Chương 56: Quảng Trường Bạch Thành
- Trang Chủ
- Nhật Ký Ghẹo Nhau Của A A - Ngã Tuyển Trạch Miêu Xa
- Chương 56: Quảng Trường Bạch Thành
Chưa đến cửa là đã nghe thấy tiếng nhạc đinh tai nhức óc trong căn hộ truyền ra.
Vừa mở cửa là cậu nhìn thấy Đàm Kiệt đang nhảy nhót trước chiếc TV được kết nối mạng đang bật nhạc Karaoke, trên tay còn cầm micrô, khiến ngôi nhà trông giống như một phòng KTV thật sự.
Trên mặt đất khắp nơi đều là lon bia rỗng, Tần Bác Viễn, Cố Dã và Thẩm Thanh ngồi xung quanh tấm thảm chụm lại thành một bàn chơi Đấu địa chủ, uống xong họ đỏ mặt lớn tiếng: “Một chọi ba!”
Ngôn Kỳ giơ tay gõ lên khung cửa: “Nhỏ nhỏ thôi, tôi không muốn bị hàng xóm phàn nàn đâu.”
Mấy tên sỉn đến ngẩn ngơ nhìn thấy hai người, vui mừng vẫy tay: “Hai cậu về rồi!”
Làm anh em nhiều năm vậy rồi, đối với sở thích ăn chơi của họ Ngôn Kỳ cũng đã quen.
Cậu và Diệp Dương thay dép lê, dọn sơ phòng khách một chút rồi ngồi xuống thảm.
Thẩm Thanh đánh một lá bài, ngẩng đầu nhìn bọn họ: “Bây giờ chơi xong ván này, chúng ta đổi ván khác rồi cùng chơi.”
Ngôn Kỳ đồng ý, lấy điện thoại mở ứng dụng đặt đồ ăn, gọi hai món hầm và đậu phộng, lại gọi món ở một nhà hàng đồ nướng có tiếng, sau đó đưa điện thoại cho bọn họ: “Muốn ăn gì thì tự đặt đi.”
Tần Bác Viễn nhận lấy, say đến mức vô tình tắt màn hình, sau đó bật lại, trên đó hiện ra khuôn mặt đang ngủ của ai đó___ hình Diệp Dương gửi được cậu lưu trong Album riêng, nên màn hình bảo vệ vẫn là hình ảnh khuôn mặt hắn đang ngủ.
Cố Dã ngồi bên cạnh nhìn thấy cười lớn khen ngợi: “Anh Kỳ à, màn hình bảo vệ của cậu có thẩm mỹ thiệt đó.”
Diệp Dương liếc xéo hắn ta một cái.
Sau khi Đàm Kiệt rống xong một bài hát, cậu ta vừa nói vào micro vừa chạy đến chỗ hai người họ hỏi: “Sao hai người về muộn thế!”
Ngôn Kỳ bịt tai lại: “Cậu cất cái Micro đi rồi nói chuyện.”
Đàm Kiệt liền ném Micro sang một bên, phòng khách lập tức trở nên yên tĩnh.
Diệp Dương giải thích: “Chiều nay tụi tao đến viện nghiên cứu Bạch Thành tham gia thí nghiệm đặc biệt.”
“Móa?” Mấy anh em nhờ vậy mà tỉnh rượu lại một chút: “Viện nghiên cứu Bạch Thành luôn á, dữ vậy sao, thí nghiệm kiểu gì vậy?”
“Giờ vẫn còn đang trong giai đoạn bảo mật không nói được.”
“Vậy hả, vậy… cậu làm thí nghiệm cho viện nghiên cứu của Đại học Bạch Thành có ích lợi gì không? Tui nghe nói viện nghiên cứu của họ sẽ viết giấy giới thiệu cho tình nguyện viên đúng không.”
Ngôn Kỳ huơ huơ thư trong tay: “Của Diệp Dương đây.”
“Ù oa.” Thẩm Thanh kinh ngạc, cúi người xem giấy giới thiệu của viện nghiên cứu trông như thế nào: “Hội trưởng không có hả?”
“Tôi không tham gia chung dự án với cậu ấy, chỉ cung cấp mẫu thí nghiệm thôi.”
“Không có cũng không sao.” Thẩm Thanh nói: “Hội trưởng của chúng ta chắc chắn có thể thi đậu đại học.”
