Chương 60: Ngoại Truyện Kỳ Nghỉ (Phần 3)
- Trang Chủ
- Nhật Ký Ghẹo Nhau Của A A - Ngã Tuyển Trạch Miêu Xa
- Chương 60: Ngoại Truyện Kỳ Nghỉ (Phần 3)
Hai người nắm tay lại chậm rãi đi bộ về khách sạn.
Ngón tay thon dài của Diệp Dương khẽ cử động, bụng ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út của Ngôn Kỳ.
Vừa đủ tuổi kết hôn là họ lập tức đi đăng ký, chụp ảnh cưới, trao nhẫn cưới đều đã làm xong, chỉ còn thiếu một đám cưới.
Ở bên nhau lâu như vậy, thật ra họ cũng không để ý những hình thức thế này lắm, chỉ là họ muốn cùng nhau thực hiện một lời hứa.
Một năm qua công việc của Ngôn Kỳ luôn quá bận rộn, việc nghiên cứu của Diệp Dương cũng khá căng thẳng nên họ chưa đề cập đến chuyện này.
Dù lần này nghỉ tận nửa tháng nhưng Diệp Dương chỉ định để cậu nghỉ ngơi cho tốt, thả lỏng tinh thần lẫn thể xác mà thôi.
Những chuyện khác từ từ xem xét cũng được, dù sao thì tương lai của họ vẫn đi cùng nhau thật lâu, thật lâu, họ còn rất nhiều thời gian.
Phát hiện Diệp Dương đang sờ nhẫn trên tay mình, Ngôn Kỳ hỏi:
“Có phải tôi để cậu đợi lâu quá không?”
“Hửm?” Diệp Dương tỉnh táo lại:
“Không phải, tôi tiện tay sờ chút thôi.”
“Không phải tôi ám chỉ gì với cậu đâu, đừng nghĩ nhiều.”
Ngôn Kỳ cười hỏi: “Thật à?”
“Thật.”
Trở lại khách sạn, cả hai tắm rửa rồi mệt mỏi nằm vật ra giường.
Mệt đến nổi không ai muốn nhúc nhích.
Diệp Dương nằm ngửa nhìn trần nhà một hồi, xoa xoa mái tóc ẩm ướt của Ngôn Kỳ:
“Đang nghĩ gì thế?”
Ngôn Kỳ bò qua: “Muốn “ngủ” cậu.”
(Chữ 想:xiang có thể dịch là muốn hoặc nghĩ, ý của Diệp Dương hỏi Ngôn Kỳ là nghĩ gì còn ẻm trả lời là muốn, muốn ngủ với cậu thì nó dễ hiểu hơn nhưng mà muốn “ngủ” cậu thì hàm xúc hơn =)))))))
Diệp Dương cười cười: “Mới nãy ai kêu mệt?”
“Tôi kêu.” Ngôn Kỳ gặm gặm cằm Diệp Dương:
“Nên đêm nay cậu đảm nhiệm phần dùng sức đi.”
Diệp Dương nhướng mày:
“Bình thường bộ tôi lười dùng sức à?”
Ngôn Kỳ trầm ngâm nghĩ nghĩ:
“Hình như không, mấy chuyện này trước giờ cậu vẫn rất chăm chỉ.”
Ngôn Kỳ: “Đừng cười nữa, mau làm việc đi.”
(Trông chờ gì nữa:v, kéo rèm đó=)))))
Lúc Diệp Dương tỉnh ngủ là lúc 9 giờ sáng, cũng là giờ phục vụ bữa sáng của khách sạn.
Hắn gọi hai phần ăn rồi đi tắm, lúc tắm xong ra ngoài vừa đúng lúc đồ ăn được mang đến.
Ngôn Kỳ vẫn còn nằm ì ạch trên giường, khi Diệp Dương gọi cậu dậy, cậu cũng chỉ vươn cánh tay thon dài ra cho hắn.
