Chương 37: Hiền thê và giai nhân
Bước từ ngoài cửa vào, rõ ràng Tứ a ca đã cao thêm ba, năm tấc so với năm ngoái. Năm ngoái trước lúc đi trông phừng phừng hăm hở như cậu chàng sinh viên chưa ra trường. Bây giờ lại hóa thành anh lính vừa xong khóa huấn luyện thực chiến ba năm, khí chất thay đổi chóng mặt.
Ít nhất thì đã khiến phản ứng đầu tiên của Lý Vi chẳng phải hai mắt rưng rưng hùng hổ nhào đến, mà là nhún thấp người rồi thưa: “Thiếp cầu chúc a ca cát an, vạn phúc.”
Trời ạ, ngoài lần đầu gặp vạn tuế ở Trữ Tú cung (tuy không được diện kiến), thì chưa lần nào nàng nghiêm trang thế này đâu.
Tứ a ca thấy Lý thị như thế, trong lòng nhiều ít những mối ngổn ngang. Qua những báo cáo mười ngày một lần của Trương Đức Thắng, chàng biết chuyện sau khi Lý thị hay tin phúc tấn muốn ẵm Nhị cách cách đi, từ ấy đã giữ vững tần suất đi thỉnh an mỗi ngày. Năm ấy khi phúc tấn vừa vào còn lảng đi làm biếng, năm nay chàng vừa xa nhà một cái đã hiểu chuyện hơn nhiều rồi.
Lúc chưa về chàng còn cảm thán, quả nhiên mình đã nuông chiều Lý thị quá trớn. Nàng quy củ hơn một chút, cung kính với phúc tấn hơn một chút, là chàng cũng được yên tâm. Nhưng hôm nay trông thấy điệu bộ co ro khúm núm của nàng, chàng lại mềm lòng.
Chàng vươn tay dìu Lý thị dậy, nhìn nàng cúi gằm đầu chẳng dám để chàng thấy mụn nước bên khóe miệng, thì không còn nhất quyết nâng cằm nàng lên xem như năm xưa nữa.
Khi ấy chàng cho rằng Lý thị thực sự không gánh nổi sự cất nhắc của chàng, tại nàng nhát gan quá. Song được chàng sủng có mấy hôm, mà đã trốn tránh phúc tấn như thế. Chẳng lẽ chàng là hạng sủng thiếp diệt thê, quên gia pháp tổ tông hay sao?
Giờ đây, chàng cũng phải chừa cho nàng một đôi phần thể diện.
Tứ a ca cầm tay Lý Vi, hai người cùng ngồi xuống như xưa.
“Ta đem nhiều đồ về cho nàng lắm, lúc nữa sẽ bảo Tô Bồi Thịnh đưa sang đây. Lần này ra ngoài tuy gian khổ, nhưng cũng đụng phải vài ba chuyện lý thú. Trước kia chỉ toàn thấy mỗi ở trong kịch bản, không ngờ lại được gặp thật.”
Tứ a ca khẽ bật cười, giọng dịu dàng hết mực: “Có lần, bọn ta tá túc tại một ngôi đền thờ Thổ Công, đêm xuống lại có tiên nhân đến báo mộng, bảo nhà ông ta phải chịu mối oan tày trời, cất công đi xin Diêm vương tới tìm bọn ta nhờ phân xử.” Chàng kể từ tốn, bất giác làm Lý Vi vốn định sống chết gì cũng phải giấu mặt đi, rốt cuộc chịu ngẩng đầu.
“… Nguyên ta còn tưởng giống như trong kịch bản viết, đúng là có mối oan nghiệt ngã thực, bèn sai thị vệ đưa ông ta lại để hỏi. Kẻ này vốn bị treo trên xà nhà, mấy thị vệ xúm lại cởi cho ông ta xuống, ông ta mới sợ mất mật, nói chẳng qua đến đây vì muốn lừa vài đồng bạc. Dùng cách này, ông ta đã bịp được không biết bao nhiêu người qua đường. Người bình thường nghe oan hồn trần tình, chắc chắn chỉ có số ít đứng ra giải oan cho, còn phần nhiều là xin ông ta rộng lòng nương tay, rồi nhanh nhanh chóng chóng chạy ù đi mất. Vậy nên ông ta bèn thừa cơ xin xỏ đồ từ người khác.” Tứ a ca vừa kể vừa than thở, lại thấy Lý thị không giấu được nụ cười.
