Chương 36: Tứ gia hồi kinh
Năm trăm hộ quân chia làm mấy tiểu đội đang trong cuộc tuần tra, các tùy tùng dỡ lều bạt từ trên xe xuống. Người Mãn trước nay quen sống nơi đồng cỏ, hiện giờ cứ vào mỗi độ thu tổ chức đi săn, các dòng họ hoàng thất vẫn dựng lều làm nơi trú chân. Hoàng thượng luôn mong người Mãn sẽ không bao giờ quên đi phong độ vũ dũng của tộc mình.
Chỉ chốc lát, những chiếc lều đã được dựng lên. Chính giữa là một căn lều lớn, phía ngoài lần lượt có tùy tùng, đại thần, hộ quân đứng gác.
Trên bếp lò có thịt đã nướng chín, Tô Bồi Thịnh tự tay chia thịt ra rồi đem sang cho Tứ a ca. Ra ngoài rồi thì không phải lúc nào cũng có rau dưa tươi để ăn nữa. Mấy ngày nay các quan viên đi cùng đều ra sức dốc trà vào bụng, bằng không, bụng họ thực sự không thể chịu nổi cảnh ngày ngày phải nhồi thịt này.
Tứ a ca đang đọc công báo và thư nhà nhận được từ dịch trạm chặng trước. Cứ cách mười hôm là trong phủ gửi thư một lần, ngoài thư phúc tấn thăm hỏi ân cần, Trương Đức Thắng ở thư phòng cũng phải viết thư báo cáo những chuyện lớn nhỏ diễn ra trong phủ mười ngày qua.
Dĩ nhiên phúc tấn không hề biết việc này.
Tô Bồi Thịnh cẩn thận đặt đĩa đồng lên cái bàn nhỏ trước mặt Tứ a ca, nói: “Gia, nhân lúc nóng ăn thì vẫn hơn. Thịt này đã được ướp cứng cả, lúc nữa nguội sẽ càng khó nhai.” Sống an nhàn trong nhung lụa từ bé, Tứ a ca đã không còn như người Mãn thúc ngựa tung hoành khắp thảo nguyên năm nào. Người Mãn khi ấy vốn chẳng cần nướng thịt chín mềm rồi mới bỏ miệng, nay Tứ a ca ăn kiểu này lại thấy răng nhưng nhức ê ẩm, lần nào cũng phải nhai cho mềm ra mới nuốt dằn, Tô Bồi Thịnh nhìn mà cũng thấy oái oăm thay chàng.
May mắn thay, vẫn còn những thứ do Lý cách cách dâng hiến.
Hắn nói: “Canh sắp nấu xong ngay đây.”
Trước khi xa nhà, Lý cách cách đã dặn thiện phòng nghiền các loại gia vị thành bột mịn, trộn cùng dầu tạo thành một khối cứng, thả vào nước ấm là tan ra được, có thể làm luôn thành canh, hoặc hầm với bánh hay thịt khô là biến ra ngay một món hẳn hoi (thực ra nó là cà ri thỏi ăn nhanh).
Khoảng thời gian ấy Lưu Bảo Tuyền bị hành đến là vật vã. Lý cách cách nói toàn những điều mơ hồ, nào là đơn giản, nhanh gọn, lúc ăn vừa tiện vừa ngon miệng. Làm cách này sẽ hay hơn nhiều so với việc sắp rời nhà đi xa mà chỉ đem theo mỗi muối. Tranh thủ những ngày Tứ a ca chưa đi, dưới sức ép quần quật, Lưu Bảo Tuyền vẫn cho ra được thành quả thực. Thỏi gia vị cứng khừ to cỡ miếng bánh trà, gói trong tấm giấy dầu, lúc nào muốn ăn thì dùng dao cắt một miếng thả vào nước nóng, đun một lát là uống được, hương vị hết sức đậm đà.
