Chương 43: Đại Học Bạch Thành
- Trang Chủ
- Nhật Ký Ghẹo Nhau Của A A - Ngã Tuyển Trạch Miêu Xa
- Chương 43: Đại Học Bạch Thành
Ánh mắt hắn chậm rãi đảo quanh gương mặt Ngôn Kỳ, cuối cùng đành cam chịu: “Được.”
Ngôn Kỳ thấy hắn bực mình mà không dám cãi thì hơi buồn cười, lại ra lệnh cho hắn:
“Tôi đói bụng rồi, đi mua bữa sáng cho tôi đi.”
Diệp Dương thở dài: “Được.”
Ngôn Kỳ nhẹ nhàng gãi gãi cằm hắn:
“Cậu có vẻ rất không phục nhỉ?”
“Không dám.” Diệp Dương bảo: “Cậu là ông lớn của tôi mà.”
Ngôn Kỳ không nhịn được mỉm cười, giơ tay đẩy hắn: “Đi mau đi.”
Chờ Diệp Dương mang bữa sáng trở về, Ngôn Kỳ mới hỏi:
“Sáng nay cậu đi đâu?”
Diệp Dương tối hôm qua ngủ ở ký túc xá, sáng sớm ngồi Moto xuất hiện ở cổng trường, chứng tỏ hắn đi từ chỗ khá xa về đây.
“Viện nghiên cứu.” Diệp Dương nói:
“Giáo sư Đới đưa tài liệu cho tôi mang về xem.”
Lúc này chuông vào học sắp reo, cổng trường cũng không có ai, Ngôn Kỳ thong thả vươn tay về phía hắn:
“Cho tôi xem thử nha?”
Dù sao cũng là thí nghiệm khoa học, mặc dù không cách nào ngăn cản Diệp Dương, nhưng nếu cậu biết nhiều hơn một chút thì mới có thể yên tâm.
Diệp Dương nghe cậu nói muốn đọc tài liệu, do dự một chút, sau đó lấy 2 tập tài liệu mới cầm về từ trong cặp ra:
“Cái này cậu có thể xem, còn cái này là tài liệu cần bảo mật.”
Ngón tay cậu lật lật vài trang, khóe mắt khẽ liếc thấy chữ “Đom đóm” được viết trên đầu đề của tập tài liệu còn lại trong tay Diệp Dương.
Bởi vì Diệp Dương nói cần bảo mật, cho nên cậu cũng không hỏi nữa.
Tài liệu mà Ngôn Kỳ được xem là tài liệu “Nghiên cứu thuốc trong kỳ nhạy cảm của Alpha” mà Diệp Dương đã nói trước đó, phần cuối trang được đóng mộc đỏ tươi của Viện nghiên cứu trực thuộc Đại học Bạch Thành.
Vì chuyện của Ngôn Triết nên gia đình cậu không quá xa lạ với loại tài liệu thế này.
Quá trình của thí nghiệm này đã được mô tả chi tiết ở trên, ngoài việc quan sát và nghiên cứu trích xuất tin tức tố ở giai đoạn đầu, còn có các thí nghiệm trên động vật và thí nghiệm trên người sau khi phát triển thuốc ở giai đoạn sau.
Ngôn Kỳ đọc tới đây thì khựng lại, ngẩng đầu nhìn Diệp Dương: “Cậu muốn tham gia sau thí nghiệm trên người này phải không?”
“Bộ phận bên tôi chỉ phụ trách quan sát thôi.”
Lúc này Ngôn Kỳ mới hơi nhẹ nhõm:
“Được, vậy cậu phải chú ý an toàn.”
Diệp Dương tiếp tục nói:
“Tôi nói trước với giáo sư, có thể lựa thời điểm nào đó dẫn cậu đi thăm viện nghiên cứu trước khi hạng mục bắt đầu.”
Trên thực tế, trong một tổ chức lớn như Viện Nghiên cứu Đại học Bạch Thành, các tiêu chuẩn vệ sinh và quy trình vận hành của thí nghiệm đều được tiêu chuẩn hóa tuyệt đối, hầu hết các mạng mục đều rất an toàn.
Sở dĩ mở cửa cho tham quan là để trấn an tinh thần người nhà của đối tượng thí nghiệm.
Nhưng dù sao học viện cũng không tiếp đón được nhiều người, mỗi người tình nguyện chỉ có thể cho một người nhà đến tham quan.
