Chương 33: Ngày sinh
Lý Vi sinh con mà chẳng khéo chọn ngày.
Vừa lúc đương là khoảng thời gian cỗ tiệc linh đình mừng năm mới, cũng như năm ngoái, mỗi ngày Tứ a ca và phúc tấn đều phải vào cung lĩnh yến. Năm ngoái việc quản lý sự vụ được giao vào tay đại ma ma và Lý Vi (trên danh nghĩa). Năm nay ra cung dựng phủ, cả viện trong lẫn viện ngoài đều có quy định rõ ràng, nên nhiệm vụ ấy sẽ trao lại cho Tống cách cách cầm trịch (trên danh nghĩa), bốn bà ma ma ở nội viện và Tô Bồi Thịnh ở ngoại viện phối hợp trông giữ.
Để tiện cho việc dậy sớm, Tứ a ca đã dọn về thư phòng ở tiền viện.
Chẳng còn ai quản thúc Lý Vi, lại thêm cái bụng quả tình to quá khiến nàng không thể chểnh mảng, vậy là nàng bèn phát huy tinh thần AQ*, ha ha… Thuyền đến đầu cầu ắt tự thẳng, thây kệ.
*AQ (vốn là tên một nhân vật trong tác phẩm “AQ chính truyện” nổi tiếng của Lỗ Tấn) điển hình cho phép “thắng lợi tinh thần” – khi bị hạ nhục, đánh đập, không dám đương đầu, mà lại tự an ủi mình, tự cho mình là người chiến thắng.
Dù sao đâu thể nghỉ sinh thật chứ.
Hằng ngày ngoài để Liễu ma ma sờ bụng xác định vị trí thai, thì nàng chỉ chơi với Bách Phúc, xem nó lăn tú cầu. Lần trước nàng có may bộ áo chó nọ cho Bách Phúc mặc, Tứ a ca trông thấy, lại dặn các thợ thêu làm thêm mấy bộ khác, mỗi ngày Tiểu Hỉ Tử thay cho Bách Phúc một bộ. Dạo này đang ăn tết, nên toàn cho mặc sắc đỏ.
Bách Phúc diện đồ đỏ lăn tú cầu lụa đỏ chỉ xanh, mắt hoa lên là chẳng phân biệt nổi đâu là tú cầu, đâu là chó nữa.
Sớm hôm nay, cả Tứ a ca và phúc tấn đều đi vắng. Lý Vi vừa thức giấc, ngồi luôn trên giường vuốt bụng trầm ngâm nửa buổi trời, bảo với Ngọc Bình một câu làm nàng ta đánh rơi thứ đồ trong tay ngay tại chỗ.
“Hình như bắt đầu đau rồi.”
Ngọc Bình sợ nhũn cả chân, mắt trợn lên to như cái chuông đồng. Lúc này không dám hô hào, giọng run run nói với Ngọc Yên cũng đứng ngẩn trong phòng: “Mau, đi gọi Liễu ma ma mau, gọi ma ma đỡ đẻ tới đây.”
Liễu ma ma dậy sớm, gần đây hai vị chủ tử vắng nhà luôn, vị chủ tử khác mà bà ta hầu hạ lại không phải người đáng tin, nên khi ngủ cứ phải dỏng tai lên vì sợ không nghe thấy người ở phòng bên kia gọi. Vừa nghe thấy tiếng bước chân vội vã của Ngọc Yên, Liễu ma ma sải bước lao ra ngay, hai người vừa khéo va phải nhau.
“Chủ tử có chuyện gì rồi phải không?” Liễu ma ma vừa hỏi, vừa rảo bước nhanh sang phòng chính.
Mặt mũi Ngọc Yên tái mét vì sợ, tối hôm qua nàng ta gác đêm đấy! Nàng ta run rẩy nói: “Ma ma, cách cách bảo đau bụng.” Vừa dứt lời, Liễu ma ma đã vọt chạy vào phòng chính.