May có thứ này, Tứ a ca mới không bỏ cơm. Người trong hộ quân cũng nói đó là một thứ hay, nghe bảo là bí mật bất truyền của phủ Tứ a ca, nên cứ lũ lượt kéo đến làm quen chàng hòng xin lấy một ít.
Lúc này canh nóng đã được bưng lên, tỏa ra thứ mùi ngan ngát nồng nàn (tham khảo mì gói), phía trên trôi nổi một lớp váng dầu.
Tứ a ca ngửi thấy mùi bèn đặt thư của Trương Đức Thắng xuống, đoạn bẻ nhỏ cái bánh khô cứng ngắc như đá ra cho vào canh ngâm, thịt cũng bỏ cả vào. Nhìn bát bánh chan canh này, chợt nhớ lại mỗi lần Lý thị ăn kiểu đấy chàng đều ra chiều cực lực chê bai. Nào ngờ rằng, xa nhà rồi chàng cũng ăn như thế.
Ăn uống xong xuôi, Tô Bồi Thịnh dọn hết bát đĩa xuống, ra ngoài này nước sạch thiếu thốn, nên chỉ đành lau bằng giấy thô rồi cất đi.
Trong lều còn một mình Tứ a ca, chàng cầm thư Trương Đức Thắng gửi, đọc lại lần nữa. Chỉ vỏn vẹn một trang giấy thôi, những điều trong ấy lại khiến tâm trạng từ khi rời phủ vốn đã tệ của Tứ a ca nay càng đậm một màu xám xịt.
Báo cáo của Trương Đức Thắng rất đơn giản: Nô tài Trương Đức Thắng khấu thỉnh chủ tử yên lành an khang. Kết quả điều tra như sau: thái giám Hứa Tụ, Dương Bắc Quảng của Nội vụ phủ, ma ma Tô Muội Nhi của Nội vụ phủ, thị nữ Trương Bồ Đào bắt tội thị nữ Khổng Thạch Lựu nhận cặp khuyên tai mã não từ Lý cách cách, thực hiện hành vi câu kết thấp hèn với Lý cách cách, tiết lộ những lời riêng của phúc tấn cho Lý cách cách; mồng ba tháng bảy đã cho chuộc Khổng Thạch Lựu khỏi phủ với lý do đoàn tụ cùng người nhà, hiện đã về quê.
Ngoài thư của cậu ta, còn có thêm một bức của Trương Bảo, thông tin càng vắn tắt nữa, chỉ duy mỗi hai câu: Nô tài Trương Bảo khấu thỉnh chủ tử yên lành an khang. Ngày mười tám tháng sáu, ma ma Lộ Tiểu Phúc xin phúc tấn cho chuyển Nhị cách cách vào chính viện, phúc tấn chưa duyệt.
Lý thị không được gửi thư, nhưng xem ra cả chỗ nàng lẫn phúc tấn đều xảy ra chuyện. Đám khéo bày chuyện ở Nội vụ phủ kia xưa giờ chỉ toàn lo rắc rối chưa đủ to, ở cạnh phúc tấn mà còn dám làm trò, đến cả Lý thị cũng bị cuốn vào, thế mới thấy lá gan bọn người này phải phình trướng cỡ nào.
Được một điều nhờ phúc tấn tâm tính vững vàng, không dễ bị người khác lung lạc. Kiểu người như thế, cho dù bên cạnh có một, hai kẻ tiểu nhân, thì cũng không có gì phải e sợ.
Tứ a ca quyết ý khi về phủ rồi, phải chỉnh đốn ngay cái đám hư thân của Nội vụ phủ ấy đi, không thì chủ tử mà để mặc nô tài chơi đùa thế này, cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì cho đặng. Về phần phúc tấn… Tứ a ca khẽ thở than, có lẽ vì địa vị chưa vững, mới hoài khiến những bọn ti tiện kia không thôi ngấp nghé. Vẫn phải tăng thêm sức nặng cho nàng mới được.
