Chương 36: Đổi Đồ
Ngay cả khi bật quạt thì buổi sáng tháng Sáu vẫn đủ nóng để đánh thức người ta.
Ánh mặt trời chiếu thẳng vào giường, Ngôn Kỳ vô thức cau mày, rút tay về lăn sang một bên, suýt nữa đẩy Diệp Dương rơi khỏi giường.
May mà hắn phản ứng nhanh, bám lấy thành giường sau đó xoay người nửa ôm Ngôn Kỳ vào lòng.
Tuy nhiên lúc ngủ Ngôn Kỳ rất sợ nóng, thế nên cậu gỡ tay hắn quẳng sang một bên vang lên một tiếng “bộp” giòn tan.
Nghe thấy tiếng động, Ngôn Kỳ hơi tỉnh táo lại, mơ màng mở một mắt ra nhìn, thấy cánh tay Diệp Dương vừa bị mình quăng đi thì vươn tay kéo lại vòng qua eo, tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Diệp Dương cong mắt cười hỏi cậu:
“Nóng hả?”
Vừa mới ngủ dậy nên giọng nói của Ngôn Kỳ mang theo chút giọng mũi:
“Nóng.”
“Tôi đi rửa mặt trước, cậu ngủ thêm tí đi.”
Diệp Dương trở mình xuống giường, vào phòng tắm nhúng ướt khăn rồi vắt khô, sau đó ra ngoài đắp lên trán Ngôn Kỳ.
Ngôn Kỳ chậm chạp mở mắt:
“Rót cho tôi ly nước.”
Đợi Diệp Dương rót nước xong cậu uống một ngụm, rồi cầm điện thoại lên xem tin nhắn ngày hôm qua chưa đọc.
Là tin nhắn do Đàm Kiệt gửi đến, còn biết chọn lọc từ ngữ rất cẩn thận: Hihi anh Kỳ ơi.
Đàm Kiệt: Gần đây anh với anh Diệp sao rồi?
Đàm Kiệt: Hai người ở chung có vui không?
Đàm Kiệt: Cuối tuần này chúng ta hẹn nhau tụ tập được không?
Đàm Kiệt: Tui đảm bảo sẽ không giới thiệu đối tượng cho cậu ấy nữa, lần trước là chuyện ngoài ý muốn thôi.
Dục vọng sống sót của người anh em này gần như tràn khỏi màn hình, Ngôn Kỳ nhếch môi trả lời: Được.
Thường thì Đàm Kiệt chơi game cả đêm nên không thể thức dậy vào khoảng giờ này.
Ngôn Kỳ cũng không trông mong cậu ta sẽ trả lời nhanh, cậu thoát ra đọc hết tin nhắn rồi xuống giường.
Diệp Dương còn trong phòng tắm, vừa mới tắm xong đang bôi kem cạo râu lên mặt chắc là định cạo mớ râu vừa mọc trên cằm.
Nhìn trong gương thấy Ngôn Kỳ đi tới, cậu giơ tay véo nhẹ một bên mặt hắn.
Cái véo này xém chút khiến hắn cạo đứt da mặt.
Hắn suýt xoa một tiếng, cau mày quay mặt kiểm tra xem có vết đứt nào ở chỗ vừa cạo không.
Ngôn Kỳ chen vào cầm lấy dao cạo trên tay hắn, một chân đặt xuống đất, một chân gác trên bồn rửa mặt, chậm rãi cạo giúp hắn.
Khuôn mặt điển trai thường ngày lạnh lùng, hàng mi rũ xuống cùng đôi ngươi nhạt màu, mái tóc đen trên trán hơi rối vì mới ngủ dậy.
Diệp Dương chậm rãi tới gần hình như muốn hôn cậu, nhưng Ngôn Kỳ giơ tay cản lại.
Cậu thành thạo giúp Diệp Dương cạo râu sạch sẽ, đặt dao cạo lên kệ trên gương rồi mới xoay người nói:
“Chờ tôi đánh răng đã.”
Diệp Dương cười nhẹ: “Kỹ tính quá đi.”
Cậu lấy nước xong bóp một ít kem đánh răng, cho bàn chải đánh răng vào miệng, lại thấy một lọ xịt họng nhỏ có mùi bạc hà trên kệ gương, thì quay sang hắn nói với một giọng không rõ ràng “A… “
Diệp Dương rất muốn phối hợp, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Ngôn Kỳ nghiêm túc, không khỏi ôm cậu cười không ngừng.
Bây giờ hắn dám khẳng định tối qua hội trưởng Ngôn sỉn quắc cần câu rồi, nếu không với mức độ kỹ tính thế này, sẽ không bao giờ có chuyện cậu cởi thắt lưng đòi đấu lưỡi lê khi chưa tắm được.
Diệp Dương càng cười càng không ngừng được, Ngôn Kỳ cũng bị hắn làm buồn cười theo.
Nhưng trong miệng cậu vẫn còn bọt kem, cười thì có thể sẽ bị sặc.
Tạm thời cậu không thèm để ý đến tên xấu xa này, cẩn thận đánh răng súc miệng, hất nước rửa mặt rồi vỗ nhẹ mấy cái, sau đó xoay người lại ôm mặt Diệp Dương:
“Há miệng.”
Miệng sạch sẽ khoang khoái rồi thì mới hôn môi được.
Nhưng Diệp Dương hình như bị chạm vào dây cười, vẫn cứ ôm cậu cười không ngừng.
Trán Ngôn Kỳ nổi mấy cọng gân xanh, giơ tay vả một chưởng.
Đánh cho tên nào đó vừa cười vừa nhận lỗi:
“Lỗi tui lỗi tui, đừng đánh nữa.”
Ngôn Kỳ vòng qua nhào lên lưng Diệp Dương, kẹp cổ hắn từ sau:
“Con chó này.”
“Ừ, ừ, ừ.” Diệp Dương cõng cậu ra khỏi phòng tắm, đi tới ngăn tủ lấy áo thun đen của mình, nâng cánh tay Ngôn Kỳ tròng vào cho cậu.
Mặt Ngôn Kỳ thò ra cổ áo rộng thênh hỏi hắn:
“Sao lại là đồ cậu?”
Diệp Dương: “Tôi muốn nhìn cậu mặc.”
Áo này của Diệp Dương có vạt rất dài, bình thường sẽ nhét vào trong quần, nhưng giờ cậu vẫn chưa mặc quần, dưới vạt áo chỉ lộ ra hai cái chân dài.
Cậu cúi đầu nhìn xuống, lại ngẩng lên nhìn, quay đầu mặt không biểu cảm hỏi Diệp Dương:
“Cậu có thể làm vậy luôn hả?”
Diệp Dương yên lặng, nhìn cậu từ trên xuống dưới một lần, sau đó ôm cậu ném lên giường.
Ngôn Kỳ vừa phản ứng kịp muốn đánh người thì đã bị hôn tới.
Cậu hơi sửng sốt, cắn nhẹ môi Diệp Dương đáp trả, giơ tay véo yết hầu hắn.
Bàn tay to lớn của Diệp Dương chạm vào vạt áo cậu, lần mò xuống dưới.
Cậu thằng người ôm lấy bả vai Diệp Dương, quỳ cạnh mép giường hôm môi với hắn.
Cậu nhíu mày không thể chịu nổi, nhưng cũng không đẩy ra.
***
Đời có chương thì dài như thế kỷ, có chương thì ngắn như thời gian lương ở lại túi mình =))))))