Vẫn dễ dỗ như thế.
Tứ a ca bèn kể tiếp. Ngọc Bình lặng lẽ đi vào đổi chén trà, thấy Tứ a ca kể những việc gặp trên đường như thể là kể chuyện, cách cách lại hân hoan như đương nghe kịch Nam. Lúc trở ra, nàng ta mới thở vào nhẹ nhõm, coi bộ ra ngoài một năm, Tứ a ca vẫn chưa quên cách cách.
Ngồi nói thể mà cũng nói được tới tận trưa. Tứ a ca thuận đà ở lại dùng bữa, cũng gặp luôn Nhị cách cách.
Nhị cách cách hiện đã được bảy tháng, người béo tròn kháu khỉnh, cánh tay núng nính y hệt củ sen. Tuy mới học ngồi chưa bao lâu, nhưng đã rất là tinh nghịch, khi ngồi cứ thích xoay tới xoay lui, chỉ cần cho nằm úp sấp, thì sẽ ngúng nguẩy tay chân như là con rùa.
Lý Vi không bao giờ hạn chế con, hào phóng nhường luôn cả cái giường của mình. Giường nàng như một nhà gỗ nhỏ, không gian bên trong tương đối rộng rãi, có lẽ vì để tiện bề lăn giường với Tứ a ca nên đằng dưới rất cứng cáp, vững chãi vô cùng.
Cơm nước xong, Tứ a ca muốn đi thăm Nhị cách cách một chốc. Theo chân Lý thị vào phòng ngủ, kết quả nhìn thấy chiếc nôi bị bỏ qua một bên, mép ngoài giường Lý thị được quây thêm một lớp rào chắn, trên giường trải tấm đệm trắng thuần không một nét hoa văn. Nhị cách cách đương ở trên giường dốc sức bò khắp chung quanh. Ngọc Thủy và Ngọc Yên chia nhau đứng hai bên giường coi chừng nó.
“Sao lại để con ngủ ở giường nàng?” Tứ a ca khó hiểu hỏi.
Những trường hợp nuông chiều con không phải không có, nhưng để con ngủ luôn trên giường mình lại hiếm thấy, cùng lắm là cho nó ở gian bên cạnh. Với thân phận như Lý thị, bất cứ lúc nào cũng phải trong tâm thái sẵn sàng hầu hạ chàng, thì sao nhường giường của mình được?
Dù Nhị cách cách có là máu mủ ruột thịt của chàng, song con nít độ này dễ ị đùn đái dầm, ngộ nhỡ dính cả ra giường chiếu thì tính làm sao?
Nghĩ vậy, Tứ a ca hỏi nàng: “Nàng ngủ chỗ nào?”
Lý Vi chỉ qua chái Tây. Dạo này sinh hoạt thường ngày của nàng đều giải quyết hết bên đấy, buổi sáng ở với con, tối lại quay về chái Tây.
Tứ a ca không giấu nổi cái chau mày. Khi trước vì muốn lấy ánh sáng, nên giữa chái Tây và phòng chính chỉ ngăn cách nhau bằng một chiếc kệ nhiều ngăn, tuy trước sạp có đặt thêm bức bình phong, song từ khi dựng phủ chàng toàn sủng ái Lý thị trong phòng ngủ. Dù sao cũng không còn bất tiện như hồi trong cung, nay chỗ ở rộng rãi, đương nhiên không thể để mình chịu thiệt được.
Nhìn con đương chơi trong căn phòng ngủ ban đầu, lại nhìn bức bình phong được mỗi tác dụng bịt tai trộm chuông dựng bên kia.
… Lý thị cố tình ư?
Ánh nhìn ngờ vực của Tứ a ca vừa lia sang, Lý Vi theo bản năng cúi đầu ngay.
Cha chả, nàng chột dạ cái bíp.