“Ừ.” Diệp Dương gật đầu: “Mà có thể tao cũng không trúng tuyển, vì còn phải xem xét điểm thi đại học nữa.”
“Xí” Đàm Kiệt nói: “Anh Diệp của tụi mình có thực lực như thế nào chứ, đậu đại học không phải chuyện đương nhiên hả!”
Mấy anh em ma men giơ lon bia cụng vào nhau: “Giờ phải chúc mừng anh Diệp nhận được giấy giới thiệu của đại học Bạch Thành trước đã.”
“Cạn ly!!”
“Ú Ú Ú.”
Phòng khách lại trở thành chiến trường cho đám ma men này quần ma loạn vũ lần nữa.
Không có người ba nào rảnh rỗi đi quản lý một đám con trai ngốc nghếch cả, Ngôn Kỳ và Diệp Dương nhìn nhau, vỗ nhẹ quần áo rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.
Vì yêu cầu của thí nghiệm, cả buổi chiều Ngôn Kỳ phải liên tục phát ra tin tức tố trong một thời gian dài, bây giờ mùi Muối Biển Cam Quýt vẫn còn vươn trên da và áo cậu.
Diệp Dương ôm lấy cậu từ sau, chóp mũi cọ cọ vào tuyến thể cậu, bàn tay rộng sờ mó phía trước.
Ngôn Kỳ để ý tên này đẩy đẩy cọ cọ phía sau mình, cậu nhắc nhở: “Cẩn thận, họ vẫn đang ở trong phòng khách.”
Diệp Dương giả bộ không nghe thấy, âm thầm cắn cắn gáy cậu.
“Cậu còn nhớ trước đây cậu nói gì không?”
“Nói chuyện gì?”
“Ngày cậu đánh nhau với Lục Nghị Thành, cậu nói là___ một Alpha mà ngay cả bản năng sinh lý cũng không thể khống chế được, thì có gì khác gì cầm thú đâu?”
Ngôn Kỳ rửa sạch mặt với tay, chấm bọt còn trên đầu ngón tay lên mũi hắn: “Cậu xem bộ dạng cậu bây giờ có khác gì cầm thú không?”
Tên nào đó khẽ cười một tiếng, không biết xấu hổ ghé vào tai cậu nói: “Cầm thú thì cầm thú vậy.”
Một ngày trước khi kết thúc kỳ nghỉ hè, Ngôn Kỳ trở lại trường học.
Vào ngày tựu trường của mỗi niên khóa, đều có các học sinh lớp 10 đến báo danh, nên cậu luôn có rất nhiều việc phải làm với tư cách là hội trưởng Hội Học Sinh.
Các học sinh cuối cấp khóa trước đã tốt nghiệp rồi rời trường, đón người mới của khóa này, hướng dẫn những thứ liên quan tới trường, ghi thông tin của học sinh mới đến đều đè nặng lên vai họ.
Sau khi dọn dẹp ký túc xá, Ngôn Kỳ đến Phòng Giáo vụ mang một đống biểu ngữ từ chủ nhiệm Hứa về. Cậu sắp xếp cho một vài nam sinh trong Hội Học Sinh về trường sớm treo bảng đen lên mỗi phòng học của khối 12.
“Còn 260 ngày nữa là đến kỳ thi đại học.” Thẩm Thanh lùi lại nửa bước, ôm cánh tay lắc đầu tấm tắc đánh giá: “Treo cái biểu ngữ này lên, ngay cả tui cũng cảm thấy lo lắng.”
“Ờ.” Một nam sinh khác nói: “Biết lo lắng tức là còn cứu được.”
“Tao chỉ lo là tới đó lỡ tao thi không tốt, ba mẹ tao sẽ chung tay góp sức lại đập tao thôi.” Đang nói thì cậu ta bỗng dưng nhớ ra:
“Đúng rồi hội trưởng ơi, kỳ thi mà Diệp thần được giới thiệu đi thi đó sao rồi, thi xong chưa?”
Ngôn Kỳ giơ tay xem đồng hồ: “Bốn giờ là thi xong.”
“Hôm nay thi hả?” Thẩm Thanh trợn tròn mắt: “Cậu không đi với cậu ấy hả?”
“Tôi đâu phải phụ huynh học sinh.”
“Không phải phụ huynh thì người nhà cũng đi được mà.”