Lần này ra ngoài, chàng cố ý dẫn theo cả người nhà phúc tấn. Ba Khắc Thập và Ba Đồ Lỗ tuy tính tình có phần lỗ mãng, song cứ nhìn phúc tấn là biết, hai người này ắt cũng là hạng cứng cỏi kiên định, làm nên được việc.
Kinh thành, phủ Tứ a ca.
Từ lúc Thạch Lựu rời đi, phúc tấn phát hiện những chuyện xung quanh mình càng ngày càng trắc trở.
Sau khi cho Thạch Lựu đi, nàng bèn cất nhắc một người trong số mười cung nữ mà Nội vụ phủ đưa tới, vẫn tên Thạch Lựu. Thạch Lựu này là một cô nương mặt bầu bĩnh tròn trịa, nụ cười lúc nào cũng đậu trên môi, nom con người hiền lành thùy mị. Trong những ngày bị nàng bỏ quên trước đó, chỉ có mình nàng ta là chưa khi nào để vẻ oán hờn hiện lên trên mặt, cũng không thấy tỏ ra xu nịnh khác thường với đám người Phúc ma ma. Là một người điềm đạm, ôn hòa.
Thạch Lựu tiến bộ rất nhanh, khiêm tốn ham học, cũng có chính kiến riêng. Lần trước nàng bận quá chẳng đoái ăn uống, nàng ta đã đổi trà của nàng thành trà hoa cúc, một hành động mà đám Phúc ma ma tuyệt đối không dám làm.
Nàng ta và đám Bồ Đào cũng vui vẻ hòa thuận với nhau. Thiếu vắng Thạch Lựu, Bồ Đào cứ mãi chán chường sa sút, nhưng Thạch Lựu mới này chẳng tốn mấy ngày đã giúp Bồ Đào lấy lại tinh thần, cũng khiến phúc tấn được thấy an tâm.
Chỉ là chẳng lâu sau, khi bưng trà cho nàng, Bồ Đào lại đánh đổ cả nước trà lên người nàng. Tuy chỉ là chuyện bé tí xíu, nhưng cũng phải phạt, phúc tấn bèn phạt nàng ta ra ngoài đứng.
Hồ Lô luôn nhận việc trông coi trang sức áo quần cho nàng, xưa nay chưa từng gặp sai sót, ấy mà hôm đó lại để nàng đeo hai chiếc trâm cọc cạch. Kiểu dáng cặp trâm này tuy là giống nhau, song một chiếc nhị đỏ, một chiếc nhị hồng. Bốn cây trâm đặt trong một cái hộp, chỉ có khả năng là do Hồ Lô sáng sớm nhập nhèm lấy nhầm mất.
Dẫu là chuyện nhỏ thôi, nhưng nàng đeo suốt một ngày cho đến tối tháo xuống mới trông thấy, trong bụng tất nhiên không vui. Tuy Hồ Lô đã nhanh chóng quỳ xuống xin lỗi, nàng cũng vẫn không thể không phạt nửa tháng bạc của nàng ta.
Và còn Phúc ma ma, luôn là người thân cận được nàng tin cậy nhất. Kết quả vào buổi tối nọ ăn một bát thịt dê kho, họa chăng do mỡ màng béo quá thành ra bụng dạ không chịu nổi, bị tiêu chảy ngay đêm hôm ấy, sáng ngày ra nằm liệt trên giường không sao dậy được. Giờ này lại có dấu hiệu sốt nhẹ. Đại ma ma hỏi han bà ta, rồi chuyển bà ta sang gian phòng ở khá xa đằng sau chính viện tĩnh dưỡng, uống thuốc mấy bữa liền cũng chẳng thấy đỡ lên. Đổi đại phu khác xem bệnh cho, lại bảo giờ dùng thuốc ngưng đi ngoài thì sớm quá, tạm thời nên để bà ta đi tới khi sạch bụng rồi hẵng tính. Vậy nên lại kê thuốc cho bà ta đi tiếp.