Diệp Dương đi tới kéo cậu lên, nhưng lại bị cậu kéo mạnh về phía mình, cậu không chịu dậy mà cũng không cho Diệp Dương dậy luôn.
Trải qua nhiều năm ở bên nhau, từ thời cắp sách đến trường cho đến khi bước ra xã hội, Ngôn Kỳ vẫn luôn giữ hình ảnh bên ngoài của mình cực kỳ lãnh đạm, nhưng ở nhà thì cậu càng ngày càng nhõng nhẽo.
Mà nói chính xác hơn là khi cậu ở một mình với Diệp Dương.
Cho dù bận rộn làm việc về nhà rất muộn, nhưng một khi về nhà là nhất định phải quấn lấy Diệp Dương… cho dù Diệp Dương đã ngủ thì Ngôn Kỳ cũng có cách để quậy cho hắn thức dậy.
Quậy hắn thức dậy xong, hôn hắn mấy cái, sau đó chúc ngủ ngon rồi lại ôm hắn đi ngủ.
Đôi khi Diệp Dương mang việc từ viện nghiên cứu về nhà, nếu đúng dịp cậu không đi làm thì sẽ ngồi bên cạnh, chống cằm nhìn.
Không biết là thật sự cảm thấy thú vị hay chỉ muốn ngồi chơi với hắn nữa.
Rõ ràng hồi đi học cậu không quấn người như vậy, thậm chí mỗi khi tức giận còn làm lơ hắn.
Cho đến một ngày, Ngôn Kỳ về nhà mang theo thương tích trên người, sau đó ôm hắn thật lâu mà không nói lời nào.
Ngôn Kỳ không muốn nói, Diệp Dương đành phải hỏi Thẩm Thanh.
Rốt cuộc mới biết thì ra hôm đó trong bữa tiệc cậu bị công ty đối thủ hãm hại, bỏ thuốc vào trong rượu còn sắp xếp mấy người chặn đường đánh cậu ở bãi đỗ xe.
Nếu không phải Ngôn Kỳ biết đánh nhau thì có lẽ không chỉ bị thương nhẹ như vậy.
Kết quả không lâu sau thì công ty kia cũng đóng cửa.
Diệp Dương không nói với Ngôn Kỳ việc hắn lợi dụng quan hệ của gia đình mình giải quyết, nhưng qua chuyện này hắn cũng phát hiện, Kỳ của hắn sau khi bước ra xã hội có sự thay đổi không phải là không có lý do.
Năng lực của Ngôn Kỳ quá mạnh, sức uy hiếp cũng quá lớn.
Khó tránh việc bản thân trở thành cái đinh trong mắt, miếng dằm găm trong thịt đối thủ.
Ngoại trừ việc lần này Diệp Dương vô tình biết được, không biết trước đây đã từng gặp phải bao nhiêu chuyện lớn lớn nhỏ nhỏ khác.
Dù là Ngôn Kỳ mạnh mẽ thì chắc chắn đôi lúc cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Mà hắn lại là nơi trú ẩn an toàn nhất mà cậu có thể dựa vào.
Là người đầu tiên cậu sẽ nghĩ đến khi mệt mỏi, cũng là người cậu muốn gặp nhất.
Thế nên Ngôn Kỳ mới càng ngày càng trở nên bám người như vậy.
Kế hoạch của họ hôm nay là đi tham quan một nhà thờ lớn nổi tiếng ở đây.
Nhà thờ được xây dựng trên một ngọn đồi nên tuy nổi tiếng nhưng lại không thu hút khách du lịch mấy.
Trên đường lên núi có một cây cầu, lan can bảo vệ dựng bằng lưới sắt, hai đầu có nhân viên của khu du lịch bán ổ khóa đồng tâm, nghe nói nếu khóa lồng hai ổ khóa có khắc tên của hai người lên thành cầu, vậy thì tình cảm của họ có thể gắn bó lâu dài.