Kế đó nàng mới dũng cảm ngẩng đầu, ngờ đâu Tứ a ca chẳng hề nổi giận, lần này về hình như bụng dạ chàng thâm sâu hơn hẳn trước kia.
Tứ a ca thấp giọng cười khẽ, dắt tay Lý Vi sang chái Tây.
“Lui xuống cả đi.” Chàng nói với đám Ngọc Bình.
Tận lúc Tứ a ca đẩy nàng ngã ra sạp, nàng mới phát hiện chàng đuổi mọi người đi hết chỉ để làm chuyện này!
Đủ mọi cảm xúc lẫn lộn trào lên, nào giận hờn, sợ hãi, phẫn nộ, ghen tuông, Lý Vi che khóe môi giãy giụa: “Đừng… gia, thiếp thế này không thể để chàng nhìn được…”
Tứ a ca nói: “Nếu vậy, gia không nhìn nữa, nàng nghiêng người đi.” Chàng đẩy nghiêng mặt nàng, hôn vào bên khóe môi không bị phồng rộp.
Nàng che miệng khóc rưng rức. Một năm qua nàng phải gồng mình đến là khổ sở, đến nỗi tưởng như mình chẳng còn là mình nữa rồi. Nàng biết Tứ a ca thích điều gì ở nàng, nên cứ mãi ám ảnh nỗi sợ liệu rằng khi về chàng có đâm ghét nàng của hiện tại hay không? Nhưng nàng lại thấy tủi thân, nàng luôn luôn thành thật, luôn hành xử và đối đãi với người khác bằng tất cả lương tâm mình, thế thì tại sao nàng lại dần dần trở thành loại phụ nữ mà chính nàng còn không thích cơ chứ?
“… Biết nàng ấm ức, nên với xa cách với gia.” Tứ a ca ghé vào tai nàng nói: “Gọi Dận Chân nghe xem, Dận Chân về rồi đây.”
Lý Vi tức khắc vỡ òa, ôm Tứ a ca, nói năng lộn xộn: “Gia… thiếp sợ, thiếp sai rồi, thiếp và phúc tấn… thiếp không có ý đó đâu… thiếp không muốn… chàng không thích thiếp nữa… chàng ghét thiếp…”
“Bậy nào.” Tứ a ca chậm rãi nói: “Ai bảo gia không thích nàng nữa? Ai bảo gia ghét nàng?” Chàng áp mặt vào mặt nàng, hai người môi kề má ấp.
Lý thị không giống những người khác.
Lần này xa nhà chàng mới hiểu ra.
Khi một người nhớ nhung ai đó, trong lòng vấn vương bóng hình ai đó, có gạt được người khác, chứ sao lừa được bản thân mình.
Nghĩ đoạn chàng nhoẻn miệng cười, đưa tay gạt vệt nước mắt trên mặt nàng.
“Ở ngoài lúc nào cũng nhớ mẹ con nàng. Nàng, và Nhị cách cách nhà ta, đang nóng hay đang lạnh, ban đêm có khóc không, có bị bắt nạt không.” Giọng Tứ a ca chầm chậm, vùi đầu vào tóc nàng hít hà làn hương trên người nàng.
Chàng cười nói: “Người toàn mùi sữa, nàng vẫn cho Nhị cách cách bú à?”
Lý Vi đương thút tha thút thít, lúc này vội đẩy chàng tránh chàng, khàn giọng đáp: “Ngày… ngày nào cũng cho. Đã bôi cả lọ sáp thơm rồi mà sao người vẫn còn ngửi thấy!”
“Thế hôm nay cho ta đi.”
Vờn nhau hết một buổi trưa, lúc xong việc thì mặt trời ngoài ô cửa cũng vừa xuống núi. Gian phòng tối dần, mành the che cửa sổ ánh lên một quầng ráng đỏ.
Chàng trở người ngồi dậy, Lý Vi biết như này là sắp sửa sang phòng phúc tấn đây. Đi biền biệt một năm mới về, kiểu gì cũng phải nể mặt phúc tấn. Nàng ăn thịt dê cũng vì lý do này. Nhưng bây giờ nàng khó chịu muốn điên, bèn xoay lưng ra ngoài, chôn mặt trong chăn để mà ngạt thở chết quách đi cho xong.