Trong phòng, Lý Vi hít hà rên rỉ: “Lại đau rồi… lại đau nữa rồi…”
Liễu ma ma sờ bụng, cởi quần nàng ra xem, tính thời gian lại thấy hơi bất thường, bà ta nói: “Cách cách, người bắt đầu đau từ lúc nào?”
“Không biết, ta đang ngủ mà.” Lý Vi chưa thôi xuýt xoa, thực tình vừa thở đã thấy đau rồi.
Đau như thế mà vẫn ngủ cho qua được, chủ tử này thật là!!
Liễu ma ma không còn lời nào để nói, sai người nhanh chóng vào phòng sinh đốt giường lò. May rằng ngày nào giường lò cũng được đốt một lần cho ấm phòng, không thì sẽ không thể xua tan đi khí lạnh ngay được. Dù bây giờ đốt lên, cũng phải đợi nửa canh giờ nữa mới được vào.
Trong tiểu viện mọi thứ rối bời, Ngọc Thủy đương đốt giường lò với Trương Đức Thắng. Lý Vi bên này vừa dậy đã kêu đau, Triệu Toàn Bảo liền chạy đi tìm Trương Đức Thắng. Nói sao thì thiện phòng ở tiền viện cũng tương đối gần, tiện việc xin nước nóng hay đun canh nhân sâm hơn nhiều. Trương Đức Thắng nghe tin, liền dẫn người đến. Qua sự việc của Tống cách cách, họ cũng biết ở phòng sinh không thể đốt giường lò cũng như là chậu than liên tục, mà phải làm ấm phòng trước khi Lý cách cách vào. Bằng không cách cách nằm trong ấy sinh bảy, tám canh giờ lại nhiễm cạnh, tính mạng lâm nguy thì phải làm sao?
Chẳng mấy chốc giường lò trong phòng đã được đốt nóng, chăn đệm mùng màn cũng thay mới. Ma ma đỡ đẻ và đại ma ma cùng vào, thấy phòng sinh đã đủ độ ấm, bèn sai tắt lò đi, tránh khi vào sinh lúc khóc gào lại kêu nóng quá. Cũng phải chuyển chậu than ra ngoài, sau khi mở cửa sổ cho khí than tản đi, Liễu ma ma và Ngọc Bình đỡ Lý Vi đi ra, vào phòng sinh.
Vào trong nằm xuống, cởi quần, đắp tấm chăn lên chân, nhét miếng gỗ mềm vào miệng. Trang bị đầy đủ xong, Lý Vi cảm giác mình chẳng giống con người nữa. Liễu ma ma còn ngồi cạnh bảo: “Cách cách, người phải dần tích sức, lát nữa có đau cũng đừng la to, phải vận khí.”
Vậy ra hiện giờ đến việc hít thở kiểu gì lúc sinh con mà các người vẫn chưa phát minh ra luôn hay sao?
Lý Vi nhớ ngày xưa mình từng xem một chương trình truyền hình có nói về những cách thở đặc biệt khả dĩ giúp giảm bớt cơn đau cho bà đẻ.
Cần một cách thở!!
Đã có nội công, có thái cực quyền rồi! Vậy mà chẳng phát minh thêm cách thở nữa là sao!!
Tiền viện, Tô Bồi Thịnh vốn ở lại trông nhà, nay đã lên ngựa chạy vào trong cung. May là hắn có thẻ bài, ngày trước theo Tứ a ca vào cũng tạo được kha khá thiện cảm, nên khi này vào không bị ai làm khó. Chỉ là vào rồi mới biết, giờ này Tứ a ca đương ở đại điện kia!
Tô Bồi Thịnh đành đi qua đi lại bên ngoài suốt hai canh giờ như con lừa kéo cối xay! Rốt cuộc cũng được gặp Tứ a ca, hắn tỉnh bơ chen tới trước chỗ Tứ a ca ngồi, thay thế người theo hầu lúc ban đầu.
Nhìn thấy hắn, nét nghi vấn hiện ra trong mắt Tứ a ca. Hắn nhấc bầu qua rót chén rượu, ghé vào tai Tứ a ca nhỏ giọng báo: “Lý chủ tử sắp sinh ạ.”