Ngôn Kỳ chưa bao giờ tin vào những thứ này, nhưng có lẽ là đến du lịch nên mới nhập gia tùy tục, cậu cũng mua hai chiếc ổ khóa, một chiếc khắc tên cậu còn chiếc còn lại khắc tên Diệp Dương.
Cây cầu rất dài, nhưng do có quá nhiều khách du lịch đã từng đến đây nên hầu hết các chỗ trống đều đã lấp kín.
Ngôn Kỳ đi một lúc mới tìm thấy một chỗ trống rồi khóa ổ khóa của hai người lên.
Đi hết cây cầu thì nhà thờ ở ngay phía trước.
Cậu vẫn nhớ hồi lớp 9, Đàm Kiệt muốn cầu nguyện cho kỳ thi suôn sẻ, sau khi đến cúng bái chùa miếu xong, cậu ta còn năn nỉ Ngôn Kỳ với Diệp Dương đi nhà thờ với cậu ta. Cậu ta nói tiếng Anh của mình không tốt nên không hiểu bài giảng của mục sư.
Ai ngờ đâu ở mấy nhà thờ trong nước thì mục sư nước ngoài cũng biết tiếng phổ thông
Nhưng hôm đó quả thật Diệp Dương có hỏi mục sư một chuyện bằng tiếng Anh. Hiển nhiên là không muốn bị cái loa làng Đàm Kiệt nghe được.
Lúc đó Ngôn Kỳ đứng khá xa nên chỉ nghe thoáng qua.
Cậu nghe Diệp Dương hỏi mục sư, các cặp đôi kết hôn ở đây đều sẽ nhận được lời chúc phúc đúng không.
Mục sư trả lời đúng vậy.
Hắn lại hỏi: Vậy nếu… là một cặp đôi không được phép yêu nhau thì sao?
Mục sư hơi ngưng lại, sai đó hỏi hắn cần hỗ trợ gì không.
Diệp Dương chỉ lắc đầu không nói tiếp.
Lúc họ còn học cấp 2, dù là trình độ khoa học hay là định kiến xã hội, đều không tiến bộ như bây giờ.
Ngay cả bây giờ khi kỹ thuật của hạng mục “Hải Đăng” được phổ biến rộng rãi, một số người vẫn có thành kiến với mối quan hệ giữa hai Alpha, cho rằng điều đó trái với thiên tính tự nhiên, là bất thường.
Chuyện kỳ thị này trong thời điểm họ học cấp 2 còn nhiều hơn gấp bội lần.
Nên Diệp Dương mới mờ mịt hoang mang như thế, cho rằng tình yêu của hắn không được phép tồn tại.
Ở bên nhau sẽ không nhận được lời chúc phúc, càng không nói đến khi ấy Ngôn Kỳ còn chưa biết tình yêu của hắn.
Ngôn Kỳ hơi dùng sức bóp chặt cặp khóa của hai người lại.
Thậm chí cậu còn thử mở vài lần, xác nhận không thể mở được mới chịu thôi.
Diệp Dương đứng bên cạnh nhìn cậu cười:
“Không phải cậu không tin những chuyện này sao?”
Ngôn Kỳ đứng dậy:
“Tôi Không tin.” Sau đó liếc liếc hắn:
“Nhưng có người tin.”
Cậu vỗ vỗ tay sạch sẽ rồi đi về cuối đầu cầu.
Vào thời điểm này, không có nhiều khách du lịch trong thánh đường, thậm chí không có người trên bục tuyên thệ.
Ngôn Kỳ bước lên, đặt tay lên cuốn Kinh thánh đang mở, nửa đùa nửa thật nói với Diệp Dương:
“Luyện tập với tôi đi, tránh quên lời trong hôn lễ.”
“Cậu nói như kiểu mình đã thuộc lời rồi vậy.”
Tới ngày thành hôn họ còn chưa quyết định nữa.
“Cậu có bằng lòng chung thủy với mình tôi không?” Ngôn Kỳ hỏi: “Từ khi trẻ tuổi, đến già nua và cho đến khi chúng ta rời khỏi thế gian này?”