Cậu giơ tay chỉ vào biểu ngữ cùng với một chồng lớn tờ rơi chào mừng trên bàn: “Tôi cũng muốn đi, nhưng mà thế này thì đi nổi không?”
Khi bắt đầu học kỳ mới, khối lượng công việc dù có chia sẻ với người khác cũng thực sự không thể giải quyết nổi. Thẩm Thanh cũng không nghĩ ra chiêu gì, đành phải khoát khoát tay:
“Hây, chắc đây là chuyện yêu đương của mấy anh đại đó mà, ai cũng đều có việc bận rộn riêng.”
Ngôn Kỳ đã bước ra khỏi cửa: “Mau lên, vẫn còn hai phòng học nữa.”
Sau khi kết thúc công việc hôm nay, ngày mai là đến ngày đăng ký của tân sinh.
Bên ngoài cổng trường Nhất Trung, học sinh khối lớp 10 mới nhập học xếp thành hàng dài. Cổng trường chỉ mở ra một cánh cửa nhỏ, trước cửa có một cái bàn gỗ, Ngôn Kỳ mặc áo sơ mi chỉnh tề ngồi đó, ngón tay trắng lạnh cầm bút hỏi học sinh mới: “Tên họ là gì?”
“Lư Tu Văn.”
Cậu nhìn lướt qua danh sách tân sinh để tìm tên người nọ, sau đó lấy một tờ tuyển sinh từ bên cạnh đưa qua: “Lớp 10A4, vào cửa rẽ trái chỗ khu dạy học thứ nhất.”
“Cám ơn đàn anh ạ!” Lư Tu Văn cầm sổ tay cẩn thận đi về phía cổng trường, vừa đi vừa quay đầu lại.
Cho đến khi một nam sinh đeo băng đội trưởng của Hội Học Sinh xuất hiện bên cạnh khiến cậu ta giật mình.
“Đàn… đàn anh…”
Thẩm Thanh hếch cằm về hướng vừa rồi cậu ta thường xuyên ngoái lại nhìn: “Đẹp trai không?”
Cậu tân sinh xấu hổ gãi đầu: “Đẹp trai ạ, không nghĩ tới trong trường cấp 3 trọng điểm mà lại có một đàn anh đẹp trai như vậy.”
“Đó là hội trưởng Hội Học Sinh học lớp 12 của chúng ta đó, cậu ấy đẹp trai là chuyện đương nhiên rồi. Mà này, cậu học lớp nào vậy? Tôi đưa cậu đến đó.”
“Lớp 10A4 ạ.”
Lư Tu Văn cảm thấy vị đàn anh này giống kiểu người thích giúp người khác, nên mạnh dạn hỏi: “Hội trưởng còn độc thân không ạ?”
“Sao hả, muốn theo đuổi à?” Thẩm Thanh vỗ vỗ bả vai cậu ta: “Chậm rồi đàn em ơi, hội trưởng bị người ta bắt cóc rồi.”
Biểu cảm của Lư Tu Văn khẽ động, không nhịn được thở dài: “Cũng đúng, hội trưởng đẹp trai như vậy thì sao lại độc thân được.”
Thẩm Thanh: “Nói nhỏ cho cậu biết, bạn trai của hội trưởng cũng đẹp trai lắm nha.”
“Thật ạ?” Lư Tu Văn tò mò hỏi: “Trông thế nào ạ?”
“Muốn xem hình không?” Thẩm Thanh lấy điện thoại ra:
“Tụi anh có một nhóm dành cho fan hâm mộ CP này đó, trên đó toàn là hình chụp của hai người bọn họ, chẳng hạn như đấu bóng rổ, đóng kịch nè, còn cả đại hội thể thao nữa. Sao hả đàn em, đầu tư vào CP này không lỗ đâu.”
Giờ cơm trưa Ngôn Kỳ được đổi ca, đổi một cậu nam sinh khác trong Hội Học Sinh khác đến để cậu được nghỉ ngơi.
Cậu không vội rời đi mà tựa vào cổng trường, tùy ý mở điện thoại lên xem tin tức.
Không biết có phải là bởi vì khai giảng hay không, mà hôm nay thông báo có thêm thành viên mới trong nhóm của fan hâm mộ CP vô cùng sôi nổi, thỉnh thoảng còn ồn ào nhộn nhịp điên cuồng.
