Chương 4: Phòng Học
Vào một ngày mưa tháng Tư, cậu không có đồ ngủ, mặc một chiếc áo sơ mi đồng phục dài tay nằm trên giường, mồ hôi nhễ nhại.
Trằn trọc cả đêm, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ——
“Bịch.”
Người ở giường đối diện đấm mạnh một cú vào tường làm cậu giật mình tỉnh giấc.
“…”
Ngôn Kỳ ngồi dậy và quay đầu nhìn qua đó.
Diệp Dương thu nắm đấm lại, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Các đường rãnh cơ bắp của hắn rất sâu, mồ hôi theo đó lăn xuống ga trải giường, làm ướt một mảng lớn sau lưng hắn.
Ngôn Kỳ có thể ngửi thấy mùi rượu Tequila nồng nặc dù cách nửa ký túc xá. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chuyện giống như hai ngày trước sẽ lặp lại, cứ gây rối trong thời gian nghỉ ngơi của các học sinh khác hoài cũng không tốt.
Ngôn Kỳ trượt xuống giường, đi tới vỗ vai Diệp Dương:
“Đi bệnh viện tiêm thêm hai mũi nữa đi!”
Diệp Dương khoác bừa một chiếc áo phông chữ T rộng rãi màu đen, hai người cùng nhau ra khỏi ký túc xá.
Ngôn Kỳ vẫn mặc chiếc áo sơ mi ngủ lúc nãy, mồ hôi ướt đẫm hồi ở trên giường giờ bị gió thổi khô, khiến cậu lạnh muốn chết.
Cả hai người đều chân dài vai rộng, chiếc ô cán dài màu đen không đủ che cho họ, mưa tạt vào làm ướt nửa ống tay áo.
Nửa đêm không có nhiều người vào bệnh viện nên sau khi họ đăng ký xong thì trực tiếp đi vào phòng khám.
Vừa hay là bác sĩ lúc nãy khám cho hắn đang trực đêm, khi ngửi được mùi rượu rạo rực hỗn loạn, lập tức đoán ra nguyên nhân:
“Thuốc an thần hết tác dụng rồi đúng không?”
Diệp Dương xoay cổ tay gật đầu.
“Các triệu chứng phản ứng cực độ như thế là do bị ảnh hưởng bởi thể lực của cơ thể và tin tức tố của mấy đứa, cả hai đứa đều vượt tiêu chuẩn xa quá, thuốc an thần sẽ không có tác dụng lâu. Còn nữa, thành phần của thuốc an thần có hại cho cơ thể con người. Dù thể chất của mấy đứa tốt đến đâu thì cũng chỉ có thể tiêm một ngày hai ống.”
Nghe bác sĩ nói như vậy, Diệp Dương khẽ nhăn mày.
Ngôn Kỳ bước tới đè bả vai hắn lại rồi hỏi:
“Còn cách nào khác không ạ?”
“Cách thì có, nhưng bệnh viện không cung cấp được.”
“Bác sĩ nói đi ạ.”
“Có lẽ… cậu ta cần một Omega.” Bác sĩ khó khăn nói thêm:
“Tốt nhất là đánh dấu suốt đời.”
Ngôn Kỳ: “…”
Cái này thì bệnh viện thực sự không cung cấp được…
Cái này phải đến cục dân chính!
Cậu lại hỏi:
“Đánh dấu tạm thời không được ạ?”
“Vậy cũng được.” Bác sĩ vội vàng nói thêm:
“Nhưng lấy dựa theo tin tức tố và thể lực của cậu ta mà nói, đánh dấu tạm thời sẽ gây áp lực rất lớn cho Omega, hầu hết Omega đều chịu không nổi. Nếu vẫn muốn làm thế, thì tôi đề nghị nên tìm một người phải “thật” khỏe mạnh.”
“Thật khỏe mạnh sao ạ?”
“Tốt nhất là có cơ bụng 8 múi, giống như của Schwarzenegger*. “
(Tui không biết diễn viên này, nhưng tra GG thì thấy cơ bắp của anh ấy rất bự nha, giống các vận động viên môn thể hình hay cử tạ vậy đó.)