Diệp Dương không hề do dự nói: “Tôi bằng lòng.”
Ngôn Kỳ: “Cho dù chúng ta không có quyền yêu nhau?”
Diệp Dương nhẹ nhàng niết mũi Ngôn Kỳ cười nói:
“Tụi mình từng bỏ nhà đi với nhau luôn rồi, cái này còn chưa đủ rõ ràng hả?”
Ngôn Kỳ cười thật tươi, vươn ngón út ra móc ngoéo với Diệp Dương:
“Tôi cũng bằng lòng.”
Diệp Dương ấn ngón cái lên ngón tay cậu.
*
Ngày nghỉ phép thứ mười tới thì chuyến du lịch của họ kết thúc.
Họ trở về Bạch Thành, trở về với những sinh hoạt thường nhật.
Chỉ là giờ họ không cần đi làm, ngoại trừ ở nhà xem phim chơi game, hai người thỉnh thoảng sẽ ra ngoài nắm tay đi dạo, mua một ít nguyên liệu về nhà cùng nhau nấu ăn.
Nhà bếp bình thường đều là sân chơi của Diệp Dương, mặc dù Ngôn Kỳ cũng có thể nấu ăn, nhưng bởi vì đã lâu không làm nên đa số đều khá toang.
Đồ ăn nấu ra xong cậu nhìn còn tự chê bai.
Vì cậu biết đồ ăn mình làm không ngon nên không bao giờ cho Diệp Dương nếm thử, món nào cậu cũng nếm thử một chút.
Thế nên Diệp Dương chỉ đành dùng đôi mắt mong ngóng nhìn cậu: “Sao rồi?”
Ngôn Kỳ gật gật đầu: “Khá tốt…”
“Vậy cậu cho tôi nếm thử chút đi…”
“Sau này không nấu nữa.” Ngôn Kỳ đứng dậy đổ hết mấy đĩa thức ăn vào sọt rác.
Diệp Dương: “…”
Hiếm lắm Kỳ xắn tay vào bếp nấu ăn, nhưng hắn còn chưa kịp ăn miếng nào.
Sau khi Ngôn Kỳ rửa tay đi ra khỏi bếp, liền nhìn thấy tên này đang oán hận ngồi xổm bên cạnh thùng rác, nhìn chằm chằm đống thức ăn mới bỏ đi, trông hệt như một chú cún bự đáng thương.
Cậu cố nén cười đá nhẹ Diệp Dương một cái:
“Đứng lên, ngồi xổm ở chỗ này xem gì đó.”
Ngôn Kỳ nói tiếp: “Thật sự không ăn được đâu, tôi không có gạt cậu.”
Nhưng Diệp Dương vẫn không chịu ngồi dậy.
Ngôn Kỳ dở khóc dở cười, cuối cùng lấy một quả lê trong phòng khách, gọt sạch vỏ làm món lê chưng.
Lần này cậu không tự nếm, sợ không nhịn được lại đem đổ, nên trực tiếp đưa cho Diệp Dương.
Nhưng thấy Diệp Dương ăn rất sạch sẽ, Ngôn Kỳ hơi nghi hoặc “Không lẽ lần này không toang hả ta?”
Nhưng Diệp Dương đã ăn sạch rồi, một chút cặn cũng không còn.
Ngôn Kỳ chỉ có thể nếm thử qua cái hôn.
Sau đó, cậu thấy thật ra không có hương vị gì cả, cùng lắm chỉ có một chút ngọt thanh của quả lê mà thôi.
Cậu hơi ngẩn ngơ hỏi: “Có phải tôi… không bỏ đường đúng không nhỉ?”
“Ừm.”
“Thế sao lúc nãy cậu không nói.”
“Nói rồi cậu có chịu chủ động hôn tôi không?”
Được lắm, con chó này vậy mà còn biết gài cậu.
Ngôn Kỳ không vui mổ vào má Diệp Dương mấy cái rồi buông hắn ra, đứng dậy mở máy tính.