Ngôn Kỳ từng nghe Ngôn Triết đề cập đến chuyện này cậu vẫn có ấn tượng:
“Cậu ghi tên tôi vào mục người nhà à?”
“Ừ, sao thế?”
Cậu cúi đầu tiếp tục đọc thông tin:
“Tôi là người nhà gì?”
Diệp Dương: “Là ông lớn của tôi.”
Ngôn Kỳ bật cười: “Cậu biến đi.”
Cậu lại hỏi tiếp: “Còn ba cậu ông ấy biết không?”
Diệp Dương hơi trầm xuống: “Tôi không nói với ông ấy.”
Diệp Dương là người trưởng thành, ký cam kết với viện nghiên cứu cũng không cần chữ ký của người giám hộ.
Mối quan hệ giữa hắn và Diệp Viễn Châu luôn căng thẳng, Ngôn Kỳ đoán có thể Diệp Dương sẽ không nói cho gia đình biết chuyện này.
Đọc xong thông tin Ngôn Kỳ khép lại trả cho hắn:
“Đợi khi ba cậu biết chuyện hai chúng ta, có khi nào ông ấy đập chết cậu luôn không?”
“Chắc không đâu.” Diệp Dương nghĩ nghĩ: “Dù sao thì tôi vẫn là con trai độc nhất của ổng.”
“Lỡ ông ấy không đồng ý thì sao đây?”
“Vậy bỏ trốn?”
Diệp Dương niết mũi Ngôn Kỳ, không biết nói thật hay đùa: “Giống Hermia và Lysander á.”
Thời gian tham quan viện nghiên cứu dự kiến là sau khi thi xong ngày cuối cùng của kỳ thi cuối kỳ.
Ngôn Kỳ nộp bài sớm nửa tiếng bước ra khỏi phòng thi.
Cậu đi đến chỗ giám thị lấy lại điện thoại, đồng thời nhìn thấy tin nhắn WeChat của Diệp Dương.
Diệp Dương còn nộp bài sớm hơn cậu, nói sẽ chờ cậu ở cổng trường.
Trong tuần thi cuối cùng, việc học tập và công việc của Hội Học Sinh đều nặng nề.
Ngôn Kỳ bận rộn đến mức chân không chạm đất, còn Diệp Dương thường chạy đến viện nghiên cứu của Đại học Bạch Thành, chỉ có buổi tối, hai vị nhân tài tương lai này mới mệt mỏi ôm nhau ngủ.
Vì mệt mỏi nên họ cũng chẳng nói gì nhiều với nhau.
Đi ra khỏi khu dạy học, ánh mặt trời bên ngoài có chút chói mắt nên Ngôn Kỳ giơ tay che. Từ xa cậu đã nhìn thấy một người mặc áo khoác da đứng trước cổng trường, đang dựa vào chiếc Moto màu đen, cúi đầu nhìn điện thoại trong tay hắn.
Khi cậu đến gần, Diệp Dương đút điện thoại vào trong túi, cầm mũ bảo hiểm treo trên xe lên.
Cậu liếc nhìn đồng hồ: “Đã gần mười hai giờ rồi, chúng ta đi ăn trưa ở đâu?”
Diệp Dương đội mũ bảo hiểm cho cậu rồi nói:
“Giáo sư trong viện nghiên cứu và vài trợ lý hôm nay ăn cơm với nhau, cậu muốn đi không? Ăn xong tôi dẫn cậu đi tham quan.”
Ngôn Kỳ gật đầu: “Được.”
Sau khi khởi động xe bắt đầu chạy, Ngôn Kỳ mới phát hiện ra một vấn đề:
“Sao cậu lại không đội?”
“Tôi chỉ có một cái thôi.” Diệp Dương nói: “Cậu cũng biết trước nay tôi chưa từng chở ai mà.”
Ngôn Kỳ động đậy ngón tay, muốn cởi ra đội cho Diệp Dương.
Nghĩ đi nghĩ lại, nếu cậu thật sự làm vậy, Diệp Dương sẽ lại cởi ra đội cho cậu, vì vậy ngừng tay rồi nói:
“Lần sau nhớ mua cái khác.”
Cậu còn nhớ ngày Diệp Dương mới mua xe, Đàm Kiệt đòi ngồi sau đi hóng gió này kia, nhưng Diệp Dương từ chối.
