Chương 53: Hình Nền
8 giờ sáng, giáo sư Đới dẫn các trợ lý của mình đi kiểm tra thiết bị theo thường lệ, bắt đầu chuẩn bị cho thí nghiệm ngày hôm nay.
Nghiên cứu quan sát về tin tức tố của Alpha đã kết thúc, hiện tại họ chủ yếu đang trong quá trình tận dụng kết quả này để phát triển các loại thuốc dành cho kỳ nhạy cảm.
Lúc giáo sư Đới mang găng tay trắng vào, điện thoại di động trong túi đột nhiên rung lên.
Điện thoại hiển thị tên người gọi là Diệp Dương.
Ông hơi nhíu mày, cảm thấy khá kỳ lạ.
Tên nhóc này ngay sau khi thí nghiệm lần trước kết thúc đã chạy thẳng qua chỗ người yêu mình, có khi còn chỉ ước chân mình gắn được một cặp Phong Hỏa Luân* vào, vậy mà giờ lại nhớ phải gọi về đây.
(Bánh xe lửa của Na Tra ấy.)
Thật là hiếm có.
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh dễ nghe của hắn: “Giáo sư Đới.”
“Ừm, thầy đây, có chuyện gì hả?”
“Em muốn hỏi chút chuyện ạ, trước kia viện nghiên cứu thu thập dữ liệu có gặp trường hợp nào mà sự bài xích của hai Alpha hoàn toàn bị loại bỏ, còn xuất hiện hàng rào bảo vệ để từ từ dung hòa không ạ?”
Giáo sư Đới sửng sốt một chút, nói: “Em chờ chút.”
Ông bước ra khỏi phòng thí nghiệm, đến trước máy tính tìm trong kho lưu trữ.
Một lát sau ông trả lời Diệp Dương: “Không có, sao thế?”
Giáo sư Đới lập tức nghĩ tới người yêu tên nhóc này là Alpha, đây cũng là lý do hắn tham gia thí nghiệm Đom Đóm____ vậy theo như hắn nói, rất có thể là chuyện này xảy ra trên người hai người bọn họ.
“Không lẽ tin tức tố của em và em Ngôn xuất hiện hiện tượng dung hợp lẫn nhau sao?”
Diệp Dương dạ đáp lại ông.
“Chuyện xảy ra khi nào?” Giáo sư Đới lập tức cởi găng tay, ngồi xuống trước máy vi tính:
“Còn có thông tin chi tiết nào khác có thể cung cấp cho thầy không?”
“Giờ thầy ghi lại mấy cái này, có thể đây là một phát hiện lớn đấy.”
Diệp Dương miêu tả tình huống cho ông nghe, vẫn tránh một số chi tiết không phù hợp.
Giáo sư Đới ghi vào trong hồ sơ, phân tích cho hắn nghe:
“Trước đây chưa từng có việc hai Alpha có tin tức tố cấp 3S va chạm kịch liệt, nên thầy cũng không thể đưa ra phán đoán. Nhưng thầy nghĩ chuyện này có liên quan đến các tổn thương tuyến thể của em do thí nghiệm trước đây tạo thành.”
“Viện nghiên cứu cần phải có mẫu tin tức tố của hai người, của em thì viện nghiên cứu có ở đây, vậy em Ngôn có thể cung cấp tin tức tố của em ấy cho bên thầy theo dõi được không?”
Diệp Dương liếc nhìn Ngôn Kỳ còn đang ngủ say bên cạnh, giơ tay vén vén tóc cậu: “Em sẽ hỏi lại cậu ấy rồi trả lời cho thầy ạ.”
“Được, được.” Giáo sư Đới liếc nhìn ngày tháng:
“Giờ em không ở Bạch Thành đúng không, khi nào thì các em về?”
“Chắc khoảng cuối tháng 8 thưa thầy.”
“Được, khi nào các em về báo lại cho thầy, thầy gọi người đi đón.”
Cách ngày kỳ nghỉ hè kết thúc còn mười ngày, Diệp Dương và Ngôn Kỳ đi tàu trở về Bạch Thành.
Hai giờ chiều, họ bước ra khỏi nhà ga, thấy giáo sư Đới mặc một bộ đồ đen chỉnh tề, tay cầm dù che nắng, đứng đợi bên đường đối diện ngoài khu vực ga tàu.
Một chiếc xe chuyên dụng đậu bên cạnh, là do viện nghiên cứu cử tới, hành động như thế cho thấy mức độ quan trọng của sự việc này, Alpha 3S vốn đã hiếm có, lại xảy ra hiện tượng dung hòa tin tức tốc cực kỳ hiếm gặp, một trong số họ còn là đối tượng của thí nghiệm Đom Đóm ba năm trước.