Ngôn Kỳ: “…”
Thật sự có Omega như vậy hả?
Hắn cảm thấy bàn tay của Ngôn Kỳ đặt trên vai mình khẽ run.
Không thể nhịn cười nổi.
Diệp Dương quay đầu lại nhìn cậu, Ngôn Kỳ bình tĩnh hạ khóe môi xuống, lại hỏi: “Beta hay Alpha được không ạ?”
Bác sĩ suy nghĩ một chút rồi nói: “Để mà nói thì Alpha mới là lựa chọn tốt nhất. Alpha bình thường đã khỏe mạnh rồi, có thể chịu được. Nhưng vấn đề là___ rất khó tìm được một Alpha đồng ý để Alpha khác cắn mình.”
Ánh mắt Diệp Dương vốn đang nhìn mặt Ngôn Kỳ, nhưng nghe bác sĩ nói vậy lại vô thức nhìn trượt ra sau gáy cậu.
Ngôn Kỳ vì quá nóng không ngủ được nên cậu mở hết các nút áo sơ mi ra, để lộ xương quai xanh cực kỳ sâu, các thớ cơ từ cổ đến vai cậu đều săn chắc và có đường nét rất đẹp.
Đều là Alpha nhưng Diệp Dương không tìm được chút khuyết điểm nào trên thân hình của cậu.
Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Ngôn Kỳ bình tĩnh cài khuy cổ áo, tỏ ý từ chối.
Diệp Dương trầm mặc, sau đó quay đầu nói với bác sĩ:
“Giờ cứ tiêm hai mũi trước đã.”
“Việc này…”
Bác sĩ thấy xung quanh con ngươi của hắn có những vệt máu đỏ lan ra không thể kiểm soát, do dự một chút mới gật đầu nói:
“Thôi được rồi, nhưng chỉ lần này thôi, sau này tuyệt đối không được tiêm quá liều nữa.”
“Cảm ơn ạ.”
Trở lại ký túc xá, mưa lớn vẫn đang rơi, bầu trời còn chưa tối hẳn mà chỉ xám xịt, cũng không biết mấy giờ rồi.
Ngôn Kỳ bị ướt mưa và gió thổi khắp người, cộng thêm việc thiếu ngủ, nên đầu cậu đau đến mức sắp nổ tung.
Cậu đem bài tập ngày hôm qua cùng một chồng giấy tuyên truyền của Hội Học Sinh đặt bên gối Diệp Dương:
“Tôi xin nghỉ phép, sáng mai cậu mang mấy thứ này đến phòng học giúp tôi nhé.”
Diệp Dương mở mắt ra nhìn cậu:
“Không khỏe hả?”
“Ừ.”
Ngôn Kỳ nói:
“Tôi phải ngủ đã.”
Với thể chất của cậu, bị bệnh thì chỉ cần ngủ một giấc là sẽ khỏe thôi.
Diệp Dương ngồi dậy từ trên giường, mở ngăn kéo tủ trong ký túc xá nhìn thử, không thấy thuốc thì mang giày vào. Ngôn Kỳ đã nằm quay lưng về phía hắn, nên hắn đóng cửa chỉ phát ra âm thanh rất nhẹ.
Không biết cậu đã ngủ bao lâu, Ngôn Kỳ bị Diệp Dương đánh thức.
Trên bàn là một ly Bản Lam Căn đang bốc khói trắng.
“Uống đi rồi hẳn ngủ tiếp.”
Diệp Dương không đợi cậu ngồi dậy, đã đóng cửa lại đi ra ngoài.
Ngôn Kỳ ngồi dậy, uống một ngụm nước trong ly, vẫn còn nóng hổi. Đầu lưỡi hơi tê dại, cậu nhíu mày, cầm điện thoại nhìn thử.
Lúc bảy giờ sáng, có một tin nhắn gửi riêng chưa đọc, là của Đàm Kiệt gửi hồi nửa tiếng trước.
Đàm Kiệt: Anh Kỳ, tui chợt nhớ ra tuần sau không phải là tới sinh nhật của anh Diệp rồi hả? Hay là chúng ta tổ chức một buổi lễ trưởng thành mười tám tuổi đi.