Tứ a ca choàng thêm áo rồi gọi nước ấm, vừa quay đầu đã trông thấy bộ điệu ấy của nàng.
Lại ghen.
Ấy mà Tứ a ca bỗng thấy nhơ nhớ, đoạn chàng bảo người đặt nước ngoài bình phong, đi ra cho đứa hầu lau sạch sẽ, rồi quay vào gọi nàng.
“Chưa chịu dậy nữa à? Tới giờ ăn tối rồi đấy.” Tứ a ca nói, thấy Lý thị ngồi dậy giữa đống chăn, quanh miệng là màu đỏ rừng rực, hai cánh môi bị chàng gặm cắn sưng tợn, ngồi đấy bọc chăn làm chàng nhìn mà lại muốn nữa rồi.
Đám Ngọc Bình đã đứng ở ngoài cả buổi trời, đưa nước ấm vào xong lại không thấy động tĩnh gì nữa. Tô Bồi Thịnh hơi nóng ruột, lúc ở thư phòng Tứ a ca có nhắc buổi tối sẽ dùng bữa ở chỗ phúc tấn. Giờ này chưa ra, chẳng biết đang làm gì?
Một lúc sau, trong phòng lại vang lên tiếng động.
Tuyệt, hai người đồng loạt ngậm miệng, tiếp tục đứng gác.
Hiếm khi Tứ a ca buông thả một phen. Một năm nay chàng đã chứng kiến quá nhiều chuyện, đám quan viên khốn nạn ấy khi nào cũng rót vào tai chàng những câu rất dễ nghe, nhưng tuyệt nhiên không có lấy một câu nào là thật. Chàng biết, cứ cho xét kỹ là những kẻ này vỡ mật ngay. Tuy nhiên lời của hoàng thượng và thái tử nói với chàng trước khi chàng ra cung, làm chàng không dám thẳng tay với bọn người ấy được, chỉ còn cách lá mặt lá trái thôi.
Chàng là hoàng a ca, phụng hoàng mệnh đến điều tra chúng, nhưng bọn người này lại cả gan phỉnh phờ chàng một cách trắng trợn.
Dựa vào đâu hả? Song, một sự thật rằng chàng vẫn không thể trừng trị chúng được.
Bọn ấy tự do hơn chàng, sống thảnh thơi hơn chàng. Trong phòng chàng có mỗi ba cách cách, sủng nhất thì chỉ có mình Lý thị, nàng lại còn là người tính cách đơn giản. Nhưng trong số bọn người kia, lại có kẻ nuôi những hai, ba mươi cô tiểu thiếp, mấy cô tuyệt sắc khéo xòe một bàn tay cũng đếm không xuể; có kẻ chẳng biết đã vào cung được bao lần; còn có kẻ từng đưa cả ái thiếp sang hầu chàng.
Chàng phát tởm!
Bọn này… bọn này… Sớm muộn gì rồi chàng cũng lần đến gáy từng kẻ một!
Chàng nghiến chặt răng, mặc Lý thị la càng lúc càng to. La đi! Gia sủng nàng, gia hướng về nàng!
Lần này sau khi xuất ra, Tứ a ca thất thần mất một hồi lâu, đoạn từ từ đổ ập xuống người Lý Vi thở hổn hển.
Hai người quấn quýt lấy nhau, loáng cái đã hơn bảy giờ. Tâm trạng mất kiểm soát bất chợt của Lý Vi cũng khôi phục lại bình thường, bèn dậy thay đồ chải đầu rửa mặt cho Tứ a ca.
Tứ a ca cũng bình ổn lại, nâng cằm nàng ngó nghía, nói: “Vẫn dùng cao lô hội ngọc bích à?” Chính cái vị trong miệng chàng lúc nãy.
“Dùng hiệu quả lắm, bôi vào là hết đau, không tái phát nữa.” Tóc Lý Vi vén lên lỏng lẻo, buông xõa trên vai.