Ngôn Kỳ nhấp vào xem thử, thấy toàn là những thông tin đại loại thế này:
– Hoan nghênh người mới gia nhập nha!
– Thanh Thanh à, cậu tìm ở đâu được nhiều chị em mới dữ vậy?
– Chào mọi người, tui là người mới đây, xin hỏi giờ tui học hỏi thêm có còn kịp không vậy?
Ngôn Kỳ: “…”
Cậu nhấn xem thử số lượng thành viên trong nhóm thì thấy tổng số đã tăng gấp đôi.
Có lẽ một nửa số học sinh lớp 10 tới đăng ký trong hôm nay đã bị Thẩm Thanh lừa tham gia vào.
Ngôn Kỳ cảm thấy cậu cần phải nhắc nhở cái tên lấy việc chỉ dẫn cho tân sinh để lôi kéo fan CP này một chút, nên cậu mở khung chat với Thẩm Thanh nhắn tin cho cậu ta: Cậu không đi làm đa cấp thật là lãng phí tài năng.
Khi Diệp Dương nhận được thông báo đã thông qua kỳ thi thì đã khai giảng được một tháng rưỡi.
Học lớp 12 nên việc học rất nặng, hơn nữa còn có việc của Hội Học Sinh nên Ngôn Kỳ rất bận. Thế là hắn không nói với cậu mà ra thẳng bưu cục Bạch Thành lấy thư trúng tuyển. Bây giờ gửi bưu phẩm tận nhà rất thuận tiện, nhưng dù sao cũng là thông báo trúng tuyển, vì để đảm bảo an toàn Đại học Bạch Thành vẫn sử dụng phương thức gửi thư truyền thống thế này.
Ra khỏi bưu điện, Diệp Dương ngồi trên mấy chiếc ghế màu xanh đậm chỗ quảng trường, tùy tiện rắc một nắm ngũ cốc xuống đất.
Có năm sáu con bồ câu trắng bị hấp dẫn, sà xuống dưới chân hắn.
Diệp Dương cúi đầu định mở thư ra xem, thì nghe thấy một tiếng nói nặng nề của đàn ông từ sau lưng: “Diệp Dương.”
Động tác của hắn cứng đờ, không thèm nhìn xem là ai mà đứng dậy muốn bỏ đi.
“Con đứng lại đó cho ba!”
Vì nghĩ đến chuyện ở quãng trường Bạch Thành có nhiều người, Diệp Viễn Châu sẽ không thật sự làm gì nên Diệp Dương mới đứng lại quay đầu nhìn ông.
Nhiều ngày trôi qua ông vẫn mang bộ dáng tây trang giày da bảnh bao, chỉnh chu, giống như không hề bị ảnh hưởng bởi chuyện con trai bỏ nhà đi.
Diệp Dương hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Mắt Diệp Viễn Châu dừng chỗ bàn tay cầm thư trúng tuyển của hắn: “Đưa cho ba xem thử.”
“Không phải ba biết rồi à?”
Không thì cũng sẽ không chờ sẵn ở đây.
Diệp Dương cúi đầu, gấp tờ thông báo đàng hoàng rồi nhét vào phong thư, không có ý định cho Diệp Viễn Châu xem.
Diệp Viễn Châu quay mặt đi, hít sâu một hơi: “Con định không về nhà nữa sao?”
“Về để ba nhốt con lại nữa à?”
“Con yêu đương với loại Omega gì hay là Beta nào ba cũng không cản con, nhưng con lại cố tình tìm rắc rối yêu đương với Alpha, con kêu ba không quan tâm không lẽ để mặc con làm bậy à?” Ông kéo cánh tay hắn:
“Nghe lời về nhà với ba đi, chỉ cần con không qua lại với Ngôn Kỳ nữa…”
“Không bao giờ có chuyện đó.”
Diệp Viễn Châu nhăn mày:
“Cái tính ngang bướng này của con học ở đâu thế, nghe theo sắp xếp của ba đi, sau này gia sản của nhà họ Diệp đều thuộc về con, không lẽ còn không bằng một Ngôn Kỳ hay sao?”
Một con chim bồ câu trắng nằm trên bàn tay to rộng của Diệp Dương mổ thóc, hắn chỉ chỉ nó rồi hỏi Diệp Viễn Châu:
“Ba nói thử xem, nếu con cho nó ăn cả đời vậy nó có bằng lòng để con nhốt nó trong lồng mãi không?”