Hai ngày trước, cơn tiêu chảy hành Phúc ma ma đến độ bà ta cảm tưởng người ngợm mình hư thoát cả đi. Lại vì tiêu chảy nên không dám cho bà ta ăn cơm, nhiều ngày không ăn gì, chỉ uống bát cháo hoa, thế mà lại nôn ra cả.
Phúc tấn nghe nói, cũng lo liệu bệnh có nặng quá hay chăng, lo Phúc ma ma ở tuổi này không chịu được, đêm xuống lặng lẽ rơi lệ hai lần.
Không có Phúc ma ma, Trang ma ma được đà bước lên trước. Nguyên phận sự của bà ta là quản lý danh sách tên người ở hậu viện, phúc tấn hỏi ai, bà ta cũng dõng dạc đáp đúng, nào bạn bè người nhà, từng hầu việc ở đâu, vân vân. Từ ngày có bà ta, rất nhiều công việc trong viện đều được dễ dàng giải quyết.
Phúc tấn không phải không biết chút gì về thói người ở đời, nàng cũng hiểu đôi phần về những tranh chấp, chia bè chia phái giữa đám hạ nhân. Nhưng chứng kiến a hoàn hồi môn của mình cứ từng người một rớt ngựa, nàng có muốn nổi đóa cũng chẳng tìm thấy ai mà trút mà xả. Như Phúc ma ma bị tiêu chảy, thịt dê kho vốn không phải đồ ăn của bà ta, vì một hạ nhân làm gì được ăn những thứ ở phân lệ ấy? Do bà ta sang thiện phòng xin, thiện phòng mới kho cho bà ta một nồi. Gác chuyện hỏi tội thiện phòng lại, thì trước nhất là phải xử phạt Phúc ma ma tội gọi đồ bậy bạ.
Huống chi, liệu nàng có thể thẩm tra một lượt toàn bộ người ở thiện phòng vì Phúc ma ma bị tiêu chảy sau khi ăn đồ ăn trong phân lệ của chủ tử hay không?
Nhằm bảo vệ Phúc ma ma, nàng bèn đổi đại phu, chuyển bà ta đi xa một chút, để không ai chú ý tới bà ta nữa. Rồi nàng mới gần gụi hơn với Thạch Lựu mới và Trang ma ma, nếu đã không thể gạt bỏ triệt để vai trò của họ, chi bằng đành chấp nhận là hơn.
Hơn nữa nàng đã ý thức được rằng chính tại sự bất công của nàng từ trước đến nay đã gây nên tai vạ này. Trọng dụng a hoàn hồi môn thì không vấn đề gì, nhưng nếu chỉ dùng mỗi họ thôi, nghiễm nhiên là không ổn. Hiện tại nàng muốn tìm một giải pháp cân bằng, để họ được hòa hợp với nhau một cách tốt nhất.
Khi nàng dung hợp xong cả rồi, sẽ xử tất luôn cái đám khuấy sóng tạo gió kia.
Ngoài việc ấy ra, một điều khác khiến phúc tấn buồn phiền nữa đó là Lý cách cách. Quả thực dạo đây nàng ta chẳng khác gì con gà chọi, bắt đầu đi theo Tống cách cách sang đây hằng ngày, dáng điệu mủm mỉm cười trông không giống nàng ta chút nào.
Từ chuyện Thạch Lựu lần trước, phúc tấn cũng có điều ngộ ra sau khi các a hoàn hồi môn của mình liên tục gặp họa. Dễ thấy là đã có kẻ mượn danh Lý cách cách để thực hiện mưu đồ hất cẳng Thạch Lựu, vừa đúng khi ấy cả nàng lẫn Phúc ma ma đều hơi thần hồn nát thần tính. Còn Lý cách cách có lẽ vốn dĩ không hề có ý chống đối nàng, nhưng chuyện Phúc ma ma khuyên nàng ôm Nhị cách cách đi, chắc chắn đã bị người ta biết.