Nghe thế, chén rượu trong tay Tứ a ca không hề chao đảo, song nửa khắc trôi qua lại quên luôn cả uống. Khi chàng sực hoàn hồn, bèn nói với Tô Bồi Thịnh: “Quay về theo dõi.”
Tô Bồi Thịnh vâng dạ, lại hỏi: “Có cần đến Vĩnh Hòa cung…” Thông báo với phúc tấn không?
Tứ a ca nghĩ ngợi, nghĩ trong phủ có đám đại ma ma, phúc tấn về cũng chẳng được ích gì. Huống chi tết nhất là dịp quan trọng, để phúc tấn trở về chỉ vì một cách cách sinh con thì phô trương quá. Cũng không tốt cho Lý thị.
Vả chăng, điều kỵ nhất là một chuyện có hai người giám sát. Không có phúc tấn, mình đại ma ma cũng tự quyết được; có mặt phúc tấn, thì chuyện gì cũng phải báo cáo với phúc tấn, phúc tấn lại ngâm cứu cặn kẽ, lại trao đổi, rồi lại chuyển lời cho đại ma ma. Tới tới lui lui như thế rất dễ hỏng việc, để lại đùn đẩy trách nhiệm cho nhau.
Chàng lắc đầu nói: “Không cần, chuyện trong cung quan trọng hơn. Cứ nói mọi sự xin nhờ đại ma ma.”
Tô Bồi Thịnh thầm than khổ thay đại ma ma, rồi quay trở về phủ.
Suốt quãng tiệc còn lại Tứ a ca cứ thất thần, lúc bưng chén kính rượu với người ta, bụng lại tính xem thai này của Lý thị được mấy tháng rồi? Tính mấy lần đều ra kết quả chưa đầy chín tháng. Mới tám tháng rưỡi. Thế là nổi giận, đến Tống thị cũng biết đường gượng qua tiệc năm mới, đợi lúc mọi người đều có ở nhà mới sinh, còn nàng sao lại cứ nhằm vào lúc bất tiện thế này!
Những dịp kiểu này cũng không tiện gọi thái y.
Càng nghĩ càng thấy nóng ruột, hoảng hốt. Không gọi thái y được, nhưng y quán trong thành có đại phu. Chắc Tô Bồi Thịnh chưa tới nỗi không nghĩ ra được ý này đâu nhỉ?
Chàng vừa nghĩ ban nãy mình quên mất chẳng dặn một tiếng, vừa nghĩ giờ này sai người về truyền tin cũng kịp.
Tìm một lúc rỗi, chàng nói với Trương Bảo hầu bên cạnh: “Về bảo Tô Bồi Thịnh, đừng gọi thái y, hãy vào thành nhờ đại phu.”
Trương Bảo khẽ dạ vâng. Nhìn hắn đi, Tứ a ca mới thoáng nhẹ lòng.
Trương Bảo tuy nhỏ tuổi, nhưng cũng là người từ trong cung ra theo hầu. Ra khỏi Nội vụ phủ, chủ tử đầu tiên mà hắn hầu hạ là Tứ a ca, cũng xem như là hạng chính quy trong chính quy. Tuy Tô Bồi Thịnh khá tín trọng đồ đệ Trương Đức Thắng của mình, nhưng trong mắt Tứ a ca, Trương Đức Thắng chỉ là đứa chạy vặt cho Tô Bồi Thịnh, vốn chẳng đáng là gì.
Vậy nên, Trương Bảo không về thẳng phủ Tứ a ca. Vừa ra cung là hắn chạy luôn lên con phố Tiền Môn*, chọn y quán to nhất nằm trên đoạn đường sầm uất nhất, đi vào hỏi xem người nào chuyên trị bệnh cho trẻ em phụ nữ, phải xách hòm thuốc đi ngay.
Ngựa đưa hắn và đại phu về đến phủ, khi đi thẳng từ cổng lớn vào hậu viện, Tô Bồi Thịnh cũng phát sầu chuyện mời thái y, đương bàn với đại ma ma. Đại ma ma nói: “Cách cách hiện giờ rất ổn, vả lại bây giờ đương là lúc ăn mừng năm mới, bên thái y không phải muốn gọi là được.”