“Con…”
Gia tài sự nghiệp to lớn của nhà họ Diệp trong mắt Diệp Dương lại là cái lồng sắt.
Diệp Viễn Châu nhắm mắt lại, gật gật đầu chỉ vào hắn:
“Được lắm, vậy con đừng về nữa, ba cũng thật sự muốn xem thử mình con ở bên ngoài có thể làm được trò trống gì.”
Ông mò mẫm trong túi lấy ra một thẻ ngân hàng với mấy chiếc chìa khóa quăng cho hắn:
“Cầm tiền đó đi, xe thì nằm dưới gara chung cư.”
Diệp Dương ngẩn người.
“Nhà họ Ngôn cũng đâu phải gia đình bình dân gì.” Diệp Viễn Châu nói:
“Đừng để người ta coi thường con trai ba là đứa nghèo rớt mồng tơi.”
Nói xong mấy câu này, ông không cho Diệp Dương thời gian phản ứng đã xoay người đi đến chiếc xe hơi đang dừng trên quảng trường.
Chiếc xe khí phách lướt đi, nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của Diệp Dương.
Một tấm thẻ ngân hàng, một căn hộ chung cư và một chiếc xe đối với nhà họ Diệp mà nói chỉ là mấy thứ rất nhỏ nhặt. Nhưng hắn không ngờ ông sẽ nhượng bộ tới như vậy.
Nhà thờ gần quảng trường vang tiếng chuông ngân, hắn đứng dậy, thả chú chim bồ câu trong bàn tay bay lên cao.
Lúc trở về ký túc xá thì trời đã tối, bên trong chỉ có chút ánh sáng từ đèn bàn.
Ngôn Kỳ ngồi đó làm bài tập, có hơi buồn chán dùng tay chống cằm xoay xoay bút. Nghe tiếng Diệp Dương trở về, cậu chỉ đưa mắt nhìn một cái rồi quay đi:
“Đi đâu thế?”
Diệp Dương lúc lắc lá thư trúng tuyển trong tay: “Thông báo trúng tuyển.”
Ngôn Kỳ luôn tin hắn sẽ vượt qua kỳ thi nên thấy thông báo cũng không ngạc nhiên, cậu dừng cây bút trong tay, chống cằm cong môi cười nhìn Diệp Dương:
“Tôi cũng có một tin tốt dành cho cậu đây.”
“Tin gì?”
“Giờ chưa nói được.” Ngôn Kỳ đẩy hắn vào phòng tắm “Cậu tắm trước đi đã.”
Diệp Dương bật cười: “Đây là yêu cầu gì đây? Phải tắm rửa sạch sẽ mới được nghe tin tốt à?”
Vậy mà Ngôn Kỳ còn gật đầu.
Dưới ánh đèn bàn, Diệp Dương có thể thấy mái tóc đen của cậu còn hơi ẩm ướt, trên người cũng không mặc bộ quần áo sáng nay lúc cậu ra ngoài, hiển nhiên là lúc tan học về đã tắm xong.
Hội trưởng Ngôn luôn là người có khía cạnh tâm lý kỳ lạ về những nghi thức khó hiểu thế này.
Diệp Dương vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời cậu, đương nhiên lần này hắn cũng không chống cự, nên chỉ tìm quần áo rồi đi vào phòng tắm tắm rửa.
Trước khi ra ngoài còn cạo sạch râu mới mọc.
Chờ hắn lau mái tóc ướt ngồi xuống mép giường, Ngôn Kỳ cũng đặt bút xuống, đứng dậy đi qua.
Một tay Diệp Dương lau tóc ướt, một tay ôm eo Ngôn Kỳ hỏi: “Giờ có thể nói cho tôi biết được chưa?”
Ngôn Kỳ đè vai hắn rồi đẩy ngã hắn lên giường: “Nằm sấp lại đi.”
“…”
“Nằm sấp lại!”
Diệp Dương hơi do dự nhưng vẫn nghe lời xoay người ghé vào bên giường.
Ngôn Kỳ cũng sáp lại, áp ngực vào lưng hắn, dán át tai hắn nói:
“Giáo sư Đới nói, chúng ta có thể cắn vào tuyến thể để đánh dấu đối phương đó.”