Tứ a ca dém tóc lại cho nàng, đặt tay lên nàng, nhỏ giọng bảo: “Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa. Phúc tấn là phúc tấn, nàng là nàng. Gia với nàng thế nào, lòng nàng phải biết chứ. Chuyện khác đừng quan tâm làm gì, hãy chăm sóc tốt cho mình và Nhị cách cách.”
Lý Vi đương hối hận vì ban nãy lanh mồm lanh miệng nói nhiều quá, chẳng biết Tứ a ca hiểu ra sao.
Hai tay nàng ôm vòng người chàng, nũng nịu: “Gia… vừa kia thiếp không có ý ấy đâu… người đừng tưởng thật…”
Tứ a ca quàng lấy vai nàng, cười nói: “Gia lại hiểu nàng quá? Chỉ được cái hay ghen.”
Ra khỏi tiểu viện, Tứ a ca không sang viện của phúc tấn. Hôm qua vừa về là chàng vào cung, lĩnh yến xong lại yết vua, hôm nay vì hoàng thượng cho nghỉ nên chàng mới không vào cung. Tuy hiện giờ phúc tấn đã từ cung về, chàng cũng chẳng còn tinh thần nào đi sang bên ấy nữa.
Ăn qua loa cho xong bữa tối tại thư phòng, đêm Tứ a ca ngủ luôn tại đây.
Sang ngày thứ ba, Tứ a ca bắt đầu vào cung hằng ngày. Sau khi lĩnh yến sẽ lại trò chuyện với hoàng thượng, thái tử; khi về thì nghỉ ở thư phòng. Kết quả, lúc chàng rời cung về phủ, đã đem đến cho phúc tấn một tin tức lớn: Hoàng thượng sắp thân chinh.
“Ta cũng phải đi, hoàng a mã để ta dẫn dắt Tương Hồng kỳ*.” Tứ a ca ngồi xuống, vừa uống trà vừa nói. Lúc trong cung chàng hạn chế uống trà hẳn, không ngồi với hoàng thượng thì cũng ngồi cùng thái tử, uống trà nhiều sẽ phải tiểu tiện. Hôm nay vào cung chàng không rót bụng một ngụm trà nào, khi ăn cơm với hoàng thượng thì gặp thức ăn mặn chát, một ý nghĩ có phần mạo phạm chợt nảy lên trong đầu Tứ a ca: Do hoàng a mã lớn tuổi rồi nên khẩu vị nặng hơn chăng?
*Một kỳ trong chế độ Bát kỳ của nhà Thanh.
Rõ ràng phúc tấn hơi lấy làm khó hiểu, vội hỏi: “Khi nào sẽ đi ạ?”
“Khoảng mấy ngày tới sẽ thông báo.” Tứ a ca bưng trà, nghĩ bụng: Chắc các a ca vẫn chưa ai biết chuyện. Hoàng thượng giấu khá kỹ, người trong kinh không nghe thấy một tin tức nào. Đại doanh ở vùng ngoại ô kinh thành vốn phải theo hoàng thượng xuất chinh, động thái rộn ràng nhường ấy mà mọi tiếng gió cũng cứ lặn tăm, mánh khóe của hoàng thượng thực là cao tay.
Chàng thấy gương mặt phúc tấn lộ vẻ buồn buồn, cũng biết tại chàng vừa về có mấy ngày đã lại phải đi nữa, như thế là không quá tốt cho phúc tấn. Ngay tới chàng cũng đâm hơi lo, nói: “Đến mấy a ca phải đi. Hoàng thượng cốt muốn dẫn bọn ta đi mở mang đầu óc, có điều chuyến này đi chắc sẽ không quá lâu, việc binh quý ở chỗ thần tốc, bắt được tên thủ lĩnh xong sẽ về ngay.”
Phúc tấn xốc dậy tinh thần, toan bảo chàng hãy yên trí mà đi, chợt nghe Tứ a ca cho những người khác lui hết.
Nàng biết Tứ a ca có chuyện dặn dò nàng, bèn tập trung nghe.