Rồi Lý cách cách cứ thế bị đem ra làm công cụ lợi dụng.
Họa chăng những kẻ ấy hằng mong nàng sẽ luôn nghĩ vậy, nghĩ rằng hết thảy đều do một tay Lý cách cách gây nên.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng không dám công khai tra xét bọn người này. Phúc ma ma, Thạch Lựu, Hồ Lô bị hãm hại là chuyện nhỏ, nếu cứ cố truy cứu đến cùng, để bọn ấy cắn ngược lại Lý cách cách, thì nàng sẽ không cách nào chấm dứt mọi chuyện được.
Và còn, liệu người ngoài nhìn vào có tin không đây?
Thạch Lựu được thưởng khuyên tai, Phúc ma ma ăn thịt dê kho bị tiêu chảy, Hồ Lô lấy nhầm trâm. Nếu tất cả những chuyện này bị gán hết lên đầu Lý cách cách, nói nàng ta mưu hại nàng thì sao?
Cùng là người của nàng, sự cố cũng chẳng có gì to tát, mưu hại kiểu đấy nghe có vẻ khinh người quá đi chứ.
Chỉ e lúc đó kẻ bị chế nhạo sẽ chỉ là nàng. Người ngoài sẽ nói nàng muốn vu vạ cho Lý cách cách, nên mới xúi bẩy a hoàn và ma ma của mình làm ra chuyện này. Mà Tứ a ca tuyệt sẽ không tin vào những lời thêu dệt ấy.
Nghĩ trước nghĩ sau, phúc tấn quyết định nghĩ cách hóa thù thành bạn với Lý cách cách.
Vậy là từ ấy, mỗi lần Lý cách cách sang, phúc tấn đều thấm thía bảo rằng đặt Nhị cách cách ở chỗ Lý cách cách nuôi là tốt nhất, nàng yên tâm không còn gì bằng. Còn lấy con gái Tống cách cách ra làm ví dụ, thở dài: “Một mình Đại cách cách thôi đã khiến ta nẫu hết cả tâm can rồi.”
Tống cách cách ngồi đằng dưới, dịu dàng nói: “Nô tài luôn luôn ghi tạc ơn huệ của phúc tấn. Đại cách cách từ bé đã yếu ớt, kiến thức nô tài có hạn, thực không dám gánh vác trọng trách dưỡng dục cách cách.”
Lý Vi cười túm tím không tiếp lời, nàng nhận ra được ý ẩn trong lời phúc tấn nói, nhưng ai biết phúc tấn thật lòng hay là đang nói mát? Tống cách cách có đang vào hùa theo hay không?
Hôm đó, khi Triệu Toàn Bảo nói có người đứng dưới bậu cửa sổ bảo với hắn rằng phúc tấn muốn ẵm Nhị cách cách đi, một phút giây thoáng qua trong đầu nàng sực nảy lên ý muốn thủ tiêu phúc tấn.
Hai cách cách trong phủ Ngũ a ca còn đè đầu phúc tấn cho khỏi thấy mặt trời được, vì sao nàng không được?
Nếu phúc tấn cướp con của nàng đi thật, thế nàng không thèm màng qué gì nữa sất!
Trước kia thường đọc được câu: “Bạn không muốn đếm xỉa nữa/muốn ly hôn rồi, vậy hãy để người đàn bà khác ngủ với chồng bạn, tiêu tiền của bạn, đánh con của bạn” – câu nói này thật sự đã truyền nguồn động lực rất lớn đến cho người đọc.
Lý Vi cũng chỉ mới nhận ra phúc tấn chẳng cần chờ nàng buông xuôi hay ly hôn với Tứ a ca thì mới đánh con nàng được. Đàn ông còn chia nhau ngủ được, chứ muốn đánh con tôi thì bước qua xác tôi trước đi đã!
Nàng sẽ không đặt cược cho lòng nhân từ bộc phát hi hữu của phúc tấn đâu.