Nếu không phải phải xem xét đến sự tự nguyện của đương sự, nhân viên của viện nghiên cứu thậm chí còn muốn mang họ tới phòng thí nghiệm, quan sát họ với tư cách đối tượng theo dõi trọng điểm.
Thấy hai người đến gần, giáo sư Đới mở cửa xe cho họ.
Ngôn Kỳ ngồi vào bên trong, trợ lý Phương ngồi ghế trước quay lại chào: “Em Ngôn, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Ngôn Kỳ lễ phép cong môi cười gật đầu chào anh ta.
Trợ lý Phương vui vẻ nói: “Tôi và Diệp Dương chưa từng gặp loại tình huống này. Hôm nay sau khi trích xuất tin tức tố xong, nếu có thể theo kịp tiến độ thì chúng tôi dự định thành lập một dự án đặc biệt cho việc này, và sau này chúng tôi cũng cần sự hợp tác của em trong thí nghiệm.”
Những gì anh ta nói khiến Ngôn Kỳ cảm thấy viện nghiên cứu đang muốn bắt hai người họ để làm thí nghiệm.
Tuy nhiên, theo luật bảo vệ, chuyện này phải dựa trên sự đồng ý của họ.
Ngôn Kỳ không có ý định đồng ý ngay lập tức, nên cậu cũng không bận tâm mà chỉ đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ.
Diệp Dương cùng giáo sư Đới lần lượt lên xe, trợ lý Phương không nói nữa, xoay vô lăng lái xe về hướng viện nghiên cứu.
Họ đến trường đại học Bạch Thành lúc bốn giờ chiều.
Các nhân viên trong viện nghiên cứu mặc đồng phục vội vã đi tới đi lui, khi thấy giáo sư Đới và những người khác đi vào, họ lần lượt gật đầu rồi lặng lẽ rời đi.
Tiếng bước chân trên hành lang rất rõ ràng.
Vì thí nghiệm Đom Đóm nên hiện đang Ngôn Kỳ quan sát mọi thứ trong viện nghiên cứu rất cẩn thận.
Cậu nhận ra lúc hai nhân viên nghiên cứu đi ngang qua mình, ánh mắt của họ vô tình hay cố ý đều đổ dồn vào cậu.
Bình thường Ngôn Kỳ luôn thu hút sự chú ý khi đi trên đường, nhưng ánh mắt của hai người đó luôn khiến cậu cảm thấy có gì đó không ổn.
Lúc bọn họ lại đi ngang qua, Ngôn Kỳ giơ tay vỗ vai Diệp Dương: “Bọn họ biết tôi à?”
“Hả?” Diệp Dương dựa theo ánh mắt cậu nhìn qua, sau đó lại quay đầu lại:
“Chắc là không nhận ra cậu, lần trước cậu tới đây nhóm người kia không có ở đó.”
Trợ lý Phương rất giỏi quan sát lời nói và biểu cảm người khác, anh ấy chú ý đến tình hình phía sau nên nói với Ngôn Kỳ:
“Em Ngôn đừng để ý đến họ. Đừng nghĩ rằng không khí trong viện nghiên cứu của chúng tôi lúc nào rất nghiêm túc. Trên thực tế, mọi người đều rất hay tò mò về chuyện riêng tư của nhau.”
“?”
“Nhóm bọn họ phụ trách hậu kỳ của thí nghiệm trên người, có một chút liên quan tới chúng tôi. Ngoại hình Diệp Dương nhà cậu như vậy, thỉnh thoảng cũng sẽ có Omega tới tìm cậu ta nói chuyện, trong nhóm kia có một thực tập sinh rất thích cậu ta nên hay chạy qua chỗ chúng tôi.”
“Mới lần trước thôi, cậu thực tập sinh kia tới tìm cậu ta nói chuyện, thấy màn hình bảo vệ của Diệp Dương còn tưởng cậu ta đu Idol nam nào đó nữa chứ.”
Trợ lý Phương: “Cậu kia hỏi Diệp Dương người đó là ai thì cậu ta bảo: Bạn trai tôi.”
Nghe anh ta nói đến đây, Ngôn Kỳ có thể tưởng tượng ra được hình ảnh đó, quay đầu khẽ ho khan.
Trợ lý Phương vẫn đang nói tiếp:
“Ha ha, làm con người ta cũng hết hy vọng luôn rồi, sau này cậu kia mới kể lại nên toàn nhóm đó đều biết hình bảo vệ màn hình của Diệp Dương là bạn trai của cậu ấy, hơn nữa người đó còn đẹp giống hệt Idol. Có mấy người rảnh rổi việc thì không chịu làm, nhiều chuyện thì lại cực kỳ chú tâm, lúc nào tìm được cơ hội sẽ đến nhìn trộm hình nền bảo vệ của Diệp Dương xem là như thế nào.”