Đàm Kiệt: Tui thấy món quà này rất phù hợp, vừa giải quyết được nhu cầu cấp thiết bây giờ của ổng, vừa là phước lành mà mỗi một Alpha trưởng thành nên nhận được!
Hình ảnh~
Mạng ký túc xá không tốt, Ngôn Kỳ đợi một lúc thì tấm ảnh mới tải xong.
Đúng như cậu dự đoán, đó là búp bê Omega tùy chỉnh mà Đàm Kiệt đã đề cập lần trước.
Còn có thêm tay cầm nữa.
Ngôn Kỳ nhấn đã đọc, sau đó xóa bộ nhớ và hình ảnh cuộc trò chuyện trong phần mềm của điện thoại, uống thêm ngụm thuốc rồi trả lời Đàm Kiệt với vẻ mặt không biểu cảm:
“Tuyệt đó.”
Khi Lâm Gia Dụ bước vào lớp học, cậu ta nghe thấy Thẩm Thanh đang nói linh tinh gì đó.
“Mọi người nói thử xem, Diệp thần năm ngoái đã đưa tên côn đồ cầm đầu toàn trường vào bệnh viện, năm nay lại đưa anh bạn từng là học sinh ưu tú vào viện, thế năm sau lên lớp 12 có khi nào chúng ta có hiệu trưởng mới luôn không?”
Những người khác cười to hai tiếng:
“Người cả ngày không thèm đi học mà hiệu trưởng cũng không chịu xử lý, không lẽ ổng sợ dây vào tên này rồi nó đổi ổng luôn hả?”
“Nhìn thử gia cảnh của Lục Nhất Thành không hề tệ, mà bị đánh tới nổi như vậy cũng không dám hó hé gì là hiểu. Nghe nói sau khi thực hiện ca phẫu thuật tối qua xong thì người nhà đón anh ta về dưỡng thương luôn.”
“Thật là xui xẻo cho anh ta, không hiểu sao lại chọc trúng Diệp thần rồi bị đánh thành ra như này nhỉ?”
“Còn cần phải chọc nữa sao?”
Ngồi hàng sau là một Alpha tên Từ Khánh bĩu môi:
“Diệp thần muốn đánh ai cũng cần nói đạo lý hả? Những Omega thích cậu ta cũng thật ngu ngốc… không nghĩ tới người như Diệp thần khi yêu đương có thể nghiêm túc với ai sao?”
“Đúng Vậy. ” Thẩm Thanh cười nói:
“Không thèm những Alpha tầm thường như chúng tôi, mà lại thích Diệp thần đẹp trai, học giỏi, giỏi đánh nhau, gia thế khủng, tầm nhìn cũng thật là cao. “
“Đừng nghĩ tôi cay nghiệt.”
Từ Khánh bị Thẩm Thanh móc mỉa tức giận đứng lên từ chỗ ngồi:
“Không phải cậu ta chỉ là dựa vào gia đình có thế lực mà đánh người bừa bãi sao?”
“Cậu ấy không phải người như vậy.”
Lâm Gia Dụ không nghe nổi nữa, cậu đập mạnh quyển sách xuống bàn:
“Lục Nhất Thành không phải thứ tốt đẹp gì, Diệp Thần chỉ là vì giúp tôi nên mới làm như vậy thôi!”
“…”
Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Bọn họ chỉ nghe nói tối hôm qua Lục Nhất Thành bị khiêng đi, là do Diệp Dương đánh, nhưng bọn họ thật sự không biết đằng sau đó là chuyện gì.
Thẩm Thanh là người nhạy bén, cũng từng nghe chút ít chuyện của Lục Nhất Thành, lập tức đoán ra:
“Lục Nhất Thành quấy rối cậu đúng không?”
Lâm Gia Dụ: “… Ừ.”
Thẩm Thanh gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Từ Khánh.
Từ Khánh nghẹn một lúc rồi nói:
“Vậy thì, cho dù Lục Nhất Thành có là kẻ quấy rối đi nữa thì cảnh sát sẽ xử lý anh ta. Cậu ta dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, không phải là ỷ vào trong trường không ai có thể quản lý cậu ta sao?”