Khi Đàm Kiệt nghe nói hai người đã trở lại Bạch Thành, mấy hôm nay vẫn đang nghỉ ngơi ở nhà, nên đòi hai người dẫn cậu ta đánh game.
Tần Bác Viễn với Cố Dã cũng hí hửng hùa theo.
Bình thường Ngôn Kỳ và Diệp Dương rất ít khi chơi sau giờ làm, thỉnh thoảng có thời gian rảnh cũng chỉ chơi vài trận, nhưng kỹ năng của họ vẫn đủ tốt để tàn sát người chơi ngẫu nhiên trong mấy trò chơi thông thường.
Cả hai đều là những người chơi toàn diện nên họ thường đợi đồng đội của mình chọn tướng trước.
Đàm Kiệt chọn một con tướng chuyên chơi đường trên.
Tần Bác Viễn và Cố Dã cũng biết điều chọn bộ đôi đường dưới – họ biết mình không thể chơi C, để lại hai vị trí đường giữa và rừng cần phối hợp nhịp nhàng cho Ngôn Kỳ với Diệp Dương.*
Ngôn Kỳ chọn Yasuo đi đường giữa, bởi vì đội hình máu hơi mỏng, nên Diệp Dương chọn tướng đi rừng là Người Tuyết*, có kỹ năng hất tung phù hợp để hỗ trợ cho Ngôn Kỳ.
(Không biết tướng này là gì, tra gg rồi gửi hình cho bạn tui thì nó bảo là chưa có ở sv VN nên thôi vậy. Chia tướng với chiến thuật trong game tui không rành nên mọi người thông cảm nha.)
Ngay khi vào trò chơi, Đàm Kiệt đã gõ trên tất cả các kênh: các fen đã sẵn sàng đầu hàng chưa? Tui với Yasuo sẽ giết ngẫu nhiên vài người đó nha.
Ngôn Kỳ lạnh lùng gõ phím để giữ khoảng cách với cậu ta: Cậu ba hoa cũng đừng kéo tôi theo.
Trong kênh đội ngũ vang lên tiếng cười của Cố Dã.
Yasuo là một tướng xài kỹ năng không cần đợi thanh lam đầy, đây cũng là một trong số ít những tướng đi đường giữa mà không cần Buff bùa xanh.
Vì vậy, khi Diệp Dương bắt đầu ra hiệu tập hợp phát Buff bùa, Đàm Kiệt kích động nói: “Tui biết anh Diệp đối xử với tui rất tốt mà! Cái bùa xanh này tặng cho tui đúng không? Tui phóng qua liền đây!”
“Mày đừng qua đây.” Diệp Dương nói: “Cái này cho Kỳ.”
Đàm Kiệt: “Anh Diệp… cậu tỉnh táo nhìn lại đi, anh Kỳ chơi Yasuo không cần thanh lam mà…”
Diệp Dương bình tĩnh nói: “Thanh lam Yasuo trống rồi, lấy bùa xanh không phải là chuyện đương nhiên à?”
Quãi… rõ ràng là con tướng đó đâu có cần thanh lam đâu, lấy bùa xanh làm chi trời!
Đàm Kiệt cạn ngôn, sa mạc lời.
Cố Dã cố nhịn cười an ủi cậu ta:
“Anh kỳ chơi hay nên đưa anh Kỳ cầm là đúng rồi, chúng ta nắm chắc phần thắng là được, không tệ đâu mày à.”
Tần Bác Viễn: “Tao thấy nó nói có lý đó.”
Sau khi Ngôn Kỳ nhận mana, cậu đã phối hợp với Diệp Dương để hoàn thành một đợt giết năm người trong trụ thứ hai chỗ đường giữa.
Đàm Kiệt lập tức quên mất Buff bùa xanh, gõ trên kênh chung cười to: Bên kia đừng vùng vẫy nữa! Mau buông tay đầu hàng đê!