Khi đó Tần Bác Viễn còn giúp can ngăn tên ngốc này, cậu ta nói: “Ghế sau của xe Moto là dành cho người yêu tương lai của anh Diệp đó, mày nhắn nhít đòi ngồi làm gì?”
Vì câu nói này, khi Diệp Dương hỏi cậu có muốn ngồi Moto đi chơi không, Ngôn Kỳ đã từ chối.
Từ đó, trên ghế sau xe của Diệp Dương không có người ngồi, trên xe cũng chỉ có một chiếc mũ bảo hiểm.
Bây giờ nghĩ lại, tên này có lẽ đã luôn chờ cậu.
Cậu vẫn nhớ trước đây Diệp Dương lái Moto với tốc độ cực nhanh, phong cách cứ như một tay đua vậy, nhưng bây giờ được cậu ngồi phía sau, hắn lái xe rất ổn định. Khi vượt qua vật cản còn giảm tốc độ trước, như thể sợ cậu bị sốc nảy.
Ngôn Kỳ bật cười, vòng tay ôm lấy cơ bụng cường tráng của người ngồi trước, cách lớp vải vuốt ve mấy cái.
Diệp Dương cảm thấy toàn thân căng cứng:
“Kỳ ời, cậu có biết quấy nhiễu tài xế sẽ có hậu quả thế nào không?”
Ngôn Kỳ rất biết hợp tác hỏi lại:
“Hậu quả gì?”
Diệp Dương nói: “Lái xe không cẩn thận, nước mắt người thân chảy ròng ròng.”
Ngôn Kỳ cười không khép miệng được, nằm cả lên lưng hắn:
“Vậy cậu nhìn đường đàng hoàng đi.”
Đại Học Bạch Thành
Đại học này có diện tích rất rộng, nghe nói từ cổng trường đến ký túc xá đi bộ mất tận 20 phút.
Ngoài căn tin trường ra, còn có một số nhà hàng độc lập nằm rải rác xung quanh khung viên.
Chỗ họ hẹn nhau ăn cơm nằm bên cạnh viện nghiên cứu, nhà kính ở tầng hai, khung cảnh rất trang nhã.
Ngôn Kỳ đi theo Diệp Dương vào bên trong.
Một số nghiên cứu viên mặc đồng phục màu trắng, ngồi chỗ bàn tròn vẫy tay chào họ, còn kéo hai chiếc ghế bên cạnh ra.
Người lớn tuổi nhất trong số họ đưa tay về phía Ngôn Kỳ:
“Là em Ngôn phải không?”
Ngôn Kỳ vươn tay bắt tay với ông, Diệp Dương giới thiệu cho cậu:
“Vị này là giáo sư Đới.”
“Chào giáo sư Đới ạ.”
“Không cần khách sáo như vậy.” Giáo sư Đới cười nói:
“Thầy đã sớm nghe Diệp Dương nhắc tới em rồi, nên luôn muốn được gặp em.”
Sau khi trao đổi vài câu, Ngôn Kỳ và Diệp Dương cũng ngồi xuống ăn.
Cậu không biết rõ những người khác, vì vậy luôn ngồi yên lặng, trong khi Diệp Dương lo việc gắp đồ ăn cho cậu.
Những người khác thỉnh thoảng tán gẫu vài câu về chủ đề liên quan đến dự án, tất cả đều đắm chìm trong nghiên cứu khoa học, cũng không nói nhiều, chỉ có một người ở đối diện còn trẻ tuổi nên nói chuyện nhiệt tình hơn, anh ta là một trợ lý, họ Phương.
Ngôn Kỳ đang gắp một đũa hấp cá, chợt nghe anh ta hỏi:
“Diệp Dương, thư cam kết cậu chưa ký à?”
Diệp Dương ừ đáp lời.
“Chúng ta ăn xong về thì nhớ ký đó, những thứ này đều phải làm xong trước khi dự án bắt đầu.”
Ngôn Kỳ dừng đũa, quay đầu nhìn Diệp Dương.
Người kia để ý cậu nên ghé vào tai cậu giải thích:
“Đây là quá trình cần thiết, không sao đâu.”
Ngôn Kỳ đã nghe Ngôn Triết nói mọi đối tượng trong các thí nghiệm đều cần phải ký vào một lá thư cam kết. Chứng minh rằng người đó tự nguyện tham gia vào dự án, đồng thời đã hiểu rõ và chuẩn bị sẵn sàng cho những nguy hiểm, cũng như hậu quả có thể xảy ra trong quá trình thí nghiệm.