Xét về tuổi tác, Tô Bồi Thịnh vẫn kém đại ma ma, hắn sinh đồng lứa với Tứ a ca, lúc này đã sắp không còn kiểm soát nổi mình nữa rồi, rầu rĩ nói: “Cứ phải sắp sẵn một người.”
Đại ma ma ngần ngừ: “… Thái y thì thôi, chứ còn đại phu thì có thể ra phố gọi hai người chắc tay đến dùng tạm.”
“Ngoài phố… được à?” Tô Bồi Thịnh có phần không tin hạng đại phu bên ngoài. Chủ yếu vì Tứ a ca coi trọng Lý cách cách, hơn nữa với đứa trẻ này, Tô Bồi Thịnh không dám lơ là xem nhẹ.
Đương nói, Trương Bảo đã dẫn đại phu vào, người đổ đầy mồ hôi, đứng lại chưa kịp thở một hơi đã nói: “Đây là đại phu do a ca sai tôi đưa về, a ca nói nay ăn tết không cho gọi thái y, nên nhờ đại phu ở ngoài.” Trình bày hết lời, hắn còn phải khẩn trương trở vào cung. Lau mồ hôi, chưa uống miếng trà đã đi ngay.
Có câu ấy, Tô Bồi Thịnh không nói thêm gì, vội gọi người ra ngoài mời thêm vài người nữa cho chắc. Đại ma ma sai người dẫn đại phu này đi hỏi về gia thế, lai lịch, tên tuổi, vân vân; lại thay bộ quần áo khác vào trong bắt mạch.
Thấy Trương Bảo quay lại, biết hắn mời luôn đại phu đưa về phủ, Tứ a ca gật đầu ý khen ngợi; lại nghe nói Lý thị bây giờ vẫn ổn, mới yên lòng hẳn, nghĩ lúc chàng về biết đâu chừng hẵng chưa sinh xong cũng nên.
Ngờ đâu, buổi chạng vạng khi Tứ a ca và phúc tấn vừa về tới phủ, bên ấy đã báo tin mừng, mẹ con bình an.
Trang ma ma và Liễu ma ma cùng sang chính viện báo tin cho Tứ a ca và phúc tấn.
“Nhị cách cách nặng hai cân rưỡi, nét mày đôi mắt xinh xắn vô cùng! Lý cách cách cũng khỏe, sinh xong vẫn rất có tinh thần. Bên kia lúc này đương dọn dẹp.” Trang ma ma nói.
Liễu ma ma thì hài hước hơn, bà ta cũng từ trong cung ra, không thể đem so với Trang ma ma mới được phân công tới sau khi dựng phủ. Thấy Tứ a ca vẫn hơi căng thẳng, bà ta liền cười nói: “Lý cách cách sinh nở cực kỳ thuận lợi, chẳng cần nhờ đến cả đại phu.”
Nghe vậy Tứ a ca nở nụ cười, phúc tấn cũng cười bảo: “Lý thị có phúc. Các bà phải chăm sóc Lý cách cách và Nhị cách cách cho tốt.”
Khi hai bà già lui ra, Tứ a ca đứng dậy nói: “Ta về thư phòng đây, nàng cũng không cần đi thăm Lý thị ngay, ngày mai hãy sai ma ma của nàng đi thăm là được.”
Phúc tấn nói: “Gia yên tâm, thiếp sẽ lo liệu.”
Tứ a ca quay về thư phòng, đầu tiên là làm bộ làm tịch chơi với Bách Phúc một lát. Bên kia vừa nhốn nháo một cái, Tô Bồi Thịnh đã sai Tiểu Hỉ Tử đem chó sang đây lánh tạm, tránh làm vướng víu.
Bách Phúc ngậm tú cầu lại thả vào tay chàng, có năm lượt thì hết ba, bốn lượt chàng thả hồn lên mây chẳng để ý.