Vẫn phải khiến bản thân mạnh mẽ lên mới được. Vậy nên nàng mới liên hợp với Võ cách cách, tới đây, bố cục hậu viện trong kỳ vọng của Tứ a ca rốt cuộc cũng thành hình.
Nàng hiểu ý định hạn chế phúc tấn của Tứ a ca, tuy nhiên lại luôn không muốn làm theo ý chàng. Tứ a ca có yêu mến nàng tới đâu, nàng cũng không thể nào làm chuyện mình không thích được. Bởi thế nàng bèn giả ngu.
Nhưng vào những lúc buộc phải làm trái ý mình như thế này, nàng chợt có cảm giác phận số đã được an bài. Tứ a ca đã vạch ra một chiến lược toàn diện. Từ lâu chàng đã đoán sớm muộn gì rồi cũng sẽ có ngày nàng cần đến sự trợ giúp của Võ cách cách.
Cứ vậy, phúc tấn và Lý Vi rơi vào thế giằng co.
Từ đó, đều đặn mỗi ngày Lý Vi đi thỉnh an phúc tấn; khi ngồi đợi dài cổ với Tống cách cách cũng không còn thấy bực bội hay sốt ruột hay chán nản nữa. Tạo dựng được niềm tin trong lòng rồi, cả con người cứ như hoàn toàn đổi mới.
Tống cách cách hiển nhiên là người đứng bên phe cánh phúc tấn, nàng ta vẫn đối đãi với Lý Vi như lúc xưa, nhưng Lý Vi thì không sao đáp lại nàng ta với thái độ hiền hòa được nữa. Võ cách cách suốt cả buổi luôn đứng ngay cạnh Lý Vi, lúc ngồi vào bàn tròn, nàng ta cũng ngồi gần Lý Vi hơn cả.
Lý Vi biết việc Võ cách cách giúp mình chẳng phải giúp khơi khơi. Cái lợi mà nàng cần đưa ra là Tứ a ca. Tứ a ca tự đi tìm người còn nàng giả như không thấy, với nàng chủ động tiến cử người cho Tứ a ca là hai chuyện khác nhau.
Thời gian chậm chạp trôi, đảo mắt lại là năm mới. Nhìn phúc tấn bước lên xe la cung đình đến Vĩnh Hòa cung lĩnh yến, Lý Vi chợt đâu thấy như thể “một ngày ở trong núi, ngoài đời đã nghìn năm”.
Ít nhiều nàng cũng được thả lòng, vì Tứ a ca sắp về rồi.
Mà Tứ a ca về còn nhanh hơn nàng tưởng. Chàng thúc ngựa chạy thẳng vào thành, vừa kịp đón bữa tiệc ở Bảo Hòa điện. Ở chàng quẩn quanh vị gió sương, khi ngồi vào chỗ, nhìn thấy đằng trên có tên thái giám đứng sau lưng hoàng thượng đương ghé vào tai ngài nói điều gì, hoàng thượng liền thoáng nhìn về phía chàng, cười cười với chàng.
Tứ a ca rời bàn, quỳ xuống dập đầu.
Phủ Tứ a ca, Lý Vi sửng sốt hỏi: “Ngươi nói a ca về rồi à?”
Triệu Toàn Bảo hớn hở cười lộ cả cái răng sứt, nói: “A ca đưa Tô Bồi Thịnh đi lĩnh yến, còn những người khác đang sửa soạn ở thư phòng. Trước đó đúng là không có tí tin tức nào.”
Hắn nói xong, thấy cách cách thoạt đầu có vẻ mừng rỡ đôi chút, sau lại ỉu xìu đi ngay.
Thế là thế nào?
Hắn và Ngọc Bình nhìn nhau. Một lúc sau, bỗng nghe cách cách nói: “… Bảo thiện phòng ở tiền viện đưa năm mươi xâu thịt dê nướng sang đây cho ta.”
“Cách cách?” Ngọc Bình sợ hú hồn.