Ngôn Kỳ hiểu rồi.
Thì ra đây là lý do họ nhìn mình kiểu quái lạ như vậy.
Trợ lý Phương giải thích cho cậu xong thì quay đầu đi về phía trước.
Ngôn Kỳ cố tình đi chậm lại phía sau, ngoắc ngoắc ngón tay với Diệp Dương: “Đưa điện thoại cho tôi.”
Cậu không có sở thích kiểm tra điện thoại của người yêu, nên cũng không biết hắn đã cài hình mình thành màn hình bảo vệ hồi nào.
Cậu cầm lấy nhìn xem, đó là bức ảnh trước đây Diệp Dương lén chụp lúc trên xe lửa, mặt cậu nghiêng dựa vào cửa sổ, ngoài cửa sổ có đom đóm bay lơ lửng.
Cùng là tấm hình mà Ngôn Kỳ đặt làm ảnh Ava cho Clone của mình.
Thẩm mỹ của cậu và Diệp Dương vẫn khá là hợp với nhau.
Ngôn Kỳ suy nghĩ một chút, vừa đi tiếp vừa lấy di động ra đổi ảnh của Diệp Dương làm màn hình.
Tên kia từ bên cạnh nhìn thoáng qua, dừng lại một chút hỏi: “Ai lén lút chụp hình tôi lúc tôi ngủ thế?”
Ngôn Kỳ: “Tôi chụp.”
Diệp Dương nhướng mày, cúi người nhìn kỹ.
Khuôn mặt có thể làm đồ họa trong game của hắn lọt vào máy ảnh Ngôn Kỳ trông mờ mịt không thể tả, nếu không nhờ khí chất thì đó sẽ là một tấm ảnh thảm họa rồi.
Diệp Dương không nghĩ tới có một ngày hắn sẽ đồng cảm với các bạn nữ bị bạn trai chụp ảnh xấu:
“Chụp đẹp lắm đó, lần sau đừng chụp nữa.”
Ngôn Kỳ không thường xuyên chụp ảnh, cậu biết mình không giỏi khoảng này, nghe Diệp Dương nói như vậy chỉ ngước mắt hỏi hắn:
“Thế cậu có hình tự sướng không?”
Diệp Dương suy nghĩ: “Có.”
Nghe hắn nói vậy Ngôn Kỳ lại hơi ngạc nhiên.
Cậu luôn cho rằng Diệp Dương cũng là một thẳng A sắt thép như mình, hắn sẽ không thích tạo đủ loại tư thế lạ mắt trước máy ảnh để tự sướng.
Nghĩ tới đây, chưa kịp nhìn ảnh cậu đã bật cười.
Diệp Dương cảm thấy bị tổn thương: “Cậu cười cái gì hả Kỳ?”
“Không có gì.” Ngôn Kỳ nén cười, cố tạo vẻ nghiêm túc: “Gửi mấy tấm qua cho tôi coi nào.”
Diệp Dương lập tức gửi qua.
Ngôn Kỳ nhận hình mở ra xem mới biết thật ra lại không giống như cậu tưởng tượng.
Hình Diệp Dương chụp không phải mặt mà chỉ có dáng người.
Hình như là chụp tại nhà cậu mấy ngày trước, hắn đứng đối diện với gương trong phòng tắm, để lộ những đường cơ bắp cường tráng trên cơ thể.
Bờ vai rộng, xương quai xanh hõm sâu và đường nhân ngư nằm cạnh cơ bụng săn chắc.
Ngay cả khi cậu cũng là một Alpha hàng đầu, cậu có chiều cao mét tám bảy cùng đôi chân dài miên man thì đối với cơ thể này, cậu cũng chỉ có thể chấm được điểm tuyệt đối.
Nếu không có sự nỗ lực duy trì tập luyện thì sẽ không thể có được thể hình như thế này.
Cậu nhìn bức ảnh, vuốt cằm trầm ngâm:
“Hình như tôi biết lý do vì sao tôi lại thích cậu rồi.”
Tuy rằng hai người họ đã xác nhận quan hệ từ lâu nhưng Diệp Dương vẫn chưa nghe cậu đề cập chuyện này bao giờ.
Vậy nên hắn dừng chân, có hơi mong chờ hỏi: “Vì sao?”
Ngôn Kỳ nói: “Tập thể hình quá độ hấp dẫn đồng giới.”
Diệp Dương: “…”
***
Có người yêu tay tàn, Diệp Dương quá bất lực.