Ngay cả trong các thí nghiệm ít rủi ro, đây cũng là một lưu trình cần thiết.
Cậu hiểu rõ, nhưng không thể hoàn toàn yên tâm.
Ăn được một nửa, Diệp Dương vào phòng vệ sinh, khi đứng dậy liền nhẹ nhàng kéo Ngôn Kỳ, muốn cậu đi cùng.
Ngôn Kỳ cụp mắt lắc đầu: “Tôi không đi, tôi chờ cậu ở đây.”
Giáo sư Đới cười nói:
“Người trẻ tuổi, các cậu đi vệ sinh cùng nhau đi.”
Bên cạnh có người phụ họa: “Không sao đâu, hồi đi học tụi tôi cũng vậy.”
Trợ lý Phương khoát khoát tay với Diệp Dương:
“Mau đi đi, chúng tôi coi chừng em Ngôn cho cậu mà, không bị bắt mất đâu, yên tâm.”
Diệp Dương nhìn Ngôn Kỳ, thấy cậu thực sự không có ý định đi cùng mới chịu rời đi.
Ngôn Kỳ ăn gần xong, cầm thìa múc một ít canh vào chén, thuận miệng hỏi:
“Lát nữa em có thể đến phòng thí nghiệm xem được không ạ?”
Giáo sư Đới nói:
“Đương nhiên được rồi, Diệp Dương đã mở lời trước, không sao đâu.”
Cậu gật gật đầu rồi uống canh.
Ông lại nói thêm:
“Thí nghiệm này tương đối an toàn, chỉ trích xuất tin tức tố để nghiên cứu, sẽ không gây ra bất kỳ tổn thương nào cho cơ thể con người.”
Ngôn Kỳ thuận theo lời mà hỏi: “Em nghe nói là thầy mời cậu ấy đến làm thí nghiệm phải không ạ?”
Giáo sư Đới ừ một tiếng, lấy khăn tay ra lau miệng rồi cười nói: “Đúng vậy, tin tức tố rượu là loại không ổn định nhất trong kỳ mẫn cảm của Alpha, cũng là đối tượng quan sát trọng điểm bên thầy. Người phù hợp với mọi phương diện như Diệp Dương không nhiều lắm.”
Ngôn Kỳ nhẹ gật đầu tiếp tục hỏi:
“Vậy sau này thầy có cần cậu ấy tham gia vào các thí nghiệm trên con người nữa không?”
Giáo sư Đới nói: “Thầy chỉ ký cam kết với em ấy để thí nghiệm sơ bộ, sau này em ấy sẽ theo dõi dự án với tư cách là thực tập sinh của viện, chứ không phải với tư cách là tình nguyện viên thí nghiệm.”
Nghe ông nói xong, Ngôn Kỳ nhẹ nhõm cả người.
Sau đó lại nghe được trợ lý Phương nói:
“Dự án giai đoạn đầu có tính mạo hiểm rất thấp, cậu yên tâm đi, giai đoạn sau chúng tôi còn tuyển thêm tình nguyện viên nữa.”
Có người bên cạnh xen vào: “Dự án này khó tìm người thật, dù sao nó cũng ảnh hưởng trực tiếp đến cơ thể con người.”
“Ừ, nhưng khó khăn nhất vẫn là hạng mục Đom Đóm ba năm trước…”
Giáo sư Đới đột nhiên ho khan một tiếng: “Đều đã ăn xong rồi đúng không?”
Trợ lý Phương giơ tay: “Chờ em tí, em húp thêm ngụm canh ạ!”
Bị chuyện này gián đoạn, chủ đề trước đó cũng dừng lại.
Cậu cụp mắt, không phát ra tiếng nào nữa.
Sau khi trợ lý Phương uống xong canh, Diệp Dương cũng đi vệ sinh về, mọi người đứng dậy trở về viện nghiên cứu.
Trên đường đi, Ngôn Kỳ cố ý đi chậm lại, Diệp Dương cũng để ý nên tụt lại phía sau với cậu:
“Sao vậy, không thoải mái à?”
Cậu hỏi nhỏ:
“Tôi vừa nghe họ nói rằng có một dự án tên là Đom Đóm hả?”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Không nghịch CP đâu, chỉ là tình thú của đôi tình nhân trẻ tuổi thôi.
***
Tác giả nói zị thì tin zị đi =))))