phòng không có chuyện gì làm, rất nhanh Lý Vi đã béo phì. Lúc Ngọc Bình ướm thử quần áo mới cho nàng, vẻ mặt nàng ta quá nghiêm túc khiến nàng xấu hổ hỏi: “Có phải không vừa rồi không?”
Ngọc Bình đắn đo trả lời: “Có hơi không ổn ạ.”
Lý Vi lập tức ưỡn ngực hóp bụng… Quả thực chỗ ngực hơi căng.
Ngọc Bình nói: “Cách cách cao lên, tay áo và phần dưới phải nới thêm hai tấc nữa mới được.”
Lý Vi ra hiệu cho nàng ta xem eo, hỏi: “Eo không cần nới nữa à?” Nàng ăn nhiều đến độ sắp thành hai cằm tới nơi.
Ngọc Bình bước ra xa nhìn, lắc đầu đáp: “Khỏi cần ạ, chật một chút để lộ eo.”
Cởi bộ đồ mới ra, Lý Vi ngồi về giường đất, bất giác cầm một miếng đậu phụ sữa ăn. Ăn hết lại lấy, ăn hết lại lấy, thoáng chốc nàng đã vô tình nuốt trọn tám miếng vào bụng.
Mùi sữa thơm quá làm nàng chẳng cưỡng nổi. Vả lại, giờ nàng không ăn thì biết làm gì đây?
Ngọc Bình tựa hồ không cảm thấy có vấn đề gì khi nàng ăn nhiều như thế, nàng ta dọn cái đĩa không đi, hỏi nàng: “Cách cách có muốn dùng ít trà không ạ?”
Có nước trà, nàng lại ăn thêm mấy miếng bánh hạnh nhân, mấy miếng bánh óc chó, mấy miếng bánh bột đậu.
Lý Vi dừng tay, bưng trà mà cảm thán, mùa thu là mùa tăng chất béo, nàng không cần phải làm đúng với bản năng cơ thể mình. Đợi khi xuân sang, tự khắc sẽ gầy thôi.
Hơn nữa, nàng vẫn đang trong thời kỳ trổ mã cơ mà.
(còn tiếp)