Những người khác cười lạnh:
“Ai dám quản? Hay là cậu thử xem?”
Từ Khánh rụt cổ lại:
“Tôi chưa muốn chết.”
Thẩm Thanh cười khoái chí:
“Bây giờ mày mới nghĩ tới? Vậy vừa rồi nói xàm làm gì?”
“Còn không phải do cậu…”
Từ Khánh mới nói được một nửa, toàn thân đột nhiên run lên, sắc mặt tái nhợt.
Mọi người lần theo ánh mắt của gã nhìn ra cửa sau.
Diệp Dương đang đứng ngay đó.
Có điều hình như hắn cũng vừa mới tới, không biết đã nghe được bao nhiêu, vì trên mặt cũng không có biểu cảm gì.
Từ Khánh có tật giật mình, nhanh chóng trốn ra phía sau.
Trong lòng tự mắng mình ngàn tám trăm lần.
Nói tới đây thật sự thấy mình rất xui xẻo, Diệp thần trước nay chưa từng đi học sớm, lần này vừa đi sớm thì để hắn nghe được.
Tụi học sinh khác tham gia bàn tán nãy giờ cũng rất lo lắng.
Trên hàng ghế đầu trong phòng học có một Omega đang lén chơi điện thoại, phát hiện bầu không khí sai sai thì quay đầu lại.
Ở cửa sau, Diệp Dương đứng ngược sáng, mặc một chiếc áo ngắn màu xanh quân đội, đôi chân dài thẳng tắp.
“Aaaaaaaa”
Âm lượng đó còn phóng đại hơn trong một lớp học đang yên tĩnh.
Diệp Dương dựa vào khung cửa nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều sững sờ, chỉ có Từ Khánh hình như đang run rẩy né tránh.
Hắn nhếch miệng, dùng ngón tay ngoắc ngoắc Từ Khánh.
Từ Khánh: “!!!”
Bạn học kế bên lập tức đẩy gã ra.
Từ Khanh sắp khóc tới nơi, lếch lếch về phía trước:
“Diệp Thần, cậu cũng đi học nữa hả…? Ăn… ăn… cơm chưa?”
Nhìn thấy dáng vẻ nhát gan của gã, những học sinh khác muốn cười mà không dám.
Diệp Dương cười cười, lấy tập bài tập và một sấp tờ rơi từ trong áo khoác, đặt chúng lên chiếc bàn ở dãy sau lớp:
“Giấy tuyên truyền của Hội Học Sinh, mày đem đi phát đi.”
Từ Khánh: “…”
Gã liếc nhìn sổ bài tập, trên đó viết tên của hội trưởng Ngôn.
Ngôn Kỳ uống xong Bản Lam Căn đang định nằm xuống ngủ thì nhận được tin nhắn riêng.
Là của bạn cùng lớp Từ Khánh gửi cho cậu, khen cậu thật là cừ.
Làm cho Ngôn Kỳ ù ù cạc cạc không hiểu gì hết.
Đợi cậu thức dậy sau giấc ngủ, cậu thấy Từ Khánh lại gửi tin nhắn báo cáo rằng tờ rơi của Hội Học Sinh cậu ta đã phát xong rồi.
Ngôn Kỳ nghĩ đi nghĩ lại, chắc chắn là Diệp Dương lại đến lớp hù dọa mấy bạn nhỏ rồi.
Cậu đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa sạch ly nước đựng thuốc lúc sáng, thấy bầu trời ngoài cửa sổ tối đen, mưa vẫn nặng hạt.
Không biết trời còn mưa bao lâu nữa.
Ngôn Kỳ rửa vết thuốc còn bám lại xung quanh thành cốc hơi phân tâm, cậu nhớ mình từng tình cờ nghe thấy những đánh giá của các bạn cùng lớp về Diệp Dương, hắn có hình tượng không quá tốt.
Tóm lại là mọi thứ đều ổn trừ tính cách.