Nguyên Tứ a ca tưởng vẫn còn thời gian, ngờ đâu lại sắp đi vắng tiếp, hễ nghĩ đến những trò ma mãnh vòng quanh của đám nô tài Nội vụ phủ kia, là lòng chàng không yên đặng.
“Chuyện đám người của Nội vụ phủ… ta đã biết cả rồi.” Chàng vừa dứt lời, phúc tấn lập tức quỳ xuống thỉnh tội.
Tứ a ca đỡ nàng dậy, nói: “Nàng còn non trẻ, chưa biết những trò ghê gớm của chúng. Khoan nói phủ ta, đến một, hai chủ tử không được sủng trong cung cũng bị chúng điều khiển nữa là. Ta vốn nghĩ sẽ gạch bỏ vài kẻ khó bảo trong số chúng ra, nhưng lứa được đưa đến tiếp sau chưa hẳn đã tốt.”
Chàng nhìn phúc tấn, mong nàng hiểu được ý của chàng. Chỉ một đám nô tài đã qua mắt được nàng, nếu mai sau có kẻ thân phận cao hơn làm khó dễ nàng, thì nàng tính kiểu gì đây? Chàng trừng trị được bọn nô tài, nhưng liệu có xử lý được người khác tương tự thế hay không?
Phúc tấn gật đầu, thưa: “Thiếp hiểu ý a ca, lần sau sẽ không tái phạm nữa.”
Tứ a ca nói: “Nàng hiểu là tốt. Chuyện lần này coi như một bài học cho nàng. Nàng phải nhớ rằng con người ở đời ai cũng ấp ủ lòng riêng. Dù có là người thân cận nàng thì cũng vậy. Vả chăng lần này chỉ có một, hai hạ nhân còn dễ xử, nếu về sau nàng có a ca, cách cách, cũng định mặc chúng bị kẻ khác chi phối luôn ư?”
Lời Tứ a ca nói như một cú huých cho phúc tấn tỉnh lại, bỗng chốc ngộ ra. Lời này nửa là trách nàng không quản được người mình, tạo điều kiện cho những kẻ từ trong cung ra khuấy lộn cả phủ. Nửa còn lại đang nhắc khéo đến Nhị cách cách. Đại cách cách vì Tống thị không được sủng nên chẳng có ai chú ý tới nó, dù có kẻ muốn làm gì thì cũng sẽ không chọn nó.
Nhưng Nhị cách cách thì khác. Nếu đưa Nhị cách cách sang chỗ nàng, lỡ ra để nó không dưng đổ bệnh như Phúc ma ma thì làm sao?
Thậm chí phúc tấn còn không thể cam đoan là chuyện này sẽ không xảy ra. Vì ngay đến hiện tại, nàng vẫn chưa tra ra được là Phúc ma ma trúng chiêu kiểu gì, mà bà ta trúng chiêu chẳng phải một lần, ít nhất phải hai lần.
Tứ a ca trông thấy sắc mặt phúc tấn, không định chỉ nói nửa vời, trước khi lên đường lần nữa chàng phải kịp thời giúp phúc tấn thức tỉnh.
“Lý thị xuất thân nhà bình dân, hiểu biết hạn hẹp, song người bên cạnh lại biết tuân theo. Phúc tấn, ba người cùng đi, ắt có một người là thầy của ta(1). Nuôi con ai cũng muốn con thông minh, lại để thông minh hại đời mình. Chỉ ước con ta cứ ngây ngốc, yên bình ngồi vào ghế công khanh(2).”
Mặt phúc tấn đỏ lên, nhưng Tứ a ca vẫn nói: “Ta tặng bài thơ này của Tô công cho phúc tấn, mong phúc tấn nhớ lấy mà nghiền ngẫm.”
“… Thiếp xin lĩnh giáo.” Phúc tấn đứng dậy rời chỗ, đoan trang quỳ xuống thưa.
Mười ngày sau, Tứ a ca theo hoàng thượng xuất chinh. Thái tử ở lại kinh giám quốc. Từ Đại a ca trở xuống cho đến Bát a ca đều cùng đi với hoàng thượng.
Hai tháng sau khi Tứ a ca đi, phúc tấn được tin có thai.
(còn tiếp)