Lý Vi lần sờ khóe môi hãy còn lành nguyên của mình. Một năm qua nàng không nể mặt phúc tấn được mấy hồi, nay Tứ a ca về rồi, cứ phải làm cho ra dáng. Vả lại, bắt nàng bày vẻ hiền hậu tự tay đẩy Tứ a ca sang chỗ Võ cách cách thì nàng xin chịu thôi. Ăn bữa dê nướng này xong sẽ được có ít nhất chục ngày điểm vắng. Nếu Tứ a ca đã xếp đặt đâu đấy cho Võ cách cách, hẳn nhiên cũng đã có tính toán cho những chuyện tiếp sau.
Nàng chỉ cần bật đèn ra hiệu là được, chàng sẽ tự mình đi.
Buổi tối phúc tấn về trước, Tứ a ca được hoàng thượng giữ ngủ lại trong cung. Lý Vi thở phào, ngày nào chưa gặp hay ngày nấy.
Tuy tay phúc tấn không với được tới thiện phòng ở tiền viện, song ngày hôm sau đã bắt gặp cả một chuỗi vết phồng rộp nổi bên miệng Lý Vi. Nàng nhẹ lòng hẳn, vậy là, xem ra Lý thị đã lặng lẽ ngừng chiến. Suốt một năm nay, Lý thị không dám cho nàng gặp Nhị cách cách lấy một lần. Nàng cũng không dám kích thích nàng ta.
Hiện giờ Lý thị rút lui, nàng yên dạ hẳn. Hai người họ cứ giữ khoảng cách nhất định như thế này là được. Cả hai không ai muốn phải trở mặt thật, đều cùng duy trì thế cân bằng rất đỗi nhỏ bé ấy.
Dẫy vậy, phúc tấn rất rõ một điều rằng sự chênh lệch về địa vị giữa nàng và Lý thị đã khiến nàng ta luôn hết sức đề cao cảnh giác trước nhất cử nhất động của nàng. Tin đồn ẵm Nhị cách cách đi chính là căn nguyên khiến Lý thị lao về phía nàng hệt con ngựa hoang mất trí.
Chỉ cần không có mối uy hiếp nào, Lý thị sẽ tỏ ra yếu kém. Vì nàng ta hiểu mình không có sức để đấu với một phúc tấn được thánh chỉ sắc phong, nên dưới những sủng ái của Tứ a ca, nàng ta mới cam chịu đứng về thế yếu trước nàng. Nhưng nhìn cừu con bị sói tha đi, cừu mẹ cũng biết dốc sức cự lại chứ. Nàng không hề muốn thách thức lòng quyết tâm của Lý thị.
Nàng có được nhiều hơn Lý thị, thế nên sẽ không đấu liều với nàng ta. Nàng không gánh nổi cái giá nếu Lý thị vong mạng.
Đến chiều Tứ a ca mới về, vừa về đã vào thư phòng thay quần áo, định bụng chỉnh sửa lại những gì mình ghi chép được trong những ngày qua rồi tâu một bản sớ lên hoàng thượng, sau đó sẽ sang chỗ Lý thị giết thời gian, xem Nhị cách cách lớn đến đâu rồi.
Ngờ đâu chàng vừa sai Tô Bồi Thịnh đi thông báo với Lý thị, Tô Bồi Thịnh lại đâm ra khó xử, nhỏ giọng bảo: “Sáng nay, Triệu Toàn Bảo báo tối qua Lý chủ tử ăn thịt dê nướng, ngoài miệng nổi mụn nước, sợ chủ tử nhìn thấy bất nhã, mấy ngày tới không hầu chủ tử được…”
Vừa dứt lời, Tô Bồi Thịnh liền rụt cổ.
Tứ a ca quẳng bản sớ trong tay lên bàn, khép hờ mắt thất thần mất một lúc, đoạn đứng dậy bảo: “Đi, đi thăm nàng.”
(còn tiếp)