Hầu hết những học sinh thích hắn đều là bị vẻ ngoài của hắn chinh phục, đến nổi___ trong trí tưởng tượng của các Omega ngọt ngào thì hắn có phần giống một vị vua hung bạo.
Cứ thử tưởng tượng một anh chàng đẹp trai, hung tàn, bạo ngược một tay che trời, nhưng lại dịu dàng với bạn, thì hành vi biến thành một đám chuột Marmota* vì Diệp Dương của họ cũng không khó hiểu.
(窝土拨鼠: bản gốc là con này, hình như cùng giống chuột con Marmota trong meme hay sao á để vậy cho mọi người dễ liên tưởng, tiếng hét gốc của nó nghe cưng lắm.”
Tuy nhiên, theo những gì Ngôn Kỳ biết về con người Diệp Dương thì, nói hắn không giống với tưởng tượng của họ không đúng lắm, mà phải nói là hình tượng đó không liên quan gì đến con người hắn luôn.
Nếu hắn có hành vi bạo lực, thì đó chỉ là do đang trong kỳ nhạy cảm.
À đúng rồi, ngày hôm qua Diệp Dương đã tiêm quá liều hai mũi rồi, nếu như hôm nay triệu chứng vẫn không giảm bớt…
“Rầm”
Cửa ký túc xá bị đá văng.
Ngôn Kỳ quay đầu lại, nhìn thấy các ngón tay của Diệp Dương đang nắm chặt trên khung cửa, các khớp ngón tay dùng sức quá mức mà trắng bệch, nhìn như sắp bật ra khỏi da tay.
“Cậu…”
Cậu còn chưa kịp sắp xếp lại lời nói, Diệp Dương đã dùng chân sau đá tung cửa, nặng nề ném mình lên giường.
Ngôn Kỳ đặt ly đã rửa sạch xuống và đi đến đầu giường hắn. Diệp Dương không cởi áo khoác ra, mái tóc đen còn ướt sũng.
Ngôn Kỳ muốn giúp hắn cởi áo khoác, nhưng khi ngón tay cậu chạm vào cơ lưng đang căng cứng phập phồng vì thở hổn hển của Diệp Dương, cậu cảm thấy hắn gần như nhảy dựng lên.
Cực kỳ, cực kỳ nhạy cảm.
Diệp Dương đè thấp thanh âm:
“Kỳ à, đừng chạm vào tôi.”
Ngôn Kỳ dừng lại một chút mới đáp: “…Ừ.”
Quen biết Diệp Dương đã mười năm, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy giọng nói của hắn khàn đến như vậy.
Nghe như nhịn đến hư người rổi.
Suốt một đêm nhưng mưa gió bên ngoài vẫn chưa ngớt, Ngôn Kỳ đã nhắn tin cho Đàm Kiệt, kêu cậu ta gửi quà sinh nhật tới trước.
Đàm Kiệt có lẽ đang đánh nhau trong game vẫn chưa thấy trả lời.
Giọt mưa rơi lộp bộp vào ô cửa sổ, giống như muốn bao phủ không gian nhỏ hẹp của kí túc xá.
Những ngày mưa như thế này thực sự rất thích hợp để trùm chăn ngủ, nhưng mặc dù thái dương đã bắt đầu co giật, Ngôn Kỳ vẫn không thể chợp mắt.
Cậu biết Diệp Dương cũng không ngủ được.
Không giống như đêm hôm trước, Ngôn Kỳ không ngửi thấy mùi tin tức tố tỏa ra bên ngoài, chắc là Diệp Dương đang cố gắng kiềm chế, nhưng như vậy càng nguy hiểm hơn.
Việc này giống như một quả bóng bay đang to ra không ngừng, cho đến khi bị ai đó chọc nhẹ vào, nó sẽ nổ tung ngay lập tức.
Ngôn Kỳ mở WeChat lần thứ bảy, nhưng Đàm Kiệt vẫn chưa trả lời.
Cậu tắt điện thoại, trở người lại, vừa nhắm mắt sau lưng đã vang lên âm thanh như bị bóp nghẹt.
Ban đầu chỉ có một hai tiếng vang lên, sau đó những tiếng “ầm, ầm, ầm” liên tục phát ra.