Đoán giờ giấc cũng hòm hòm, bên kia đã thu dọn xong, chàng bèn thẳng tiến sang tiểu viện.
Trong tiểu viện, Lý Vi đang vừa để đứa hầu bón cho mình, vừa ôm con cho nó bú sữa. Lúc mang thai nàng được bồi bổ nhiều, thành thử người béo mầm cả lên, chiều cao cũng tăng thêm ba tấc. Nhưng hình như những thức bổ ấy chẳng vỗ béo cho đứa nhỏ được tí nào, mà tất tật đắp hết vào người nàng, làm em bé chào đời cũng không gọi là quá bụ bẫm.
Sữa của nàng chảy rất dồi dào, hai ngày trước đã bắt đầu tiết sữa. Hôm nay vừa sinh xong, nàng đói đến độ tưởng như mình sắp hóa luôn thành tờ giấy, sữa bắn cả ra ngoài.
“Bà trời con ơi!” Lý Vi ẵm cục cưng cho bú sữa, sinh xong rồi, nàng chẳng còn một chút băn khoăn nào nữa! Như thể vừa trút được hai lăm cân thịt, toàn thân nhẹ nhàng hẳn ra.
Ngọc Bình đương đút cho nàng từng thìa bánh trứng gà ngâm đường nâu, đây cũng là món bánh nàng thèm ăn. Người ở thiện phòng không biết làm bánh thuẫn nướng*, dẫu vậy người ta vẫn làm đúng ra món bánh trứng gà vàng ruộm “xốp mềm, có những lỗ bé hình tổ ong” cho nàng. Vừa sinh em bé xong là nàng đã la: “Ta đói sắp chết rồi, mau, cho ta món bánh trứng gà ngâm đường nâu!”
Nàng ăn một hơi liền bảy, tám cái bánh trứng to đùng như nắm tay, cuối cùng mới xoa dịu được cơn đói, đứa nhỏ cũng đã uống no sữa, được ẵm xuống. Đúng lúc này Tứ a ca vào, đụng phải nhũ mẫu ẵm tiểu cách cách ra ngoài. Chàng ghé sát lại ngắm đứa bé con mắt nhắm nghiền, cả người đỏ hỏn kia, cảm thấy làn da ấy non nớt quá khiến chàng không dám chạm vào.
Ngắm hồi lâu, Tứ a ca dặn nhũ mẫu phải chăm nom cẩn thận, tiểu cách cách có mệnh hệ gì, cả nhà nàng ta cứ liệu biết tay!
Dọa dẫm chuyên gia nhà người ta xong, chàng bước đến trước bình phong, nói: “Cực cho nàng rồi. Tiểu cách cách khỏe mạnh lắm.”
Lý Vi thấy mình khổ cực đủ đường sinh con cho chàng, vậy mà lại chỉ đổi lấy được kiểu nói chuyện cách bức bình phong của chàng thôi sao?
Thế là thế nào?
Nỗi tủi hờn trào dâng, có lẽ dòng cảm xúc hãy còn mãnh liệt quá làm Lý Vi chưa kịp điều chỉnh về nút “tỉnh táo”, miệng nàng dẩu ra, bật khóc. Ngọc Bình đương hầu nàng giật mình hô lên: “Cách cách?”
Tứ a ca nghe giọng thấy lạ kỳ, bèn vòng hẳn ra sau bình phong đi vào. Cứ tưởng là xảy ra chuyện gì, kết quả trông thấy mặt mày nàng đỏ phớt, rấm rứt rỏ những giọt lệ vàng.
Dạo này thực là càng ngày càng thích làm nũng.
Vừa nghĩ liệu có phải dạo này mình chiều nàng quá không, vừa bước qua ngồi xuống cái ghế cạnh giường. Trong phòng đã được xông hương, nàng cũng chải đầu, thay quần áo mới, trông không hề lôi thôi. Có điều nhìn từ xa, trông sắc mặt nàng hồng hào; khi nom gần mới thấy được vẻ tiều tụy và suy yếu, sắc hồng trên mặt lại thành ra chẳng tự nhiên, làm người ta lo lắng.
(còn tiếp)