Không hề có quy luật gì mà dữ dội gần như phát cuồng.
Cậu vội vã chạy đến xem.
Ngôn Kỳ khoanh một chân ngồi lên mép giường, vòng tay qua eo Diệp Dương, nắm lấy cổ tay cố gắng kéo hắn lại.
Nhưng sức mạnh đột ngột bộc phát sau khi nhẫn nhịn đến cực hạn của Diệp Dương có thể nói là mạnh khủng khiếp. Khi hắn lấy lại được sự tỉnh táo, thì đã tạo ra một lỗ hổng lớn lõm sâu vào bức tường.
Ngôn Kỳ bước lên và ấn mạnh hai tay lên vai để giữ hắn nằm xuống, lúc này cả cậu cũng đổ mồ hôi đầm đìa.
Diệp Dương nghe thấy tiếng cậu thở hổn hển bên trên, ánh mắt khẽ động, nhìn thấy một giọt mồ hôi chảy xuống từ hầu kết của Ngôn Kỳ.
“Tách.” một tiếng, rơi trúng trên môi hắn.
Hắn cảm thấy môi lưỡi mình bỗng khô nóng cực kỳ.
Trong lúc nhất thời, Diệp Dương muốn kéo cậu xuống cắn một cái.
Nhưng chuông ký túc xá đúng lúc reo lên.
Ngôn Kỳ tuột xuống mở cửa, khi cậu vừa quay đầu đi, Diệp Dương lập tức nhìn theo sau gáy cậu, nơi có tuyến thể Alpha.
Tin tức tố của Ngôn Kỳ là Muối Biển Cam Quýt, có mùi rất thơm.
Thật sự điên rồi.
Tự ý thức được mình đang suy nghĩ gì, Diệp Dương thở hổn hển, lăn vào góc giường.
Bởi vì cưỡng chế đè nén tin tức tố, toàn thân hắn ngứa ran như kim châm, nắm tay đã mất cảm giác, chỉ còn máu vẫn đang nhỏ giọt xuống dưới.
Nhưng những thứ này thậm chí không là gì so với sự ham muốn nguyên thủy tựa như dã thú, và cả những suy nghĩ điên rồ, ngớ ngẩn mất kiểm soát trong đầu.
Diệp Dương đưa tay chạm vào vách tường lạnh lẽo đầy vết nứt, giống như sự tỉnh táo đang trên bờ vực sụp đổ của hắn.
Ngoài cửa là một nam sinh ở phòng ký túc xá bên cạnh, Ngôn Kỳ dành nửa phút để giải thích với cậu ta.
Nam sinh kia nghe nói Diệp Dương đang trong kỳ nhạy cảm, cho nên không dám ở lại một giây, xem cung cách của cậu ta, có lẽ còn quay lại rủ bạn cùng phòng thu dọn đồ bỏ chạy.
Ngôn Kỳ đóng cửa lại gọi:
“Diệp Dương.”
Diệp Dương không có phản ứng gì.
Ngôn Kỳ nhìn tấm lưng hắn một lúc rồi quay người đi vào phòng tắm, sau đó là một chuỗi âm thanh tiếng nước tí tách vang lên.
Không bao lâu sau, tin tức tố của Diệp Dương vừa mới trút ra xong lại bắt đầu xôn xao.
Hắn quay người, vơ bừa bộ quần áo định rời khỏi ký túc xá, ít nhất không thể ở cùng với Kỳ được.
Khi hắn ngồi dậy, tình cờ gặp Ngôn Kỳ đang đi đến bên giường, tóc của cậu vẫn còn nhỏ giọt, mùi Muối Biển và Cam Quýt thoang thoảng vươn trên cơ thể.
Ánh mắt Diệp Dương lóe lên, hắn rũ mắt, cầm lấy quần áo muốn rời đi.
Đúng lúc này lại thấy Ngôn Kỳ kéo cổ áo sơ mi mình xuống, cụp mắt lại, thờ ơ chỉ chỉ cái cổ mảnh khảnh:
“Thật sự hết cách rồi, cậu vẫn nên cắn tôi đi.”